Edit: Trúc Linh
Ngày hôm sau.
Loan Chỉ dậy sớm hơn bình thường mười lăm phút, bởi vì tối qua mất ngủ nên đầu cứ ong ong, khi mở mắt thấy hơi choáng váng.
Rửa mặt xong đi mở cửa.
Trong lúc nấu cháo, cô bỏ thêm ba quả trứng gà, nướng thêm bánh mì để làm sandwich.
Dọn mọi thứ lên bàn rồi nhìn cánh cửa đầu kia, vẫn đang đóng chặt.
Hôm nay anh dậy muộn à?
Nhìn bữa sáng đã xong xuôi, sau đó nhìn về vị trí kia, đáy lòng thoáng mất mát.
Đợi thêm một lúc nữa cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Cô thu hồi tầm mắt cầm lấy muỗng chuẩn bị múc cháo.
“Cộp”
Cùng lúc ấy âm thanh chốt mở bỗng vang lên cô lập tức ngẩng đầu nhìn qua, thấy anh mặc một bộ màu xám trắng híp mắt ngáp một cái, dáng vẻ lười biếng vô cùng: “Chào buổi sáng….”
Sau đó kéo chân về nhà vệ sinh.
Loan Chỉ không múc nữa, đôi lông mày nhướng lên, nhìn cửa nhà vệ sinh chằm chằm đến khi nghe thấy tiếng nước bên trong phát ra.
Đánh răng, rửa mặt, cạo râu….
Quý Hoài đi ra, ngồi xuống, nhìn nồi cháo trước mặt: “Hôm nay nấu cháo bằng bếp than à? Nhìn ngon ghê ha.”
Loan Chỉ không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh không thoải mái hả?”
Sắc mặt anh hơi uể oải, tiều tụy.
“Cô thấy được à?” Quý Hoài chống khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay chống cằm thở dài một hơi: “Tốt nhất là đừng nên ăn cay, hôm qua dạ dày cứ âm ỉ.”
Nói xong còn tỏ vẻ buồn bực.
“Anh không ăn được cay hả?” Bỗng chốc cô thấy hơi lo lắng thêm chút hối hận, hỏi tiếp: “Khó chịu lắm ư? Anh có cần đến bệnh viện không?”
Dù sao anh cũng đi ăn cay với cô.
“Không đi, tôi đặt thuốc dạ dày qua mạng rồi lát nữa họ giao tới, ăn xong uống là khỏe ngay.” Quý Hoài tự động bỏ qua vấn đề đầu tiên cô hỏi.
Vừa dứt câu, chuông cửa vang lên.
Anh đứng dậy đi ra mở cửa, một lát sau xách túi đi vào, vừa ngồi xuống mở đã thấy: “Đây này, thuốc dạ dày này hiệu quả lắm.”
Đáy mắt Loan Chỉ lóe lên, im lặng đi vào phòng bếp.
Âm thanh sôi sùng sục của nước vang vọng.
Rất nhanh cô cầm một ly pha lê, đổ nước sôi còn bốc hơi trắng vào đó và đặt trước mặt anh.
“Uống cái này đi.”
Cô không thích uống nước sôi để nguội, cứ cảm thấy có mùi kỳ lạ cho nên trong nhà không có máy lọc nước, nước khoáng lại để trong tủ lạnh như thế sẽ không tốt cho dạ dày của anh.
“Cảm ơn.” Quý Hoài uống vài hớp cháo, ánh mắt dừng trên miếng sandwich trên bàn, anh hỏi cô: “Tôi có thể ăn cái kia không? Nhìn khá ngon.”
“Được.” Vốn dĩ là làm cho anh, cô nói xong liền đẩy trứng gà đến một bên: “Cái này khó tiêu hóa.”
Giờ dạ dày của anh đang yếu.
Hôm nay không ăn được.
“Cảm ơn Chỉ Chỉ.” Đuôi mắt Quý Hoài cong cong, duỗi tay cầm sandwich, cô bỏ xúc xích, chà bông, phô mai và thịt xông khói bên trong.
Anh nhìn kỹ một chút: “Thơm quá đi!”
Sắc mặt Loan Chỉ không thay đổi, hình như cô vẫn đang thấy áy náy về chuyện hôm qua kéo anh đi ăn lẩu nên giờ anh mới bị đau dạ dày.
“Nửa này cho cô.” Trong lúc đang ngây người, Quý Hoài đẩy một nửa sandwich đến trước mặt cô, vừa ăn vừa nói: “Có đồ tốt là phải chia sẻ với nhau.”
Loan Chỉ nhìn nửa miếng sandwich trước mặt, sự áy náy trong lòng càng sâu hơn.
Anh luôn khiến người ta phải suy nghĩ.
“Đầu anh còn đau nữa không?” Cô hỏi.
“Có đôi khi sẽ đau, cần một quá trình hồi phục lâu dài.” Quý Hoài nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng sau đó uống ngụm cháo.
Loan Chỉ cảm thấy anh có hơi đáng thương.
Vừa bị đau đầu vừa bị đau dạ dày, tất cả là tại cô.
Quý Hoài ăn cháo xong, sắc mặt khẽ đổi, Loan Chỉ cũng dừng động tác nhìn anh: “Anh có muốn đi bệnh viện không?”
Bị bệnh thì phải đến bệnh viện.
“Không cần.” Quý Hoài lấy thuốc ra sau đó lấy luôn cốc nước cô đưa ném thuốc vào miệng uống vài hớp nước.
Loan Chỉ thả muỗng không ăn nữa.
Quý Hoài cầm ly nhìn cô, khen một câu: “Đã có ai nói với cô rằng cô rất tốt chưa?”
Nghe thấy vậy cô lập tức ngẩn ra, đờ đẫn nhìn anh.
“Cô đối xử với tôi rất tốt.” Quý Hoài cười, tiếp tục chống cằm ngắm cô: “Tri kỉ ấm áp lòng người, khiến người ta có cảm giác….”
Loan Chỉ lạnh lùng hẳn, đột nhiên nói đến đề tài này làm cô trở tay không kịp, cho nên cô không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Đối diện với ánh mắt sâu lắng của anh, đáy lòng cũng dần kỳ lạ, một loại cảm xúc chưa từng dâng trào.
“Cảm xúc rất thoải mái.” Anh bổ sung câu vừa rồi, sau đó hỏi cô: “Cô định ở nơi này luôn hả?”
Loan Chỉ lắc đầu.
Phải tiết kiệm tiền rồi đi mua nhà, có thể dùng tiền thuê nhà tiết kiệm được để mua thêm đồ nội thất và đồ trang trí.
“Cô muốn dọn đi ư?” Quý Hoài thấy hơi buồn bã.
Loan Chỉ lại lắc đầu.
Tạm thời cô sẽ không dọn đi.
“Không dọn đi là được.” Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, giả vờ như chỉ thuận miệng nhắc đến: “Tôi thích ở cùng với cô.”
Nghe xong lời này đáy mắt không có gợn sóng bỗng chốc thay đổi.
Lần đầu tiên có người nói thích ở chung với cô.
Trước kia, khi bà nội mất cô trở thành đứa trẻ mồ côi không có họ hàng nào muốn nhận nuôi cô cả, bảo cô là đứa sao chổi, đen đủi, lúc đi học bạn cùng phòng cũng ghét cô, cảm thấy cô không thích nói chuyện luôn đi một mình nên cô đã dọn ra ngoài ở riêng.
Bạn cùng thuê nhà lần trước cũng cảm thấy cô rất kỳ lạ.
Vì thế đa số thời gian cô đều ở một mình.
“Mau chuẩn bị đi đến đoàn phim thôi.” Anh nhìn thời gian sau đó đứng lên: “Mau mau mau, sắp trễ rồi.”
“Anh đang bị bệnh.” Loan Chỉ nhắc nhở anh.
Bị bệnh thì nên ở trong nhà.
“Uống thuốc là đỡ mà.” Quý Hoài chẳng thèm quan tâm, vẫn còn cậy mạnh: “5000 tệ đó, cơ hội kiếm được nhiều tiền như này không có mấy đâu.”
“Nhưng anh đang bị bệnh.” Cô vẫn cố chấp.
“Không sao.”
“Anh có thể không đi.” Loan Chỉ biết vì cô nên anh mới bị đau dạ dày, ngẫm nghĩ một lát: “Tôi có thể kiếm giúp anh.”
Một ngày cô kiếm được một vạn, có thể chia cho anh 5000 tệ, như vậy thì anh không cần phải đi làm nữa rồi.
“Chỉ Chỉ, cô như này…” Quý Hoài nói được một nửa bỗng dưng thò đầu qua, nở nụ cười dịu dàng: “Khiến người ta cực thích nha.”
Anh sát lại quá gần, hơi thở ấm áp phả hết lên mặt cô làm Loan Chỉ cảm thấy mặt mình cũng nóng lên.
Ánh mắt không có chỗ để nhìn, cơ thể căng cứng như đá.
Cuối cùng hai người phải đi với nhau.
Loan Chỉ nhìn Quý Hoài tới công ty của mình, đáy mắt nhuốm sự lạnh băng.
Chị Mai gọi điện bảo cô đến công ty một chuyến.
Lập tức, phải đi ngay lập tức.
Cô không vui, Quý Hoài còn kéo cơ thể bệnh tật đi cùng cô chắc chắn là vì chuyện Trương Nhã Nhi.
Ghét là một chuyện còn bồi thường tiền lại là chuyện khác, tóm lại tâm trạng của cô không được tốt.
Dưới lầu công ty.
Quý Hoài không thể đi vào, cô nhìn anh mở miệng: “Anh nói xem đạo diễn có cần chúng ta nữa không?”
Nếu không đi thì với cái tính cách táo bạo của đạo diện chắc chắn sẽ ghét cô rồi không có chuyện một vạn một ngày đâu.
Nếu đi, lãnh đạo công ty cũng sẽ tức giận đến lúc đó coi như cô ăn cám.
Chậc toàn một đống người đáng ghét.
Cô còn hại Quý Hoài bị liên lụy vào sự rắc rối này.
“Không sao, không cần thì đi nơi khác.” Quý Hoài duỗi tay xoa đầu cô, âm thanh trầm thấp vang vọng: “Chỉ Chỉ là diễn viên giỏi, dù đi đâu thì tôi cũng sẽ đi cùng cô.”
Loan Chỉ thở một hơi, ánh mắt dịu dàng hơn.
Cô không cười nhưng con ngươi lóe lên ánh sáng nhỏ.
Quý Hoài cảm thấy bản thân sắp đi đời nhà ma rồi.
Cô muốn gì anh cũng cho.
Vươn tay định kéo người ôm vào lòng có điều đi được nửa đường thì nắm quyền thu lại: “Đi thôi, tôi ở đây chờ cô, có lẽ lát nữa đi ra còn diễn thêm nửa ngày nữa đó.”
“Được.”
Nửa ngày có 5000 tệ đó, cô cũng muốn.
Quý Hoài thấy cô đi vào, đột nhiên thu hồi sắc mặt yêu thương, liếc nhìn tòa công ty năm tầng, đáy mắt toàn là vẻ khinh thường.
“Bộp!”
Loan Chỉ vừa đi vào, chị Mai đã nện văn kiện lên bàn, vẻ mặt âm trầm đứng cách đó không xa nhìn cô.
Đáng tiếc người nọ chả bị ảnh hưởng gì, đứng đó bình tĩnh như cũ.
Người gì đâu mà khác thường quá trời, không vui cũng không buồn.
“Tôi cho cô đi làm diễn viên đóng thế chứ không phải để cô đi gây sự, có phải cô bỏ ngoài tai lời tôi nói hay không?” Chị Mai càng nói càng tức, chỉ tay vào cô mà mắng: “Cô nói xem khó khăn lắm mới có cơ hội đi làm sao cô không biết trân trọng? Trừ gương mặt thì cô có ích gì chứ?”
“Tôi không đóng thế cảnh hỏa thân.” Loan Chỉ nghe tai này lọt tai kia, giọng điệu bình bình không nhanh không chậm.
Tự động gạt bỏ những lời mình không muốn nghe.
“Vì sao cô lại đánh người hả? Nhã Nhi có bao nhiêu công việc cô có biết không? Cô có chịu trách nhiệm được không?” Chị Mai dọa cô còn hừ một tiếng: “Số tiền bị mất là giá trên trời đó!”
“Muốn bao nhiêu?” Cô hỏi một cách nghiêm túc.
Dáng vẻ không biết hối hận của cô làm chị Mai nghẹn họng, khuếch đại sự thật lên chút để cho cô xanh mặt: “Trăm vạn, cô có không?”
Loan Chỉ nhíu mày: “Thế bảo cô ta kiện tôi đi.”
Nhiều như này nên để tòa án xử dù sao cũng ít hơn đôi chút.
Là do Trương Nhã Nhi ra tay trước, đến lúc đó chắc chắn sẽ không cần bồi thường quá nhiều.
Chị Mai cảm thấy cô điên rồi, người nghệ sĩ như này sớm muộn gì cũng sẽ chọc chị ta tức chết, chị ta không muốn nói quá nhiều nên ra lệnh: “Hiện tại công ty đã bắt đầu truy cứu trách nhiệm, nhưng là nghệ sĩ cùng công ty nếu làm to thì sẽ khiến người ta chê cười vì thế cô đi xin lỗi cô ấy đi.”
“Hôm qua khi cô ấy đến bệnh viện đã bị cánh nhà báo chụp được, giờ chỉ còn cách chuyện to hóa chuyện nhỏ, cô đi nhận sai với người ta đi.”
Loan Chỉ đáp không do dự: “Cô ta phải xin lỗi tôi nữa.”
Sau đó cô mới xin lỗi.
“Cô có thân phận gì mà cô ấy có thân phận gì hả? Loan Chỉ, cô đừng kiểu rượu mời không uống thích uống rượu phạt.” Chị Mai mắng to một câu, cảm thấy cô không biết tốt xấu.
Loan Chỉ lộ vẻ mặt không vui.
Cô không thích nói chuyện với chị ta, lúc nào cũng thế, không bao giờ làm người ta vui được.
Thấy cô im lặng, chị Mai tưởng cô đang suy nghĩ, sau đó cất giọng khuyên bảo: “Giờ Nhã Nhi đang ở nhà, công ty đã cầu tình giúp cô, tôi sẽ đưa địa chỉ cho cô, cô đi mua ít trái cây tới cửa xin lỗi, đến lúc đó cô ra mặt xin lỗi với cánh nhà báo luôn, thành ý chút. Có khi Nhã Nhi sẽ không cần tiền của cô đâu, chuyện này cũng sẽ trôi qua một cách êm đẹp.”
Loan Chỉ vẫn im lặng.
“Nghe rõ không?” Chị Mai cụp mắt, chỉ vào cô mắng: “Nhìn cô mà xem, chất phác, cứng đầu như gỗ, nếu cô nổi thì tất cả minh tinh trên thế giới này cũng sẽ nổi hết.”
Ngay từ đầu thứ khiến chị ta chú ý tới Loan Chỉ là dáng người, gương mặt nhưng ai biết cô lại khó giải quyết đến thế?
Ám chỉ đủ kiểu mà không nghe, đi tiệc tối thì ra tay với nhà đầu tư.
“Tôi không hiểu nên sẽ không xin lỗi.” Loan Chỉ không hiểu, cô nói với chị ta: “Tôi không muốn nổi tiếng.”
Cô nghĩ nuôi được bản thân là quá ổn rồi, rảnh rỗi thì học thêm vài khóa kỹ năng của ngành này sau đó làm giáo viên cũng được.
Chị Mai bị dáng vẻ nghiêm túc của cô làm phát điên, đỉnh đầu bốc lên một ngọn khói xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở cô!”
“Tôi phải đi quay phim rồi, một ngày một vạn đấy.” Loan Chỉ nhắc chị ta.
Lỡ đi chậm là Tần Mục sa thải cô ngay.
Trước kia cô chưa từng có thù lao cao như này.
Chị Mai: ??? WTF
“Hẹn gặp lại.” Cô phun ra ba chữ xong quay người đi ra cửa.
“Cút về đây ngay!” Chị Mai muốn đưa tay bắt lấy cô nhưng nhớ tới cảnh ngộ của Trương Nhã Nhi nên run bần bật: “Công ty không cho cô quay thì không thể quay được, nếu không sẽ tính là vi phạm hợp đồng.”
Những lời này làm Loan Chỉ dừng bước.
Quả nhiên, người này vẫn khiến cô thấy chán ghét.
Chị Mai thấy áp chế được cô thì cười nhạo buông lời tàn nhẫn: “Chừng nào cô đi xin lỗi Nhã Nhi, xin lỗi fans cô ấy thì cô mới được đi quay phim!”
Tối hôm qua Trương Nhã Nhi đã đăng Weibo, hiện tại fans đang nháo nhào lên.
Loan Chỉ tiếc mất một vạn tệ.
Một vạn tệ có thể làm rất nhiều việc ví dụ như mời Quý Hoài ăn lẩu chay, có thể mời anh ăn cả đống cam ngọt.
Chị Mai kiêu ngạo chưa được bao lâu thì điện thoại đã vang lên, nháy mắt biến sắc, còn học theo Trương Nhã Nhi nâng cao giọng: “Dạ vâng~ Hứa tổng…”
Loan Chỉ cảm thấy chị ta quá dễ tức giận, giờ nhìn tuổi cũng già, khóe mắt đã có vết chân chim, trên mặt còn có tàn nhang, càng ngày càng xấu.
“Ngài nói gì cơ?” Chị Mai nhìn Loan Chỉ, không biết đầu dây bên kia nói gì mà chị ta tỏ vẻ ngại ngùng: “Vâng em biết rồi, vâng em sẽ đi sắp xếp, lập tức sắp xếp.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cúp điện thoại, chị ta nở nụ cười cứng ngắc với Loan Chỉ: “Chuyện này tạm thời bỏ qua một bên. Đạo diễn Tần bảo cô qua đó quay phim.”
“Không phải không quay à?” Loan Chỉ không hiểu những người này, đổi tới đổi lui y như tên đạo diễn kia.
“Quay, đương nhiên là phải quay.” Chị Mai tiếp tục cười, dịu dàng dặn dò: “Đạo diễn Tần bảo cho cô đi diễn, cô cần phải thể hiện cho tốt, thù lao chắc chắn rất cao.”
Bởi vì là công việc làm thêm nên thù lao sẽ cao gấp ba lần, dù sao đối phương cũng là viên ngọc thô, nếu thù lao tương đương với Trương Nhã Nhi thì đây là cây hái tiền đó.
Hơn nữa, có một gameshow chú ý đến cô, cảm thấy khí chất của cô ổn nên muốn cho cô đến thử.
Đạo diễn Tần là ai?
Là người thừa tiền nhất trong cái giới này, anh ta nhìn trúng ai là sẽ nâng người đó lên, đây là tiết tấu sắp nổi tiếng đấy.
Khoảnh khắc ấy vẻ mặt chị ta dịu hơn, nhìn vô cùng từ ái: “Tôi đưa cô đến phim trường nha? Lát 11 giờ diễn, qua bên kia sớm chuẩn bị sớm đi.”
“Không cần, tôi tự đi.” Loan Chỉ biết mình được quay phim thì chẳng thèm nói gì nữa mà quay người rời đi.
Khóe miệng chị Mai giật giật, nụ cười như ăn phải phân.
Mà lúc này Trương Nhã Nhi còn gọi điện thoại tới: “Chị Mai, lát nữa em phải đi ra ngoài một chuyến, khi nào Loan Chỉ mới tới vậy?”
Cô ta muốn dạy dỗ ả tiện nhân này một trận cho đã đời.
“Ai da, đều là người cùng công ty em đừng nháo to chuyện lên như thế, hôm nào cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, đúng không?” Chị Mai khuyên bảo cô ta.
“Chị Mai, chị đang nói đùa với em hả?” Trương Nhã Nhi trầm giọng xuống: “Em không thể tha thứ cho cô ta dễ dàng thế được.”
Người khác thì còn do dự chứ chẳng lẽ ngay cả Loan Chỉ cô ta cũng phải e dè hả?
“Cái này thì….” Chị Mai cũng khó xử, nhịn không được nói: “Đạo diễn Tần thấy cô ta diễn khá ổn nên bảo cô ta đến quay phim, vừa mới gọi điện qua đây, với lại có đạo diễn nhìn trúng khí chất của cô ta nên cũng muốn cho cô ta tham gia gameshow.”
Vốn dĩ công ty đã nhỏ, khó khăn lăm mới có nghệ sĩ sắp bay lên, dù như nào công ty cũng không thể để Loan Chỉ ra mặt xin lỗi Trương Nhã Nhi được.
Vậy là xong?
“Thế em thì sao? Chuyện này cứ bỏ qua thế ư?” Trương Nhã Nhi trừng mắt, ngực phập phồng mãnh liệt.
“Cứ từ đã, à bên Weibo em đừng bảo là Loan Chỉ đánh em nha, chị bận việc trước đây.” Thái độ của chị Mai thay đổi hoàn toàn, nói xong là tìm cớ cúp điện thoại ngay.
Ai kiếm được tiền thì đó là tổ tông.
Trương Nhã Nhi nghiến răng ném điện thoại lên tường, hét to một tiếng: “Loan Chỉ!”
Cô ta sẽ không để Loan Chỉ được chết tử tế.
Khi Loan Chỉ đi ra, Quý Hoài cũng bước ra khỏi bóng cây.
Thấy anh, bước chân của cô nhanh nhẹn lao qua đó nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng khó gần.
“Không vui hả, bị người ta ức hiếp?” Anh đi đến bên cô hạ giọng hỏi, đôi mắt sáng ngời toát lên sự lo lắng.
Đây là lần đầu tiên có người quan tâm có bị tủi thân hay bị ức hiếp không, cô nắm chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn như chú thỏ con đang tức giận: “Mấy người kia thật là quá đáng!”
Cô không hề ngốc chẳng qua là giả vờ không hiểu ý chị Mai nói gì thôi.
Giọng điệu nũng nịu pha chút giận dữ đánh thẳng vào trái tim của Quý Hoài, lúc này anh không khống chế được mà duỗi tay ôm cô vào ngực.
Đột nhiên va phải lồng ngực rắn chắc, cằm thon đụng lên bả vai rộng lớn, hơi thở nam tính bao trùm lấy cơ thể khiến đầu óc cô trống rỗng.
Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu vô cùng.
Hô hấp dần ngắn đi vì thiếu oxy.
“Đừng buồn, không sao hết, tôi có thể cho cô sức mạnh, lát nữa tôi đưa cô đi ăn lẩu nha?” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Trong cuộc sống luôn có những chuyện làm mình phiền lòng, cứ mỉm cười đối mặt với nó đi.”
Lời nói tựa như người bạn đang an ủi mình.
Nói xong còn buông cô ra làm như động tác ấy chỉ tùy ý, là động tác bình thường giữa những người bạn với nhau: “Tôi nói có đúng không?”
Loan Chỉ im lặng, chớp chớp đôi mắt.
Vẫn chưa hoàn hồn.
“Hử? Tôi có thể ở bên cạnh cô.” Anh dứt câu này lại bồi thêm câu nữa: “Nhưng khi tôi buồn cô cũng phải an ủi tôi đó.”
Loan Chỉ đáp: “Không đi ăn lẩu nữa.”
Anh đang bị đau dạ dày.
Quý Hoài hiểu ý cô ngay, cười: “Chúng ta có thể đi ăn lẩu suông, lẩu uyên ương, có nhiều vị lắm, nào là lẩu thịt dê, lẩu gà, lẩu dưa chua chân heo….”
Anh liên tục liệt kê ra một chuỗi lẩu, Loan Chỉ liếm môi y chang con hamster thèm ăn làm anh cười nắc nẻ.
“Giờ đi ăn nhá?” Anh hỏi.
“Không.” Loan Chỉ lắc đầu: “Chúng ta phải đi kiếm tiền, giờ cần đến đoàn phim ngay.”
Kiếm được tiền là đi ăn hết đống lẩu đó.
Ừ, hai người đi với nhau, cô sẽ mời anh ăn bởi vì anh vừa mới an ủi cô xong.
“Thế không phải quá tốt à? Có gì phải sầu chứ?” Quý Hoài nghiêng đầu nhìn cô rồi buông tay.
“Đúng vậy.”
Loan Chỉ cảm thấy tính cách của anh rất tốt, lúc nào cũng tích cực nhìn về phía trước, ngày nào cũng sống vui vẻ.
Thực ra, khoảnh khắc Quý Hoài đưa mắt nhìn cánh cửa công ty giải trí Bạch hà, sắc mặt cực kỳ u ám.
Một năm rồi mà chẳng thể nâng Loan Chỉ nhà anh nổi tiếng thì đúng là thứ rác rưởi.
Nếu đã là rác vậy thì ném về xưởng tái chế đi!