Edit: Trúc Linh

Trong lúc quay, Tần Mục cố tình quan sát Loan Chỉ.

Cô mặc một váy màu xanh lơ, hơi rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh đứng đằng sau vai chính, sắm vai một cung nữ đúng mực.

Đương nhiên là không có cảnh đặc tả.

Anh ta từng bước lùi ra ngoài, người có tâm tư chắc chắn sẽ nắm chặt cơ hội, cho dù có cướp màn ảnh thì cũng nể mặt Quý Hoài, anh ta sẽ coi như không có gì xảy ra.

Nhưng từ đầu đến cuối Loan Chỉ không hề cố thể hiện điều gì, yên tĩnh đứng dựa góc tường.

Khi đi nghỉ ngơi cô cũng đứng một mình tính cách có hơi quái gở chút.

Khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Tần Mục quan sát cẩn thận có điều lại bị phân tâm, quay mấy lần cũng không qua, vai chính thì chưa bực mà diễn viên quần chúng là Quý Hoài đây đã thấy khó chịu rồi.

Anh ta cầm loa kêu, điện thoại đã nhận được một tin nhắn: Không còn sớm nữa, nhà xa, về muộn không ổn.

Ý là Quý đại thiếu gia không muốn diễn nữa.

Tần Mục đành cứng mồm sửa miệng: “Hôm nay quay đến đây thôi, kịch bản có chút vấn đề, ngày mai mọi người tới sớm chút.”

Cả đoàn đầu tiên là ngây ngốc sau đó là hoan hô rầm rầm.

Loan Chỉ nhìn thời gian mới bốn giờ rưỡi chiều, bình thường phải quay đến sáu giờ có khi còn tăng ca nữa.

Vậy có trừ tiền của cô không?

Đáp án là không.

Cô cầm 1 vạn tệ thù lao, vui vẻ nhìn chồng tiền nặng trĩu bằng tiền thuê nhà hai tháng.

Bên kia.

Trương Nhã Nhi được đỡ xuống xe, chị Mai cẩn thận đỡ tay cô ta: “Chậm chút thôi, đi chậm nào.”

 

Cái tay kia sưng rất to y chang móng heo hơn nữa lại bị bôi thuốc nên chỗ nào cũng có mùi.

Xương bị lệch, bác sĩ đã nắn lại về chỗ cũ cho cô ta, nhìn đôi mắt sưng đỏ cũng đủ biết nó đau ra sao.

Trong quá trình trị liệu cứ la oai oái làm bác sĩ chỉ muốn nhét nút bịt tai vào.

Trương Nhã Nhi càng nhìn càng tức, cảm xúc kích động đến mức giơ tay phải đụng trúng cửa xe, sắc mặt lập tức trắng bệch, trên trán ứa mồ hôi lạnh, cất tiếng yếu ớt khóc lóc: “Đau chết mất!”

 

“Ai da, tổ tông của tôi ơi, em đi chậm chút đi.” Chị Mai hô lên, trên mặt là vẻ đau lòng khôn nguôi.

Đây là cây hái tiền đó.

Công ty luôn đặt hy vọng vào cây hái tiền, muốn nâng đỡ thành minh tinh tuyến đầu, tốt nhất là nâng lên ảnh hậu luôn.


Trương Nhã Nhi đi xuống, nói: “Bên chỗ đạo diễn Tần giải quyết chuyện này như thế nào? Sao chưa thấy gọi gì hết thế?”

Cô ta không có ở đó cả đoàn sẽ không quay phim được, dựa theo tính cách của Tần Mục chắc chắn Loan Chỉ sẽ không có mạng mà về.

Đối đầu với cô ta cũng chẳng xem mình được bao nhiêu cân!

“Chuyện này….” Chị Mai cũng không rõ lắm.

Thấy vậy, Trương Nhã Nhi nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn: “Sao thế? Chẳng lẽ chưa có kết quả?”

Chị Mai tỏ ý lấy lòng cô ta: “Tạm thời chưa nghe được bên đạo diễn Tần nói gì nhưng anh ta không để cho Loan Chỉ đi còn giữ lại đóng phim, chuyện này nhất định chưa xong, bên công ty cũng không để yên, chắc chắn sẽ cho em một câu giải thích rõ ràng.”

 

Một bên là nghệ sĩ nổi tiếng một bên là tuyến 18, không cần nghĩ cũng biết có kết cục như thế nào.

“Cô ta cũng ở lại diễn ư?” Trương Nhã Nhi hỏi.

Chị Mai giải thích: “Không còn cách nào cả, cũng đâu thể dừng quay phim được, đạo diễn Tần bảo tạm thời để Trần Hân quay sau, giờ còn thiếu cung nữ nên đành để cô ta diễn thôi.”

Trương Nhã Nhi hiểu, chỉ cảm thấy Loan Chỉ đạp phải cứt chó rồi, đáy mắt toàn là sự chán ghét và tức giận, vừa đi ra cửa vừa ném một câu: “Em sẽ không tha thứ cho cô ta dễ dàng như thế!”

Nhất định công ty sẽ để Loan Chỉ tới xin lỗi cô ta.

“Sao tha được? Em còn phải đi quay quảng cáo, em có tha thì chị cũng không tha, đúng là quá đáng mà.” Chị Mai xụ mặt, cất giọng lạnh băng có vẻ cũng tức giận cực kỳ.

Nghe chị ta nói thế Trương Nhã Nhi hài lòng, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa mai.


Chờ Loan Chỉ tới cô ta sẽ bắt cô quỳ xuống xin lỗi, sỉ nhục một cú thật đâu, sau đó dùng tiếng không xin lỗi đàng hoàng để mời luật sư khởi tố cô.

Đối xử với kẻ vô danh thì phải khiến người ta thân bại danh liệt, không có cơ hội xoay người.

Đi ra khỏi đoàn phim, Loan Chỉ thấy Quý Hoài.

Anh có thể cảm nhận được tâm trạng của cô khá tốt.

“Tôi đã nhận được tiền rồi, mấy lần trước toàn cô mời, hôm nay tôi muốn mời cô đi ăn cơm.” Quý Hoài cắm một tay vào túi nhìn cô.

“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, vì anh đã đi tìm việc cùng cô nên cô đồng ý giúp anh.

“Phải mời, không là cô không nể mặt tôi, không xem tôi là bạn!” Trong lời nói của Quý Hoài có sự uy hiếp rõ ràng cộng với khí thế không thể từ chối.

Loan Chỉ không có bạn bè, chỉ sống một mình suốt thời gian qua nên không sợ điều gì chẳng qua nhìn gương mặt chân thành của anh, cô ngẫm nghĩ một lát: “Tôi có thể mời anh.”

Thù lao của cô cao hơn anh.

Có một vạn, nhiều gấp đôi anh.

Cô không muốn thiếu nợ người ta.

“Đi thôi.” Quý Hoài chưa nói gì cả, giây tiếp theo đã kéo cô đi, thậm chí là hạ giọng xuống: “Nhanh lên nhanh lên, đằng trước có taxi.”

Đột nhiên bị người ta nắm tay, cơ thể của Loan Chỉ cứng đờ, quên mất mình nên làm gì, cho đến khi bị đẩy vào xe vẻ mặt vẫn đang còn ngơ ngác.

“Bác tài, đến quảng trường Lam Hà.” Quý Hoài vừa đóng cửa vừa nói với tài xế.

“Oke.” Tài xế khởi động xe đi.

Hai người ngồi gần nhau, trong không gian nhỏ hẹp làm Loan Chỉ khó thích ứng nổi, cảm thấy cứ kỳ lạ sao sao đành chậm rãi dịch qua một bên.

“Này.” Tự dưng Quý Hoài thò đầu tới, như phát hiện ra chuyện tốt nào đó: “Tôi có tham gia một nhóm chat diễn viên quần chúng, lần sau thiếu thì hai ta cùng đi đi? Tôi sẽ kéo cô vào nhóm.”

“Được.” Cô gật đầu.

Nếu làm diễn viên quần chúng kiếm được nhiều tiền như vậy thì cô sẽ không cần đi làm nhân viên phục vụ nữa.

“Wechat của cô là số điện thoại này à? Vậy tôi thêm vào nha.” Quý Hoài lấy điện thoại ra ấn Wechat.

“Tôi không có Wechat.” ( truyện trên app T•Y•T )

“Hả?” Quý Hoài ngạc nhiên.

“Ừ.” Cô lại đáp.

Lần trước cô có đăng ý nhưng không dùng, sau đó đổi số thì không download nữa.

“Sao lại không có Wechat? Gọi điện bằng số đều mất tiền còn Wechat là miễn phí còn call video các kiểu nữa.” Quý Hoài như phát hiện ra vùng đất mới, nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.

Loan Chỉ: “Không có ai gọi điện cho tôi hết.”

Cô không còn người nhà, cũng không có bạn, bọn họ đều cảm thấy cô là kẻ lập dị.

Anh nhanh chóng nói tiếp: “Tôi sẽ gọi cho cô, như hôm nay này, tôi sẽ gửi voice cho cô nếu lạc đường thì call video hay chia sẻ định vị, có thể tìm được chỗ của đối phương rất nhanh, rất tiện.”

“Được.” Lời anh nói cũng có lý.

“Đưa điện thoại đây tôi download cho.” Quý Hoài biết cô hơi lười, không thích mày mò mấy cái này.


Loan Chỉ nhìn anh một hồi, cảm thấy không nên từ chối lòng nhiệt tình của anh nên đưa điện thoại qua, nói: “Cảm ơn anh.”

“Việc nhỏ thôi.”

Phản ứng đầu tiên của Quý Hoài là mở khóa điện thoại của cô, dù sao cô lười đến mức toàn bộ mật khẩu đều đặt giống nhau, may mà anh dừng tay kịp thời, đưa điện thoại về: “Cô chưa mở khóa.”

Loan Chỉ ồ một tiếng, nhấn vào hàng số.

Quý Hoài nhanh tay tải app cho cô sau đó đăng ký khi đặt mật mã còn hỏi: “Cô sinh năm mấy?”

Chờ khi cô đáp xong còn hỏi: “Ngày tháng sinh nhật?”

“Mười tám tháng tư.”

“Xong, mật mã là sinh nhật cô thêm hai số lẻ đằng sau.” Quý Hoài mở giao diện thêm bản thân vào danh sách bạn bè, thấy danh sách của cô chỉ có một mình anh thì thoải mái vô cùng, sau đó kéo cô vào nhóm chat diễn viên quần chúng còn dặn dò: “Nào thiếu người họ sẽ nhắn vào đây, đến lúc đó cô nhớ gọi cho tôi nha.”

“Ừ.” Cô đã nhớ.

Quý Hoài cảm thấy cô gái của anh vẫn ngoan như thế, mím môi đỏ nghĩ thật ra anh muốn đưa cô về nhà giấu đi.

Hai người đến quảng trường vào một tiệm lẩu.

“Ăn cái này đi.” Quý Hoài chỉ vào món được đề cử: “Nhìn cũng khá ngon, cô thấy sao?”

“Ừ.”

Khi chiếc nồi đỏ ửng được bưng lên, hai mắt cô lóe sáng, khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Cô rất thích ăn cay nhưng đây là lần đầu tiên cô được ăn lẩu.

Một mình đi ăn lẩu có hơi kỳ lạ với lại hiếm khi cô đi ăn ở ngoài nên sẽ không đi ăn lẩu, ở trong nhà cũng không ăn.

Quý Hoài nhìn đôi lông mày đang nhướng lên của cô, ánh mắt nhìn cái nồi chằm chằm tựa như chú thỏ con thấy được củ cà rốt, hai lỗ tai cứ động đậy không ngừng.

Khóe miệng anh giơ lên.

Rất nhanh, nồi lẩu đã sôi ùng ục.

Loan Chỉ nhìn đồ ăn bên cạnh, ánh mắt lia sang người đối diện, âm thầm quan sát sợ bản thân bị xấu mặt.

Cô rất thông minh, tuy chưa từng tới đây nhưng cực kỳ biết cách học.

Bỗng dưng Quý Hoài nhớ lại lần đầu tiên đưa cô tới đây, cô cũng như này còn lúc ấy anh chỉ khinh thường cô, cảm thấy gia thế của cô nghèo hèn nên sau này hay tặng quà xa xỉ còn cảm thấy bản thân đã hạ thấp tiêu chuẩn để theo đuổi cô mà cô lại bơ anh vì vậy có chút thất vọng.

“Bỏ ngó sen vào trước, cái này khó chín nên phải cho vào đầu tiên.” Quý Hoài bưng ngó sen dùng đũa nhẹ nhàng bỏ vào.

Bên cạnh là một chiếc muôi lớn dùng để vớt thịt bò.

Anh bỏ ít thịt bò đã chín vào chén của Loan Chỉ.

“Cảm ơn.” Cô không quen có người khác chăm sóc cho mình, vẻ mặt có hơi e ngại, cầm đũa ăn rất chậm.

“Nếm xem có ngon không.” Quý Hoài thúc giục cô.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Loan Chỉ gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng, mùi vị tươi mát cay nồng phả vào đầu lưỡi.

“Ngon.” Cô gật đầu, âm thanh dịu nhẹ thậm chí có chút vui vẻ.

Quý Hoài biết tâm trạng của cô đang rất tốt.

“Ngon thì ăn nhiều chút.” Anh bỏ đống thịt bò còn lại vào chén cô, còn chèn thêm câu: “Tôi cũng ăn nhiều.”

Hai người ngồi nhúng lẩu, Loan Chỉ có tình yêu sâu sắc đối với thịt bò, dù cay đến mức đỏ hết môi còn lặng lẽ hít vài cái nhưng vẫn ăn lia lịa, sắc mặt lạnh lùng giờ ửng đỏ nhìn đáng yêu vô cùng.

Chờ đến bảy giờ rưỡi, trong tiệm càng lúc càng có nhiều người, khắp nơi đều kín chỗ, Loan Chỉ vừa ăn cơm vừa đánh giá xung quanh.

Mọi người trò chuyện trên trời dưới đất, ồn ào náo nhiệt.

Gương mặt Loan Chỉ có hơi chất phác, nhíu mày nghĩa hôm đó đi ra ngoài ăn cơm với Quý Hoài không có người nên không sao, cô không thích mấy chỗ ầm ĩ, vì như thế sẽ khiến cô trở nên cô độc hơn, cho nên cô thích ở nhà một mình.

“Ăn trà nấm này đi.”

 

Âm thanh trầm thấp kéo suy nghĩ của cô trở lại, Quý Hoài bỏ đồ ăn vào chén của cô, bản thân cũng vùi đầu ăn.

“Cảm ơn.” Cô không nhịn được gắp một miếng thịt cho vào miệng, sự nóng nảy dưới đáy lòng lập tức tan đi.

Quán ngon chắc chắn có nhiều người biết đến, náo nhiệt cũng là điều bình thường.

Sau khi ăn xong.

Loan Chỉ uống thêm một ly trà chanh dương mai, mùi vị cực ổn.

Cô đi tới quầy tính tiền thì nhân viên thu ngân nói bàn của cô đã có người trả rồi, cô ngẩn ra, xoay người thấy Quý Hoài đã cầm túi của cô đi tới, đối phương nở nụ cười: “Đi thôi.”

“Không phải là tôi mời anh à?” Giọng nói lộ vẻ cố chấp và nghi ngờ.

“Tôi không đồng ý.” Anh nghiêm túc: “Cô giới thiệu công việc cho tôi, chẳng lẽ tôi không nên mời cô sao? Làm người phải biết báo đáp ân tình, nếu không lương tâm sẽ bị cắn rứt.”

“Tới tối tôi sẽ mất ngủ đấy.”

 

Loan Chỉ trầm tư một lúc, không tìm ra được kẽ hở trong lời nói của anh, cảm thấy cũng đúng.

“Đi về nào.” Quý Hoài tiếp tục cầm túi của cô đi về phía trước.

“Túi của tôi.” Cô bước nhanh lên duỗi tay cầm túi từ trong tay anh.

Quý Hoài giả bộ không biết, đưa cho cô một cách cực kỳ tự nhiên.

Hai người đi bộ về.

Sóng vai cùng nhau.

Cạnh khu chung cư có sạp trái cây và một chiếc xe ba bánh ngừng ở một bên.

Dì bán trái cây thấy Loan Chỉ cũng nhiệt tình chào hỏi: “Hôm nay nho mới về, có muốn mua một ít hay không? Bao ngọt bao giòn.”

Loan Chỉ đi qua chọn một xâu và hai quả táo khi đang định tính tiền thì thấy Quý Hoài bên cạnh nên chọn thêm hai xâu nữa.

“Để tôi xem nào.” Đối phương cân nho trước rồi bỏ táo lên sau: “Tổng cộng là năm mươi tệ tám đồng, đưa tôi năm mươi tệ là được.”

“Cảm ơn.” Quý Hoài nhanh tay đưa năm mươi tệ qua, khóe môi mỉm cười, duỗi tay cầm lấy hai túi, còn khen một câu: “Nho hôm nay đúng là rất ngọt.”

 

“Hàng nhà tôi toàn chất lượng tốt cả, cam này này ngọt lắm, cậu nếm thử đi.” Dì bán hoa quả rất vui vẻ, ngay lập tức nhét quả cao vào trong tay Quý Hoài.

Loan Chỉ là người ngại xã giao, lúc này sắc mặt cứng đờ, tim đập nhanh, có sự bất an vô hình bủa vây lấy mình, cô lập tức quay mặt sang một bên.

“Cảm ơn dì.” Quý Hoài duỗi tay cầm lấy: “Nếu ngon mai tôi sẽ mua của dì nữa.”

“Được nha.” Đối phương cười ha ha, vừa nhìn Loan Chỉ rồi nhìn anh, cười đến mức khóe mắt cũng lộ nếp nhăn: “Hai người đẹp thật, rất xứng đôi.”

“Thật không ạ?” Quý Hoài không biết xấu hổ mà chạy đi hỏi.

“Đương nhiên, dì không lừa cậu đâu, cậu đẹp trai bạn gái thì xinh xắn.”

Quý Hoài cười rõ tươi, vui vẻ mua thêm ít trái cây nữa.

Kết quả mới quay đầu đã không thấy Loan Chỉ đâu, anh vội vàng chào tạm biệt xách túi trái cây đuổi theo.

Loan Chỉ cúi đầu, đi nhanh về phía trước.

Đáy lòng có hơi khác thường, cô không thích người khác lấy cô ra làm trò đùa, như thế sẽ khiến bản thân trở nên khó chịu nhưng từ bé đến lớn ai cũng xa lánh cô hết.

Chính điều đó mà dần dần cô không thích tiếp xúc với người khác.

Cô biết dì kia không có ý gì cả, mỗi lần bán trái cây cho cô sẽ trừ đi số lẻ, tuy cô không muốn vì cảm thấy dì ấy cũng vất vả.

“Đi nhanh thế làm gì? Đợi tôi với.” Quý Hoài đuổi kịp, vừa nói vừa thở dốc.

“Tôi mệt.” Giờ đã chín giờ, về nhà dọn dẹp một hồi là đến giờ đi ngủ của cô.

“Cô giận à?” Quý Hoài nghiêng đầu nhìn cô.

Loan Chỉ dừng bước, đáy mắt mờ mịt, sau đó lắc đầu: “Không.”

Cô không giận.

“Tôi mời cô ăn trái cây, trước đây cô toàn mời tôi, giờ tôi mời cô, ăn xong trái cây thì đi ngủ có được không?” Anh đi tới trước mặt cô, vừa đi lùi vừa nói chuyện, sau đó quan sát mặt cô.

Loan Chỉ bị ánh mắt của anh làm mất tự nhiên.

“Dì nói nho rất ngọt, à, quả cam dì ấy cho cũng ngọt lắm, mai tôi lại xuống đây mua cam tiếp.” Quý Hoài đưa nửa quả cam còn thừa cho cô.

“Cô thử đi.”

Bước chân Loan Chỉ dần chậm hơn, nhìn nửa quả cam rồi ngẩng đầu nhìn anh.

Dì kia cũng hay bảo cô nếm thử nhưng cô đều từ chối, sau đó chạy đi thật nhanh, chắc là do không biết nên đáp lại thế nào.

Anh có thể đối đáp với người ta tự nhiên như thế, hình như cũng nói chuyện với dì kia rất vui vẻ.

“Hình như cô không thích chuyện lắm nhỉ, thật ra dì kia chỉ thuận miệng nói thôi, dì ấy tưởng hai ta đang yêu nhau, chắc là do thấy chúng ta hay đi với nhau, cái này không quan trọng, quan trọng là dì ấy khen chúng ta đẹp.”

“Dù sao cũng khen với lại chẳng lẽ tôi không đẹp hả?”

Anh đặt nửa quả cam vào lòng bàn tay cô, chớp chớp đôi mắt để lộ lông mi dài cong.

Loan Chỉ nghiêm túc nhìn anh.

Lông mày rậm, mắt phượng dài hẹp sóng mũi cao nhìn khá đời, đặc biệt là đôi con người sáng quắc mang theo lực hấp dẫn khiến cô không rời mắt được.


Quý Hoài nắm chặt bàn tay, trái tim đập thình thịch, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi mỏng, nhiệt độ cơ thể tăng cao.


Chết tiệt!

Anh muốn hôn cô, là cái loại hôn thô bạo, luồn lưỡi ý.

Mãi một lúc sau.

Loan Chỉ rời tầm mắt, giọng điệu lạnh nhạt mang theo sự khẳng định: “Đẹp.”

Dứt câu, cô nhấc chân đi về phía trước.


Quý Hoài đi theo sau, hít thở thật sâu, bực bội đi theo, cả người nóng bừng.

Về đến nhà.


Quý Hoài kêu nóng, trực tiếp mở tủ lạnh lấy nước đá uống ừng ực.

Uống xong nửa chai thì nằm xoài lên sô pha: “Hồi nãy khát muốn chết!”

Loan Chỉ ngồi bên cạnh tay cầm quả cam anh mới đưa, lột vỏ chậm rãi bỏ một miếng vào miệng.


Đúng là rất ngọt.

“Mai tôi đi mua thêm.” Cô nói.

Ăn đồ của người khác thì phải đi mua bù vào, không thể chiếm không của người ta được.

“Oke.” Quý Hoài gật đầu, tiếp tục nhìn cô.

Loan Chỉ không lộ ra bất cứ vẻ mặt nào, tiếp tục ăn cam không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, cũng không có dấu hiệu tức giận.

“Tôi đi rửa nho cho cô.” Anh nhìn thời gian nhanh chóng xách trái cây đi vào bếp.

Chờ anh vào bếp, Loan Chỉ nhìn miếng cam cuối cùng trên tay rồi ngẩng đầu nhìn anh, mãi không cho vào miệng.

Những thứ có thể làm cô vui vẻ thì cô luôn trân trọng nó.


Dù sao cũng không có nhiều thứ như vậy.

Mười giờ rưỡi.

Loan Chỉ không ngủ được.

Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, đáy lòng yên lặng nhớ kỹ.


Quý Hoài mời cô ăn cơm, còn mua nho, à còn có thêm nửa quả cam ngọt nữa.

Cô nên cảm ơn anh như thế nào đây? Có qua phải có lại chứ.

Hình như anh không ghi hận chuyện cô đánh vào đầu anh còn hào phóng mời cô ăn cơm, lòng dạ rộng lớn, là người nhiệt tình thân thiện.

Nhiều năm qua cô chưa từng được tiếp xúc với người tốt như vậy.

Vậy mai cô sẽ làm bữa sáng cho anh, có lẽ là sandwich, bởi vì hôm nay anh đối xử với cô cực kỳ tốt.

À thêm quả trứng gà nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play