Edit: Trúc Linh

Loan Chỉ đến đoàn phim.

Đạo diễn Tần nói cho cô thêm đất diễn, từ thị nữ bên cạnh công chúa biến thành thị nữ nằm vùng cực kỳ tài giỏi.

Hơn nữa, là một người tốt.

Cuối cùng là người tốt chết một cách rất có ý nghĩa.

Thù lao đóng phim cực kỳ cao, Loan Chỉ vui vẻ vô cùng, có nghĩa là rất nhanh cô sẽ mua được nhà, sau đó góp được chút tiền.

Một ngày quay phim diễn ra suôn sẻ.

Khi Loan Chỉ nhìn thấy Quý Hoài, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tôi có thể mời anh đi ăn lẩu rồi.”

Cô muốn đi thử tất cả các loại lẩu.

“Oke.” Anh khẽ cười, đưa cô đi tới quảng trường trung tâm thành phố, vào tiệm lẩu.

Lúc này, Loan Chỉ gọi mỗi lẩu canh suông, còn giải thích: “Dạ dày anh không tốt, không được ăn cay.”

“Thế còn cô?” Anh hỏi.

“Tôi có thể chấm, ở đầu kia.” Cô chỉ vào chỗ đựng nước chấm, trên đó bày đủ loại từ mặn đến ngọt.

Nước chấm bỏ thêm ớt cũng được.

Quý Hoài cười nhẹ, nhắc cô: “Chúng ta có thể ăn lẩu uyên ương.”

Loan Chỉ mơ màng một hồi sau đó gật đầu: “Ừ ha.”

Dáng vẻ ngốc nghếch của cô làm Quý Hoài thấy hơi ngứa tay, muốn xoa đầu cô một cái thật mạnh.

Ngoan như này khiến người ta càng muốn yêu thương vỗ về hơn.

Mấy ngày sau, ngày nào hai người cũng đến đoàn phim.

Sau khi kết thúc công việc là đến quảng trường ăn đủ loại lẩu Loan Chỉ như được mở ra thế giới mới.

Khoảnh khắc thức dậy toàn là sự mong chờ.

Đó là phải quay phim cho tốt kiếm thật nhiều tiền để tối đi ăn lẩu!

Quý Hoài sẽ đưa cô đến những nhà hàng khác nhau ăn vài món ngon, như làm ảo thuật vậy, mỗi lần là một kiểu khác.

Gợi lên sự thèm thuồng trong bụng cô.

Mà gương mặt điển trai ấy cũng bị người qua đường nhận ra.

Chỉ một tuần ngắn ngủi.

Quý Hoài đã lên hot search ba lần.

Lần đầu tiên là ở trong tiệm lẩu Dưa Chua Chân Heo, lần thứ hai là trong nhà hàng món ăn Tứ Xuyên, lần thứ ba là ở tiệm lẩu hải sản….

Khi chụp Quý Hoài luôn chụp chính diện, còn người phụ nữ ngồi đối diện anh toàn là sườn mặt bên trái, hoặc vài tấm ảnh mơ hồ.

Nhìn dáng người khá tốt, đặc biệt là mái tóc dài xinh đẹp đen nhánh đầu kia, tạo cho người ta một cảm giác rất dịu dàng nho nhã.

Có vẻ là cùng một người.

Trước kia một ngày Quý Hoài up chục bài lên Weibo, giờ nửa tháng chưa có bài nào, các bạn đều cảm thấy Hoài thiếu đã thay đổi, không ai thích ứng nổi hết.

Đêm nay.

Quý Hoài lại lên hot search, vẫn bị chụp ở tiệm lẩu như cũ.

Trong ảnh, Quý Hoài mặc một chiếc áo hoodie màu đen, đầu đội mũ, đi tới cửa còn ôm vai người phụ nữ.

Không cần đoán cũng biết đây là quan hệ gì.

Vu Chân hỏi trong nhóm một câu: “Vẫn chưa theo đuổi được cô gái kia à?”

Tần Mục: “Tôi trả lời thay cậu ấy, vẫn chưa!”

Chấn gia soái nhất thiên hạ: “Không phải chứ? Lâu vậy rồi mà? Cô gái kia khó theo đuổi thế ư? Chẳng lẽ muốn thả dây dài bắt cá lớn?”

Tần Mục: “Cái này thì tôi không rõ, dù sao tôi đã cho bạn gái cậu ấy thêm mười tám đất diễn, tôi đang nghĩ có khi phải nâng cô gái kia lên nữ chính đây!”

….

Hoài thiếu: “@ Tần Mục, diễn nữ chính được à?”

Tần Mục hộc máu: “...”

Thật sự muốn nâng đỡ thành người nổi tiếng à?

Đã lâu rồi Quý Hoài chưa lên Weibo, buổi tối rảnh rỗi không có gì làm nên thoát khỏi nhóm chat ấn vào app Weibo xem.

Xem có ai khen anh và Loan Chỉ xứng đôi không.


Lọt vào tầm mắt đầu tiên chính là bình luận có nhiều lượt like và reply nhất.

Ăn dưa đến bẹo hình bẹo dạng: “Tôi muốn hỏi chút, ngày nào cũng đi ăn lẩu chẳng lẽ không sợ nóng người à?”

Quý Hoài nhìn một lúc, đầu lưỡi không cẩn thận chạm phải mụn nước trong miệng, đau đến mức phải nhíu mày.

Anh có thể chất dễ bị nóng, liên tục ăn lẩu nhiều ngày như vậy trong miệng đã sớm nổi lên mấy cái mụn rồi.

Mà cô bé ngoan nhà anh thì khác, ăn tù tì mười mấy ngày cũng chẳng sao.

Chỉ thấy ăn lần nào là vui lần đó, ăn cay đến rát cả họng vẫn cong mắt khen ngon, đáng yêu vô cùng!

Lướt xuống phía dưới thấy có rất nhiều fans hỏi tại sao gần đây anh không lên Weibo, cũng không phát bao lì xì.

Ai cũng kêu rên bảo anh mau sủng ái họ đi.

Quý Hoài cười một tiếng đầy khinh thường.


Những người ở đây có mấy ai thực sự chú ý đến anh? Chốt gọn một câu là bọn họ nhìn trúng tiền của anh mà thôi.

Chỉ có cô bé ngoan nhà anh mới chú ý đến con người của anh, vì vậy anh nguyện ý đưa tất cả số tiền mình có cho cô dùng.

Ồ.

Nhất định phải nhận người nữa, tiền chỉ là quà tặng thêm.

Weibo chả có gì thú vị cả, lúc anh định thoát ra đột nhiên thấy một cái tên, đôi lông mày dính chặt vào nhau, nhanh chóng bấm vào.

Hot search thứ ba: “Loan Chỉ Trương Nhã Nhi?”

Nội dung bài viết là ‘đánh người’, nghệ sĩ cùng công ty với Trương Nhã Nhi là Loan Chi ra tay đánh cô ta, nhưng lại bị công ty bao che, bản thân Trương Nhã Nhi đã tạm dừng công việc, ở nhà nghỉ ngơi, còn đầu sỏ gây tội thì đi đóng phim không chịu bất cứ trừng phạt nào.

Phía dưới toàn là comment tức giận mắng Loan Chỉ vô sỉ, Trương Nhã Nhi diễn một phim thần tượng sau đó nổi lên, tuổi của fans khá nhỏ vì thế khá máu chiến, ai ai cũng muốn bằm vằm người tên Loan Chỉ này ra.

Bài đăng này rất có ý, biến Trương Nhã Nhi thành người bị hại còn Loan Chỉ là kẻ ra tay đánh người thì ung dung như thường, thật ra khi hot search nổi lên ai mà chẳng có tinh thần trượng nghĩa, nhưng không phải ai cũng có khả năng suy nghĩ sâu xa xác định đúng vấn đề thay vào đó là những kẻ thích làm anh hùng bàn phím tưởng đó là muốn tốt cho thiên hạ.

Trên mạng ai nấy đều kêu ca kiên quyết tẩy chay Loan Chỉ, thực ra thì chẳng ai biết Loan Chỉ là người nào cả, càng không biết mấy bộ cô diễn, cũng không rõ trong phim cô có bao nhiêu cảnh quay.

Mặt Quý Hoài đen ngòm, mở Wechat @ Tần Mục: “Mau bảo Trương Nhã Nhi cút khỏi đoàn phim đi.” ( truyện trên app T•Y•T )

Tần Mục: “?”

 

Hoài thiếu: “Chỉ Chỉ không thích cô ta.”

Tần Mục: “Quay được nửa rồi, là nữ phụ đó. Loan Chỉ nói với cậu à?”

Mấy ngày anh ta luôn quan sát Loan Chỉ, cô không có tật xấu gì nhưng anh ta cứ cảm thấy đối phương đang dự tính đánh một bàn cờ lớn.

Sao không biết Quý Hoài được chứ?

Giờ đuôi cáo đã lộ ra ngoài rồi kìa.

Hoài thiếu: “Không.”

Tần Mục: “Thế sao cậu biết?”

Hoài thiếu: “Cảm nhận.”

Tần Mục: !

Hay lắm, cảm nhận cơ đấy.

Ninh Tuần không nhịn được mà nói: “Quý Hoài, đừng yêu thương phụ nữ quá nếu không họ sẽ leo lên đầu lên cổ cậu đó.”

Chấn gia soái nhất thiên hạ: “Đúng đúng đúng, quá đúng, nào ông đây vui mới dỗ dành vài tiếng thôi.”

Hoài thiếu: “Các cậu thì hiểu cái mẹ gì, cô ấy ngoan lắm.”

Lời yêu thương tràn qua màn hình.

Không hiểu sao ba người bên kia lại lạnh rợn gáy.

Ngày hôm sau.

Trương Nhã Nhi nằm trên sô pha xem điện thoại, trợ lý ngồi xổm trên mặt đất đấm chân cho cô ta, cô ta nhìn màn hình, khóe miệng dần dần nhếch lên.

Ngày hôm qua đã leo lên top 3 hot search, nay đã lên top 1, fans tăng lên hơn mười vạn.

Cô ta bị nhục như này nhưng công ty lại vì mấy đồng bạc cắc của Loan Chỉ mà bảo cô ta nén giận ư?

Dựa vào cái gì?

Từ lâu cô ta đã ghét cái bản mặt lạnh lùng của Loan Chỉ, giờ đây cô ta muốn khiến Loan Chỉ mãi mãi bị dập dưới chân.

Còn muốn nương theo làn sóng này giành được tình cảm của fans hấp thu chút ánh sáng, còn Loan Chỉ ấy hả cứ chờ bị người ta phỉ nhổ, vĩnh viễn làm một diễn viên tuyến mười tám không ai đoái hoài sau đó bị công ty tuyết tàng* đi.

*Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như “đóng băng” hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.

Đột nhiên, điện thoại vang lên là chị Mai gọi tới.

Trương Nhã Nhi thay đổi sắc mặt, liếc mắt một cái, cố ý đợi một lúc mới bấm nhận.

“Alo chị Mai.”

“Nhã Nhi, chuyện trên mạng là do em làm đúng không? Em mau lên nói với fans đừng làm lớn chuyện này lên đi.” Chị Mai tận tình khuyên bảo.

Loan Chỉ đã ký hợp đồng với đoàn phim, quay cũng đã quay rồi, cũng đâu thể bỏ được.

“Chị Mai, mới như này đã lớn ư, em đã cho cô ta thời gian để đến xin lỗi, giờ cô ta chẳng nói câu nào còn muốn em đi lấy lòng cô ta hả? Xin lỗi không có đâu, muốn lớn thì cứ lớn đi, bên fans em chịu.” Trương Nhã Nhi ngắm móng tay đỏ thắm, chậm rãi nói thành lời.


“Đều là người cùng công ty….”

“Chị Mai, em cảm thấy cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, gần đây tay đau nhức mãi, hai tháng tới không thể đi show…” Trương Nhã Nhi nhàn nhạt đánh gãy lời chị mai nói.

Chị Mai lập tức dừng lại, thay đổi thái độ ngay tức khắc: “Đúng, chuyện này phải bảo Loan Chỉ tới xin lỗi, dù gì cũng là cô ta sai.”

“Vậy em chờ cô ta đến giải hòa, chị cũng biết con người em không thích so đo mà.” Trương Nhã Nhi cong mắt cười lạnh.

Là người cùng công ty nhưng có đắt rẻ sang hèn.

Vậy phải xem rốt cuộc họ chọn cô ta hay là Loan Chỉ đây.

Kẻ ngu cũng biết sẽ chọn ai.

Huống hồ, cô ta còn có chống lưng.

Trương Nhã Nhi đoán không sai.

Chị Mai xin chỉ thị cấp trên, trải qua cuộc họp nhỏ, công ty đơn phương ra mặt định tội của Loan Chỉ.

Hai người xảy ra mâu thuẫn nên vô tình mắc sai lầm lầm Loan Chỉ nên hối lỗi.

Không còn cách nào khác, một bên là diễn viên đang trên đà nổi tiếng, tiền đồ rộng mở, một bên là diễn viên tuyến mười tám không có tác phẩm.

Chuyện này mà nháo to fans sẽ bất mãn.

Các cô ấy muốn Loan Chỉ công khai xin lỗi trước toàn thể phóng viên, quay video xin lỗi Trương Nhã Nhi, có mấy fans cực đoan còn bảo cô nên dùng cái chết để tạ tội.

Trương Nhã Nhi nhìn đám fans đang lấy lại công bằng cho mình, khóe miệng giơ cao, cả người đắc ý.

Đấu với cô ta.

Cũng không xem mình nặng bao nhiêu.

Mà tất cả chuyện này.

Loan Chỉ vẫn không biết gì.

Cô không dùng Weibo, cũng không chú ý đến tin tức giải trí, đến khi bị chị Mai gọi đến công ty mới biết được.

Trương Nhã Nhi cũng ở đó, cô ta mặc áo khoác lông chồn, nhìn rất có khí khái, cấp trên cũng ở đây trong đó có một người từng khanh khanh ta ta ở gara với Trương Nhã Nhi.

Bọn họ muốn cô nhận sai.

“Cô cần phải xin lỗi tôi mới đúng.” Loan Chỉ nhìn Trương Nhã Nhi, giọng điệu lạnh lùng: “Là do cô ra tay trước.”

Trơng Nhã Nhi dựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực: “Giờ cô nên cầu xin tôi, nếu không phải thấy cô còn có suất diễn với lại cùng công ty thì tôi đã nháo nhào lên rồi.”

“Cô xin lỗi tôi và fans của tôi thì chuyện này coi như xong.”

Đến lúc đó Loan Chỉ nhất định sẽ bị vùi dập muốn nổi cũng không được. Sau này càng không có cơ hội đi diễn cũng nên.

“Vì sao tôi phải xin lỗi fans của cô?” Loan Chỉ nói: “Là cô muốn nghe tôi xin lỗi họ thì có.”

“...” Trương Nhã Nhi bị chọc thủng tâm tư trước mặt mọi người nên thấy hơi bực, nhìn về phía một trong những cấp trên của công ty: “Trần tổng, anh nhìn cô ta xem, đây là dáng vẻ nhận sai ư? Em thực sự rất tức giận đấy, đến lúc đó đừng bảo là em không nể mặt anh.”

Đối phương nhìn Loan Chỉ, gắt giọng: “Cùng công ty với nhau, Nhã Nhi và cô lại cùng đoàn phim, làm sai thì xin lỗi đi, sau này còn nâng đỡ lẫn nhau, nháo to càng khiến sự việc khó giải quyết hơn.”

Những lời này ám chỉ là sau này có khi Trương Nhã Nhi sẽ giúp đỡ cô.

Nên phải cúi người chịu thua, để Trương Nhã Nhi vui là được.

Loan Chỉ giả bộ không hiểu, chỉ trả lời: “Cô ta không còn trong đoàn phim nữa.”

“Cái gì?” Trương Nhã Nhi tưởng mình nghe lầm nên vểnh tai lên, dáng vẻ vừa trào phúng vừa dữ dằn: “Nếu không phải cô thì tôi sẽ phải ở nhà dưỡng thương ư? Tôi sẽ quay về đoàn phim, không cần cô lo.”

“Đạo diễn Tần nói cô đừng tới nữa mà?” Loan Chỉ nghi ngờ.

Sắc mặt Trương Nhã Nhi thay đổi, đứng lên chỉ thẳng mặt cô nói: “Cô nói linh tinh gì đó hả?”

Cấp trên nhíu mày, nghiêm túc nói: “Loan Chỉ, cô nghe thấy tin này ở đâu?”

Bọn họ dùng số tiền lớn đào Trương Nhã Nhi về công ty, phim của Tần Mục là đại chế tác, các nghệ sĩ trong công ty đều đang mong chờ cô ta kéo lên đấy.

Sau khi bị đào mấy nghệ sĩ mình bồi dưỡng, hiện giờ công ty bọn họ không còn mấy ai nữa.

“Nghe người khác nói.” Loan Chỉ bình tĩnh, giọng vẫn như thường, đối mặt với Trương Nhã Nhi tường thuật lại sự thật: “Anh ấy nói vì nhân phẩm cô tệ nên sau này không cần đến nữa.”

Mặt Trương Nhã Nhi tím như gan lợn, rống lên một câu: “Cô không cần lắm mồm đâu!”

Loan Chỉ thấy cô ta cực kỳ khó hiểu, cuối cùng vẫn nói hết câu: “Anh ấy bảo sau này sẽ không cho cô đóng phim nữa.”

Mặt ai cũng vặn vẹo, xấu quá!

Trên đường tới đây Quý Hoài đã nói cho cô nghe chuyện này, bảo đạo diễn Tần không cho Trương Nhã Nhi tới nữa, nhân phẩm quá tệ, sau này cũng không để cho cô ta đóng phim luôn.

Nói không hề sai câu nào nha.

Chị Mai cũng mơ màng, trước ánh mắt của cấp trên chị ta nhanh chóng gọi cho Tần Mục.


Sau khi kết nối, giọng của đối phương không được kiên nhẫn cho lắm: “Chuyện gì?”

“Đạo diễn Tần.” Chị Mai cười nhanh chóng hỏi: “À thì tay của Nhã Nhi đã đỡ rồi, khi nào thì tới quay phim được ạ?”

“Quay gì mà quay? Đừng có quay nữa, nháo ra phong ba lớn như này còn muốn quay hả? Mau bảo cô ta cút cho ông đây mát người tí đi.” Tần Mục mắng xong liền cúp máy.

Tiếng mắng vẫn đang quanh quẩn trong văn phòng.

Sắc mặt Trương Nhã Nhi trắng bệch, ngã ngồi trên ghế.

Toàn bộ văn phòng rơi vào tình trạng ngột ngạt, Loan Chỉ vẫn đứng đó, cô biết Quý Hoài không lừa mình.

Xem đi.

Cứ đưa mình vào cuộc chơi như này thì cô cũng không thông cảm nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play