Edit: Trúc Linh

Tần Mục thấy cái tên này hơi quen tai hình như đã nghe ở đâu đó rồi, lông mày khẽ nhướng lên, trong giọng nói còn chứa sự khinh thường: “Tên gì cơ?”

Mẹ kiếp!

Đây là lần đầu tiên có người chống đối với anh ta, à đâu, không phải là chống đối mà là xem thường!

Càng khiến người ta tức giận hơn.

Nữ trợ lý thu dọn đồ của Trương Nhã Nhi xong rồi lấy điện thoại từ trong túi ra nói: “Loan Chỉ, bình thường không biết diễn xuất như nào.”

Ý là không có danh tiếng, là nghệ sĩ tuyến 18.

“Tôi quan tâm cô ta làm gì?” Lồng ngực Tần Mục như bị nghẹn, vẻ mặt đỏ bừng, gằn giọng: “Sau này đừng đến làm phiền tôi….”

Nói được nửa đột nhiên dừng lại.

Khoan.

Loan Chỉ?

….

Mẹ ôi!

Đôi đồng tử của anh ta co lại gương mặt cứng đờ, còn nhịn nửa câu sau chưa nói, dáng vẻ vặn vẹo quái dị vô cùng.

Ở trong mắt phó đạo diễn đó chính là bị cô diễn viên không có tiếng tăm làm tức chết, vội vàng đi vuốt lưng cho anh ta đồng thời bổ sung thêm nửa câu sau: “Sau này sẽ không cho người ta vào đây nữa!”

“Tôi cần ông lắm miệng hả?” Tần Mục điên cuồng hét lên.

Đoàn phim đang thiếu tiền đấy.

Ninh Tuân cực kỳ khôn khéo, Vu Chấn thì dễ chơi chỉ có Quý Hoài là vừa có tiền vừa hào phóng, là tổ tông của anh ta.

Bạn gái của tổ tông anh ta mà không cung phụng lên tận đầu chẳng lẽ muốn đi tìm đường chết hả!?

“Là, do, ngài nói…” Phó đạo diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt ngượng ngùng.

“Tôi đi đón người.” Tần Mục cụp mặt tỏ ý sốt ruột nhấc chân đá trợ lý một cái buông lời tàn nhẫn: “Không đón được thì đừng có đâm mặt về đây!”

 

Trợ lý nghe xong vì để bảo vệ bát cơm đành xoay người cất bước đi về phía Loan Chỉ mới rời đi.

Mọi người chỉ nghĩ cái tên này nổi nóng là do chưa cho Loan Chỉ một bài học nên sẽ không để cho đi dễ dàng như thế.

 

Trương Nhã Nhi đã vào bệnh viện cơ mà.

Tần Mục ngẩng đầu, nhìn đống người nơi cửa, đáy mắt lóe sáng, nghiêm giọng rống lên một câu: “Đứng đó làm gì? Rảnh rỗi quá à?”

Còn chưa dứt câu số người ở cửa đã bay nhanh như gió.

Trốn còn nhanh hơn chạy, chớp mắt chỉ để lại khung cảnh xơ xác tiêu điều.

Loan Chỉ bị ngăn ngay tại cửa.

Trợ lý quyết không cho cô đi còn định kéo tay cô nhưng nhớ tới cảnh ngộ của Trương Nhã Nhi nên không dám sờ lung tung.

“Đạo diễn thực sự tìm cô.” Trợ lý vắt hết óc để giữ cô lại.

“Có chuyện gì?” Loan Chỉ không có hứng thú.

“Có việc mới bảo cô ở lại.” Trợ lý nhìn cô, đánh bài tình cảm: “Cô đã làm người ta phải vào viện rồi, cả đoàn phim đang chờ cô ấy quay phim đấy, việc này cũng có một phần trách nhiệm của cô đúng không? Cô đâu thể ném đó rồi đi được.”

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Nhưng cô cảm thấy chủ yếu là chuyện của cô và Trương Nhã Nhi.

Chứ có liên quan quái gì đến vị đạo diễn điên khùng kia đâu?

“Chuyện xảy ra ở đoàn phim, đạo diễn cũng muốn biết đầu đuôi ra sao, lỡ như lý do của Trương Nhã Nhi và lý do của cô không trùng khớp vậy thì phải làm sao? Có khi cô là người bị hại thì sao?” Trợ lý vẫn khuyên, cố gắng che đậy lương tâm mà nói: “Tính của đạo diễn không tốt nhưng là người biết trái biết phải.”

Loan Chỉ nghĩ một hồi, thật sự cảm thấy Tần Mục không phải là người tốt.

Bên kia, Tần Mục đã sốt ruột đến mức tự mình đi ra.

Khi đối diện với Loan Chỉ.

Sắc mặt bình tĩnh, mày để nguyên vị trí, hai mắt nhìn thẳng vào cô.

Đúng là không giống thật.

Nhưng ai biết có phải cô không ỷ vào Quý Hoài hay không? Gương mặt kia cũng thuộc dạng hotgirl mạng, nói không quen ai thì ai tin?

Anh ta nhấc chân đi qua, ho nhẹ một cái: “Chưa giải thích đã đi đâu hả? Nhiều người bị đình công như thế tôi biết tìm ai hỏi?”

Loan Chỉ nhìn thoáng qua, cả đoàn phim đều ngồi trong góc, chắc tầm hai mấy người đang đưa mắt quan sát bên này.

“Vào nói cho rõ ràng.” Tần Mục dịu mặt đi.

Anh ta nào dám về văn phòng của mình.

Quý Hoài đang ở đó mà.

Bảo mình tự nhảy vào hố chi bằng lặng lẽ giải quyết còn hơn.

Loan Chỉ đi theo anh ta, làm người phải chịu trách nhiệm với hành động của bản thân.


Cô có hơi xót tiền, có lẽ người ta định bảo cô bồi thường tiền đạo cụ, có nghĩa cô sẽ phải tốn thêm một đống tiền cho họ.

Chắc số tiền bồi thường rất cao, cô nghĩ khi đi mua đồ gia dụng cũng đắt y chang vậy.

Trong phòng làm việc.

Loan Chỉ đi vào, Tần Mục cong khóe môi cố tỏ vẻ bản thân vô hại, chỉ vào sô pha nói: “Cô ngồi đi.”

“Uống trà không?”

“Tôi không uống trà.” Loan Chỉ không thay đổi sắc mặt, đối với hành động của anh ta cũng xem như không thấy, sau đó cô đi thẳng vào vấn đề luôn: “Muốn tôi bồi thường như nào?”

Nên nhận thì cô sẽ nhận, cái không cần nhận cô sẽ từ chối ngay.

“Cô nói Trương Nhã Nhi muốn đánh cô trước đúng không?” Tần Mục rất dễ nói chuyện, chưa đợi cô trả lời đã nghiêm khắc cất tiếng: “Đánh người là chuyện không đúng, là việc làm cực kỳ xấu hổ, ở chỗ của tôi còn kiêu ngạo chua ngoa, chỉ cần cô chắc chắn rằng cô ta muốn ra tay trước thì việc này là do cô ta sai!” ( truyện trên app T•Y•T )

Không bao che, làm rạch ròi rõ ràng.

Loan Chỉ ngây người, đôi lông mày lá liễu cong cong, vẻ mặt khó hiểu, hồi nãy đâu có nói thế, anh ta đang định làm gì?

“Có phải cô ta muốn đánh cô trước không? Chỉ cần như thế tôi nhất định sẽ làm chủ cho cô, cô ta quen thói kiêu ngạo giờ bị vậy cũng đáng lắm.” Tần Mục vội vàng hỏi lại cô, đáy mắt mong mỏi một đáp án.

Chỉ thiếu điều ấn đầu cô xuống làm cô gật đầu thừa nhận.

Loan Chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Đúng là Trương Nhã Nhi muốn đánh cô trước.

“Được!” Đột nhiên Tần Mục đập tay, kết luận: “Chuyện này là do Trương Nhã Nhi sai, tự làm tự chịu, cô là phòng vệ chính đáng, tôi cảm thấy không có gì sai hết.”

“Tôi là một người công bằng, ghét nhất là kiểu kiêu ngạo hống hách, ỷ thế hiếp người, không sai là không sai nhưng giờ tất cả mọi người không thể làm việc cần tìm người khác, ừm lúc này đang thiếu một cung nữ, hay để cô đóng nha?”

Anh ta nói xong như đang giao phó trọng trách, hy vọng cô chấp nhận chuyện này, vươn năm ngón tay lên mở miệng: “Một cảnh 50 vạn!”

Loan Chỉ không đồng ý.

“100 vạn!” Anh ta bỏ thêm: “Chỉ mấy cảnh không có lời, muốn thêm lời cũng được, tôi sẽ thêm cho cô.”

Loan Chỉ đứng lên rời đi.

“Cô muốn bao nhiêu? 300 vạn được không?” Tần Mục nhanh chóng ngăn cô lại, cảm thấy cô hơi ngạo mạn.

300 vạn là nể mặt Quý Hoài, ai ngờ Loan Chỉ lại không biết tốt xấu.

Không phải anh ta chú ý đến Loan Chỉ gì mà đầu tiên nể cô là bạn gái của Quý Hoài, thứ hai do vừa đắc tội với người ta nên muốn xin lỗi.

“Anh gài bẫy tôi.” Trong mắt Loan Chỉ toàn là sự đề phòng, cau mày, sắc mặt lạnh lùng: “Anh không phải là người tốt.”

Tần Mục: ???

“Tránh ra.” Đáy mắt sạch sẽ lộ rõ vẻ mất vui.

“Sao tôi không phải là người tốt chứ?” Tần Mục cảm thấy mình bị oan, còn tỏ vẻ đáng thương: “Ở đây nhiều người như thế, cô bảo tôi đi đâu tìm cung nữ đây? Bộ phim này có nên quay nữa hay không?”

 

Quý Hoài tìm bạn gái ở đâu vậy? Sao lại không đi theo con đường bình thường thế?

“Vì sao lại trả cho tôi nhiều tiền đến thế?” Loan Chỉ nhìn anh ta như muốn thấu lòng dạ bên trong, nói cực kỳ nghiêm túc: “Anh rất kỳ lạ, cũng rất khả nghi.”

 

“....”

Tần Mục thấy cô rất khó đối phó, cuối cùng đành nói: “Này mà nhiều? Mấy trăm vạn không phải tiền hả? Chẳng lẽ mấy chục tệ mới là tiền?”

“Đoàn phim nhiều nguồn tài nguyên, nhiều nguồn tài trợ, thiếu gia đây thích trả bao nhiêu mà chả được?”

….

Vốn dĩ Loan Chỉ không muốn quay vì cô cảm thấy anh ta không phải người tốt, giờ nghĩ lại bỗng hỏi một câu: “Vậy đoàn làm phim các anh có thiếu diễn viên quần chúng là nam không?”

Tần Mục: “.... Có!”

Vì thế cô lấy điện thoại ra nhắn tin.

Mười phút sau.

Quý Hoài xuất hiện trước mặt Tần Mục, anh ta giật giật khóe môi.

Đáy mắt Loan Chỉ phát sáng, nhìn Quý Hoài rồi nhìn Tần Mục, còn mang theo sự chờ mong lẫn căng thẳng khó nhận ra.

“.... Cậu ấy…. Cậu ấy làm diễn viên quần chúng có đúng không?” Tần Mục khó khăn mở miệng.

“Đúng.” Loan Chỉ trả lời thay Quý Hoài, nhanh chóng gật đầu.

“Ồ…. Tiền lương của diễn viên quần chúng là hai…” Tần Mục chưa nói xong thì Quý Hoài đã đưa tầm mắt qua, đối phương mỉm cười, anh ta kéo dài giọng: “Hai… 500…”

 

Quý Hoài càng cười càng rợn người, trái tim Tần Mục động đậy, bỏ qua ánh mắt kia lập tức sử miệng: “5000 tệ một ngày!”

“Đúng vậy, giờ đang thiếu người, giá cả thị trường lại cao, hôm nay khá rảnh nên 5000 tệ một ngày!”

Loan Chỉ ngạc nhiên đưa mắt nhìn Quý Hoài.

Anh cười: “Vâng, cảm ơn đạo diễn.”

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm giả cười: “Không cần cảm ơn, hai người ở lại đây nghỉ ngơi, tôi đi sắp xếp một chút.”

Nói xong anh ta rời đi.

Loan Chỉ có hơi mơ màng, cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai.

“Vừa nhìn đã biết không thông minh lắm rồi, từ lâu tôi đã nghe nói đạo diễn này có vấn đề về đầu óc, là phú nhị đại, đi quay phim như đi chơi cổ phiếu, thích nổi bật thật ra chả hiểu cái gì.” Quý Hoài hạ giọng nói bên tai cô: “Dù sao cũng có thể kiếm tiền của người ta, bọn họ chẳng bao giờ xót tiền cả.”

Nghe vậy, đôi đồng tử của Loan Chỉ khẽ rụt lại, có hơi ngây ngốc, nhìn rất đáng yêu, tựa như đang hỏi: Thật không?

“Cô thiếu tiền, họ cảm thấy kỹ thuật diễn của cô dở, đặc biệt là những phú nhị đại không thông minh ai cũng muốn trả tiền cao hết.” Quý Hoài nói một cách nghiêm túc.

Loan Chỉ gật đầu.

Nhưng cô không lấy 300 vạn của Tần Mục, quá nhiều. Hơn nữa, cô không thể vì đầu óc của đạo diễn có vấn đề mà lấy nhiều tiền thế được.

Cô lấy 1 vạn một ngày còn Quý Hoài là 5000 tệ.

Trước khi bắt đầu quay.


Quý Hoài mặc đồ tướng sĩ, đầu đội mũ giáp không thấy rõ mặt, Tần Mục nhìn bộ trang phục nực cười mà chẳng thể cong môi nổi, ngược lại còn trợn tròn mắt lên: “Này, là một cung nữ thì sao tôi đưa người ta nổi tiếng được? Cậu làm khó tôi vừa phải thôi chứ.”

“Thêm lời kịch vào.” Quý Hoài không quan tâm.

“Thêm lời kịch cũng không được, chẳng lẽ thêm hết luôn?” Tần Mục đau đầu chẳng thà đưa cho cô 300 vạn còn hơn.

Quý Hoài: “Giờ không phải là có cá koi gì đó à?”

“Đúng thế.” Tần Mục không hiểu ý anh, sao tự dưng lại nói sang chuyện này.

“Vậy biến cô ấy thành cá koi* đi!”

 

*Cá koi: Ở đây ý chỉ người mang lại may mắn.

Tần Mục: ????

What?

 

Quý Hoài nhìn anh ta, híp mắt gằn từng chữ: “Không phải cá koi thì biến cô gái nhà tôi thành cá koi đi!”

Nói đơn giản chính là….

Ông đâu muốn cậu phải nâng cô ấy thành người nổi tiếng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play