Edit: Đan
Phim trường ở vùng ngoại ô.
Quý Hoài và Loan Chỉ đi vào bên trong, hai người dừng lại một lúc, cô nói: “Đợi lát nữa tôi có thể hỏi hộ anh xem có cần diễn viên quần chúng nào hay không?”
Cô chỉ là một diễn viên không nổi bật, chị Mai quen biết nhiều người hơn nhiều, cô cũng muốn giúp anh tìm được công việc.
“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tự đi tìm, còn có thể dạo xem mấy đoàn phim khác nữa. Có nhiều đoàn phim thế này cơ mà, chẳng lẽ còn không thể tìm được việc sao?” Quý Hoài cũng không quan tâm lắm, anh chỉ nhắc nhở cô: “Lát nữa lúc mà đi về thì cô phải gọi điện thoại cho tôi đấy.”
“Cùng nhau đến thì cùng nhau về nha.”
“Được.” Loan Chỉ gật đầu.
“Đừng có quên đấy, ai đợi ai cũng được, nhưng mà không được đi một mình, đó là hành động không tuân thủ lời hứa hẹn đấy,” Quý Hoài lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Cô đã quen ở một mình, có đôi lúc sẽ thật sự quên mất.
“Được.” Cô đã nhớ kỹ.
Hai người lại đi về phía trước thêm vài bước.
Điện thoại của Loan Chỉ lại kêu lên, giọng nói nóng nảy của chị Mai truyền từ đầu dây bên kia đến: “Sao còn chưa thấy đâu nữa? Còn không mau nhanh cái chân lên!”
“Đã đến rồi chị.” Giọng điệu của Loan Chỉ vô cùng bình tĩnh, không kiêu ngạo hay nịnh nọt, chỉ lạnh nhạt trả lời chị Mai.
Thật ra thì cô cũng không hiểu rõ cho lắm, tại sao người này lại nóng nảy như vậy?
Hẳn là bởi do việc ly hôn nhỉ?
Hôn nhân quả nhiên là một nấm mồ chôn, may mà cô không hề có ý định kết hôn.
“Nhanh cái chân lên!” Giọng nói của chị Mai đã không còn kiên nhẫn, nói xong thì chị ta thẳng thừng ngắt máy luôn.
Loan Chỉ cất điện thoại đi, cô nhìn về phía Quý Hoài: “Tôi phải vào trong đó rồi, một lúc nữa tôi sẽ gọi điện cho anh.”
“Được, vậy tạm biệt nhé.” Anh giơ tay lên, mỉm cười tạm biệt.
Bóng dáng Loan Chỉ chậm rãi biến mất ở trước mắt anh.
Nét cười trên khuôn mặt Quý Hoài cũng dần dần biến mất.
Năm phút sau.
Anh đã xuất hiện ở đoàn phim của cô, hơn nữa còn là trong phòng nghỉ của đạo diễn Tần Mục. Quý Hoài ngồi trên ghế da, anh gác chân lên bàn, chân này gác lên chân kia, mũi chân đong đưa qua đong đưa lại, tư thế vui vẻ thoải mái vô cùng.
“Bạn gái của cậu… ở chỗ này của tôi á?” Tần Mục vẫn chưa lấy lại được tinh thần, anh ta cẩn thận hồi tưởng lại: “Hôm nay đến đây quay phim sao? Vậy không phải là Trương Nhã Nhi đó chứ?”
Trương Nhã Nhi là nghệ sĩ của công ty Bạch Hà, nhìn qua khá là trong sáng ngây thơ, đúng là cũng có nét khá giống với bóng lưng trong tấm hình kia.
“Sao cậu lại học theo cái thằng Vu Chấn kia rồi? Lúc nào cũng cứ đâm đầu vào cái giới giải trí này vậy? Người phụ nữ kia không đơn thuần ngây thơ như cậu thấy đâu.”
Nhớ đến lúc mới bắt đầu quay, hơn nửa đêm rồi mà Trương Nhã Nhi còn đến gõ cửa phòng anh ta, sau đó còn không ngừng ám chỉ liên hồi, việc này sợ là Quý Hoài còn chưa biết.
Đều là anh em với nhau cả, cũng không nên vì một người phụ nữ mà làm mất tình anh em.
“Ai bảo là cô ta?” Mặt mày Quý Hoài không vui vẻ gì: “Là Loan Chỉ, nhớ kỹ cái tên này đấy.”
Tần mục: “Nữ số mấy vậy…”
Hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Sao mà tôi biết được chứ?” Quý Hoài chép miệng, thực sự thì anh rất khó chịu về chuyện này, đã quấy rầy thời gian ở riêng chung với nhau của hai người họ rồi lại còn bày ra cái dáng vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh nằm nhoài lên bàn nhìn trần nhà: “Cậu cũng đừng nói cho cô ấy biết thân phận của tôi, cô ấy còn chưa biết, chúng ta cũng cứ coi như không quen biết gì nhau đi nhé.”
Khóe miệng Tần Mục hơi nhếch lên: “?!”
Bây giờ cậu lớn nhà họ Quý đây cũng học theo mấy cậu ấm nhà giàu chơi trò giả làm thanh niên nghèo khó rồi sao?
Như vậy thì mới có thể gặp được chân ái cuộc đời mình à?
Tần Mục còn chưa kịp hỏi cho kỹ thì đã bị một giọng nói khác ngắt lời.
“Đạo diễn!”
Trợ lý vội vàng lao vào phòng, nhìn thấy đạo diễn nhà mình đang đứng mà một người đàn ông lại đang nằm trên bàn với tư thế vô cùng kiêu ngạo, anh ta còn đang giật mình.
Quý Hoài cúi đầu, chăm chú xem điện thoại của mình.
“Có chuyện gì? Sao mà phải làm ầm lên vậy?” Tần Mục nhíu mày nhìn anh ta: “Lúc nào cũng cứ hớt ha hớt hải, có thể nào bình tĩnh ổn định một chút được không?”
“Tay của Trương Nhã Nhi bị bẻ trật khớp rồi.” Trợ lý vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh.
“Cái gì cơ!” Tần Mục trừng mắt, vội vàng muốn chạy ra bên ngoài.
Tất cả cảnh quay hôm nay đều là của nhân vật nữ số hai do Trương Nhã Nhi diễn, nếu như mà cô ta có chuyện gì thì bên đoàn phim phải làm sao bây giờ?
Anh ta không rảnh rỗi đến cái mức đó.
“Cô ấy tên Loan Chỉ.” Quý Hoài ngẩng đầu nhìn anh ta, khóe miệng cong lên một đường mờ nhạt, như thể đang nhắc nhở: “Tài chính của đoàn phim, lúc trước tôi cũng đập vào kha khá đấy.”
Nhà họ Tần cũng không có nhiều tiền cho anh ta làm phim đến mức đó, lúc trước Quý Hoài anh đã thiện chí tài trợ hai mươi ngàn.
“Biết rồi biết rồi.” Tần Mục nghĩ rằng ý của Quý Hoài là cho bạn gái của anh thêm cảnh diễn, việc này thì anh ta thuần thục lắm rồi. Kỹ thuật diễn mà tốt thì có thể trọng dụng, kỹ thuật diễn mà không tốt thì tăng thù lao thêm một chút là được, làm một bình hoa hoặc là vào vai bức tường, cho mặt mũi là được.
Trợ lý tung ta tung tăng đi theo sau Tần Mục ra ngoài.
Thời gian quay lại mười phút trước.
Loan Chỉ theo yêu cầu của chị Mai đi đến phòng nghỉ ngơi của Trương Nhã Nhi.
Cô giơ tay lên gõ cửa: Cốc cốc cốc.
Một giọng nói ngọt ngào truyền ra từ bên trong: “Mời vào.”
Loan Chỉ đẩy cửa bước vào.
Trương Nhã Nhi nhìn vào gương để dặm lại lớp trang điểm, cô ta nhìn Loan Chỉ thông qua mặt gương, sắc mặt hơi chùng xuống, chép miệng, thái độ ngạo mạn: “Cô đã đến rồi à?”
“Chị Mai bảo tôi đến đây.” Loan Chỉ nói.
Cô đã gặp Trương Nhã Nhi mấy lần, hình như đối phương không thích cô cho lắm. Nhưng mà việc này cũng không quan trọng, dù sao thì cô cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó. Người mà cô không thích thì sẽ đều bị ngăn cách ở ngoài thế giới của cô.
Không cần thiết phải lãng phí sức lực.
“Tôi biết rồi.” Trương Nhã Nhi đóng hộp phấn nền lại, thẳng tay ném nó vào trong túi đồ trang điểm, cô ta đứng dậy, ánh mắt quét qua người cô một lượt, ngắm nghía đánh giá.
Loan Chỉ đi giày thể thao màu trắng, còn cô ta thì đi giày cao gót, nhưng mà cô ta cũng chẳng cao hơn người trước mặt này là bao, điều này khiến cô ta không thể nhìn từ trên cao xuống.
Dáng người của hai người…
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Loan Chỉ không dặm phấn trang điểm mà làn da vẫn trắng đến mức phát sáng, sắc mặt của Trương Nhã Nhi lại càng đen hơn gấp bội.
Làn da trên khuôn mặt và tay chân đều hồng hào trắng mịn, không giống như cô ta, trời sinh da đã vàng, chỉ riêng mỗi khuôn mặt thôi đã khiến cô ta phải vật lộn mãi.
Đôi bàn tay kia còn tinh tế thẳng tắp, đầu ngón tay còn hồng phấn trắng trẻo.
Kịch bản phim này là phim cổ trang, có một đoạn cần quay cảnh nóng, đó là một phân đoạn Quý phi đang tắm, cần phải quay cận cảnh ngón tay, mu bàn tay đến khuỷu tay, sau đó lại quay tiếp phần xương quai xanh và đằng sau lưng.
Đặc biệt là tay, vì cảnh đó cần phải múc nước lên dội vào người.
Tần Mục ghét bỏ ngón tay vừa thô vừa ngắn của cô ta, hai tay cũng không được tinh mỹ, làn da cũng không hề trắng trẻo, xương quai xanh thì lại càng không đẹp gì.
Vô cùng mất mỹ cảm, vậy nên yêu cầu cô ta phải tìm thế thân.
Trương Nhã Nhi càng nhìn càng bực, thực tế chính là ghen ghét. Nếu như cô ta có dáng người của Loan Chỉ đây thì sự nổi tiếng ầm ầm cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Loan Chỉ không hiểu tại sao sắc mặt của cô ta cứ đổi tới đổi lui, cô cầm lấy điện thoại gọi cho chị Mai.
“Không cần phải gọi, chị Mai vừa mới ra ngoài rồi, cô mau thay quần áo trước đi, phải hơn mười phút nữa thì mới bắt đầu quay.” Trương Nhã Nhi ném một bộ quần áo màu đỏ lên trên sô pha, giọng điệu khi nói chuyện cũng không được tốt đẹp gì.
Loan Chỉ nhìn bộ quần áo kia, mày liễu nhíu lại: “Tôi phải làm gì?”
Cô không thuộc quản lý của Trương Nhã Nhi, muốn quay muốn chụp cái gì thì cũng phải do chị Mai nói với cô, huống hồ, bộ quần áo kia là một chiếc váy dài cúp ngực, trên đó còn có những hoa văn vô cùng cầu kỳ.
Chất liệu vải còn mỏng đến mức có thể nhìn xuyên thấu.
“Thế cảnh lõa thể cho tôi, nếu không thì kêu cô đến làm cái gì?” Trương Nhã Nhi nhớ rằng chị Mai từng nói với cô ta là tìm người diễn thế cũng tốt, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến con đường ngây thơ đơn thuần mà cô ta đang theo, như vậy thì khá phiền phức, vậy thì món hời này cứ để Loan Chỉ làm thay cũng được, dù sao thì cô ta cũng không mất mát gì.
“Tôi không làm.” Loan Chỉ nói xong câu này thì quay đầu rời đi, từ chối mà dứt khoát vô cùng.
Loại quay diễn như thế thì cô không làm.
“Quay lại!” Trương Nhã Nhi gần đây đang trên đà nổi tiếng, lại được công ty giải trí Bạch Hà cho những tài nguyên tốt nhất, trong công ty cũng chưa từng có ai dám chống đối cô ta, như vậy thì tính tình của Loan Chỉ cũng không phải dạng vừa.
Cảnh diễn không nay cô không muốn diễn thì cũng phải diễn!
Nếu như không quay cho xong, Tần Mục sẽ lại nổi giận đùng đùng lên.
Loan Chỉ cũng chẳng buồn đáp lại, cô vẫn tiếp tục đi ra ngoài cửa.
“Tôi kêu cô đứng lại!” Trương Nhã Nhi lên cơn tức giận, dạo này cô ta không cưa cẩm được Tần Mục, lửa giận cũng đang hừng hực, thế là vội vàng chạy lên giữ chặt lấy cô.
Loan Chỉ không thích bị người khác đụng vào người mình, cô hất tay Trương Nhã Nhi ra, trên mặt xuất hiện vẻ không vui cho cam.
Còn tưởng là cần diễn viên quần chúng, nếu như sớm biết là diễn cái này thì sống chết thế nào cô cũng sẽ không đến. ( truyện trên app t.y.t )
“Giả vờ thanh cao cái gì? Cho mày diễn là đã cho mày thể diện rồi, bày ra cái mặt mày người chết kia cho ai coi?” Trương Nhã Nhi nghĩ mà thấy buồn cười, giọng điệu mỉa mai thấy rõ: “Diễn một lần được năm mươi ngàn, lộ chút da chút thịt thôi, đã chiếm hời rồi lại còn khoe mẽ!”
Trước kia vì để có một vai diễn nhỏ mà cô ta đã phải lăn lộn biết bao nhiêu, trong giới này là như vậy, ra vẻ cho ai xem cơ chứ?
“Tôi không cần thể diện.” Ánh mắt Loan Chỉ chẳng mảy mảy dao động gì, chỉ là sắc mặt của cô đã lạnh lẽo hơn một chút: “Nếu tiếc quá thì cô có thể tự đi mà diễn.”
Tìm cô làm gì cơ chứ?
Loan Chỉ nói vô cùng bình thản, không hề có một chút gì gọi là lay động. Nhưng Trương Nhã Nhi nghe thấy lại như là đang khoe mẽ và châm chọc, cô ta nhìn khuôn mặt không có chút cảm xúc gì của cô thì tức điên lên, giơ tay định cho một cái tát vào đấy.
Bỗng nhiên.
Cổ tay của cô ta bị người khác trở tay siết chặt.
“Răng rắc”.
Tiếng xương cốt lệch khỏi vị trí, sau đó là một tiếng kêu gào thảm thiết sắc nhọn.
Loan Chỉ cảm thấy cô ta gào đến mức chói cả tai, màng nhĩ bị rung chấn cũng có hơi đau. Cô nhíu mày thật chặt, buông tay ra rồi lùi về sau một bước, trong đáy mắt có chút hối hận.
Tất nhiên, không phải là hối hận vì đã ra tay với người này, chỉ là khi nhìn thấy có người đang lao vào, cô cảm thấy bản thân không nên đến đây.
Rất lãng phí thời gian.
Lúc Tần Mục và trợ lý chạy đến nơi, bên ngoài phòng nghỉ đã được vây quanh bởi những người khác.
“Tránh ra.” Anh ta đen mặt.
Mọi người đều nhường ra một lối đi nhỏ.
Trong phòng nghỉ.
Trương Nhã Nhi nắm lấy cổ tay mình, cô ta đau đớn đến mức trắng bệch mặt mày, khóe như hoa lê dính hạt mưa rơi, há miệng thở phì phò như không chịu nổi nữa, hét lên thảm thiết: “Tay của tôi, đau quá, đau quá…”
Trợ lý nam đã đi lái xe đến.
Chị Mai ở bên cạnh tức đến run người, chị ta chỉ vào Loan Chỉ: “Cô điên rồi sao, đúng là điên thật rồi.”
Loan Chỉ đứng yên tại chỗ, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như trước.
“A a a!” Trương Nhã Nhi lại hét lên một tiếng, cô ta điên cuồng, như thể muốn nhào lên đồng quy vu tận với Loan Chỉ.
“Làm loạn cái gì đấy?” Tần Mục đi đến, sắc mặt anh ta xanh mét, tức giận mắng mỏ: “Có chuyện gì đây?”
Trương Nhã Nhi giảm cơn tức được một chút, cô ta đỡ bàn tay đã bị thương, mềm nhũn như thể đã bị gãy, đáng thương bật khóc: “Đạo diễn, hôm nay tôi không thể quay phim được rồi.”
“Cô đang đùa với tôi đấy à?” Ánh mắt Tần Mục quét qua căn phòng này một lượt, tầm mắt dừng lại ở người kẻ đầu sỏ gây tội đang đứng trong góc phòng, chẳng quan tâm gì nữa, vẻ mặt nghiêm khắc hẳn lên: “Thế này là thế nào?”
“Cô có biết làm vậy sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của biết bao nhiêu người không?”
Anh ta mặc kệ ai đúng ai sai, sân bãi nhân viên thiết bị ở đây một ngày là mất hơn mấy trăm ngàn, chậm trễ mất một ngày thì sau này vẫn phải sắp xếp phối hợp với thời gian của diễn viên để quay chụp.
“Cô ta đánh tôi, tôi chỉ phòng vệ chính đáng.” Loan Chỉ đứng thẳng người, cũng không hề bị anh ta dọa sợ, càng không có câu vâng vâng dạ dạ xin lỗi trước, giọng nói còn có vẻ hơi lạnh lùng.
Cô nhìn thẳng vào mắt Tần Mục, nhưng cũng không có cảm xúc đặc biệt gì.
Giống như là muốn nói, những chuyện vừa rồi anh ta bảo thì có liên quan gì đến cô?
Tần Mục lại mặc kệ rốt cuộc là ai đánh ai, nhưng mà thấy dáng vẻ của cô như vậy, đôi mắt của anh ta cũng hơi nheo lại.
Cô rất xinh đẹp, nhưng trong giới giải trí có rất nhiều người đẹp, có cả tự nhiên lẫn đã qua chỉnh sửa, mấy cái đó anh ta xem cũng đã chán ngấy rồi, điều anh ta để ý là khí chất và vẻ hờ hững kia của cô.
Như thể tất cả thế gian ồn ào bị ngăn cách lại trước cô, cô hoàn toàn không quan tâm gì cả, đôi mắt trong veo sạch sẽ lại lạnh nhạt vô vàn.
Tần Mục hít sâu một hơi, anh ta đè nén lại ngọn lửa giận, chỉ vào Loan Chỉ: “Cô ấy là ai?”
“Là người diễn thế cho Nhã Nhi hôm nay.” Chị Mai nói xong lại nói tiếp: “Cũng là nghệ sĩ dưới trướng của tôi, có khả năng là giữa hai người vừa mới xảy ra chút mâu thuẫn gì đó.”
Tần Mục cảm thấy hít thở không thông, anh ta lại nhìn về phía Trương Nhã Nhi: “Còn không mau đi bệnh viện nhanh lên!”
Còn muốn chậm trễ bao lâu nữa?
Chị Mai đỡ Trương Nhã Nhi đứng dậy, cũng chẳng rảnh rỗi mà lo nhiều đến thế, chị ta vô cùng lo lắng: “Chúng ta đến bệnh viện trước đi, mong là đừng xảy ra chuyện gì trời ơi!”
Đây chính là quân bài diễn viên mạnh nhất dưới trướng của chị ta lúc này, thực sự chính là một cái cây hái ra tiền.
Trước khi rời đi, Trương Nhã Nhi đã nhìn lại về phía Loan Chỉ, trong đáy mắt đều là hận thù khôn nguôi.
Tần Mục tức giận như vậy, tức đến nỗi như núi lửa phun trào rồi, con ả này chắc chắn cũng không thể lành lặn quay về.
Quả nhiên, khi cô ta vừa mới ra khỏi cửa, giọng nói tức giận bừng bừng của Tần Mục đã truyền từ bên trong truyền ra: “Diễn được thì diễn, không diễn được thì cút đi, đến đây gây chuyện rồi tìm tôi làm cái gì!”
Chắc chắn phải có người gánh được cơn cuồng nộ này.
Trương Nhã Nhi đã đến bệnh viện rồi, vậy nên Loan Chỉ đã trở thành người đó.
Tần Mục nhấc chân lên đá cái ghế, vừa định quay người hỏi tội “người diễn thế” đã gây thêm chuyện cho anh ta, kết quả là vừa mới quay đầu, Loan Chỉ lại chẳng nói chẳng rằng đi đến trước cửa rồi.
“Tôi cho cô đi rồi sao?” Anh ta lên cao giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Cút lại đây cho tôi coi!”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Tần cũng rất nóng tính.
Mấy trăm nghìn tổn thất của hôm nay tính toán thế nào đây? Còn chưa hỏi rõ ngọn ngành hậu quả gì cơ mà.
Loan Chỉ không dừng lại.
Anh ta cũng không phải cấp trên của cô, đã không hợp lý rồi lại còn thêm phiền phức nữa.
Chuyện này hoàn toàn là cô chỉ đang phòng vệ, Trương Nhã Nhi muốn đánh cô, cô không hề sai, không sai thì sẽ không nhận lỗi.
Bị kiện cáo cũng được thôi, mà phải bồi thường tiền cũng không sao cả, cùng lắm thì cô lấy tiền tiết kiệm theo định kỳ ra trả cho cô ta một phần là được, chỉ là mua nhà muộn hơn chút thôi mà.
“Cô ta tên là gì?” Tần Mục cảm thấy cô gái này quá kiêu ngạo, không hề coi ai ra gì, lại dám càn rỡ ngang ngược như thế.
Không cho anh ta chút mặt mũi nào, vậy thì mặc kệ chuyện này ai đúng ai sai đi, anh ta muốn vùi lấp cô gái này.
Để người này cút khỏi giới giải trí này đi!
Trợ lý nữ quay lại dọn dẹp đồ đạc của Trương Nhã Nhi, cô ấy trả lời một câu: “Cô ấy tên là Loan Chỉ, là nghệ sĩ dưới trướng chị Mai.”