Cậu chủ nhỏ nhà họ Vu muốn ăn cái gì, nếu không có thì phải đi mua ngay lập tức.
Vu Chấn gác chân nọ lên chân kia, mũi chân cũng lắc qua lắc lại, rửa nho thì tính là cái gì cơ chứ? Người ta còn có thể đút cho cậu ta ăn cơ mà, bình thường thôi.
Tên Quý Hoài bên kia có được như vậy không?
Nữ diễn viên lột vỏ nho, thân hình mềm mại xinh đẹp sán đến gần cậu ta, trên người còn có một mùi hương nước hoa nồng nặc.
Móng tay đỏ tươi cắm vào phần thịt nho, chậm rãi lột vỏ ra từng chút một.
Vu Chấn đang định khoe khoang, lúc liếc mắt ra nhìn thấy cảnh này thì trong tức khắc lại hết muốn ăn, gân xanh nổi lên bần bật, hét lên: “Cuốn xéo ra xa ông đây một chút!”
…
Lúc này.
Loan Chỉ đã rửa nho sạch sẽ, lúc ngồi xuống thì cô lấy điện thoại ra xem.
Hai tiếng trước, bên phía quán ăn đã gửi thông báo đến cho cô, công việc người phục vụ làm theo giờ đó cô không được tuyển.
Lần đầu tiên đi tìm việc bị từ chối, Loan Chỉ tất nhiên là vẫn cảm thấy hơi mất mát.
Hối hận vì đã tiêu tiền quá.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nếu như lại không kiếm được tiền, tháng sau cô sẽ phải động đến tiền tiết kiệm, như vậy thì cô không thể mua nhà sớm hơn được nữa rồi.
“Không được nhận thì không được nhận thôi, chỉ là phục vụ cửa hàng thôi mà, tôi còn không muốn đi làm đây này, ngày mai tôi lại đi xem thêm cùng với cô nhé!” Quý Hoài trấn an cô, anh đặt một chùm nho nhỏ vào lòng bàn tay cô, sau lại đặt một quả nho khác vào trong miệng của mình: “Cô ăn thử một trái xem, ngọt lắm đấy.”
Loan Chỉ nhìn chùm nho nhỏ trong lòng bàn tay mình, cô ngắt lấy một quả, bỏ vào miệng.
Nhẹ nhàng cắn một cái, vị ngọt lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi, gột rửa đi một chút thất vọng nho nhỏ trong lòng cô.
“Có phải là ngọt lắm đúng không?” Quý Hoài lại đặt thêm một quả vào trong miệng, sau đó tìm một quả khác trông đẹp hơn một chút rồi đặt vào lòng bàn tay cô: “Quả này đẹp nè, chắc chắn là còn ngọt hơn nữa.”
Loan Chỉ rũ mắt nhìn xuống, cô nhìn chằm chằm hai quả nhỏ vừa to vừa tròn trong lòng bàn tay mình, trong đáy lòng có một chút cảm giác rất kỳ quặc lạ lẫm.
Cô rất ít khi nói chuyện với người khác.
Người thân hay người nhà đều nói cô là tai tinh, mệnh của cô quá cứng, đã khắc chết ba mẹ mình rồi lại còn khắc chết cả bà nội, người tiếp xúc với cô đều sẽ trở nên vô cùng đen đủi. Ngay từ nhỏ cô đã sống một mình, cũng có rất ít người đến nói chuyện với cô.
Cô cảm thấy cuộc sống một người như thế này cũng khá tốt.
Quả nho đúng là rất ngọt, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thế này cũng là một kiểu hưởng thụ, đối diện là khuôn mặt xán lạn nhiệt tình của Quý Hoài kia.
Cô cảm thấy anh càng ngày càng giống một người tốt, lại còn là một người nồng nhiệt, nhiệt huyết.
“Ăn no rồi thì hãy cứ ngủ một giấc, ngày mai sẽ lại là một ngày mới lên, ánh mặt trời sẽ lại tươi sáng thôi.” Quý Hoài nói lời động viên cô: “Việc làm phục vụ thì hay là thôi đi, có thể đi làm công việc khác được không? Tôi đi tìm với cô.”
Loan Chỉ suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, cô nhìn anh, thật lòng thật dạ nói: “Cảm ơn.”
Anh là một người bạn cùng phòng rất tốt.
Tuy là cũng hay thích ăn đồ của cô, nhưng mà anh tốt hơn người bạn cùng phòng trước kia nhiều, anh sẽ đi tìm việc làm với cô, cũng sẽ an ủi cô nữa.
Để báo đáp, sáng mai cô sẽ nhớ kỹ, sẽ nấu cho anh một phần bữa sáng.
“Nói cảm ơn làm gì chứ? Chỉ Chỉ, giữa chúng ta trước giờ không cần phải nói cảm ơn.” Vẻ mặt Quý Hòa vô cùng nghiêm túc, anh nói với cô.
Loan Chỉ lại gật đầu một lần nữa: “Ừ.”
Cảm ơn bằng miệng không thôi nghe có vẻ không có thành ý gì cả, nếu như ngày mai cô nấu ăn, cô sẽ hấp cho anh một con cá.
Dù sao thì không ăn óc chó vậy cũng chỉ có thể ăn cá để bổ não thôi.
Quý Hoài đang hứng thú bừng bùng, bây giờ anh muốn tâm sự với Loan Chỉ để gia tăng tình cảm, nhưng ngay khi vừa định nói chuyện, người kia đã đứng dậy: “Tôi phải đi ngủ rồi.”
“Ngày mai gặp lại.”
Hắn nhìn vào đồng hồ treo tường: 21 giờ 50 phút.
Đánh răng xong lại rửa mặt, lúc nằm lên giường vừa hay lại chuẩn xác là lúc vào giấc ngủ rồi.
Quý Hoài bực dọc, gắng gượng nuốt lại lời tiếp theo mà mình định nói: “Ngủ ngon nhé, ngày mai gặp lại nha.”
Cửa phòng Loan Chỉ đóng lại, phòng khách lại rơi vào yên tĩnh.
Quý Hoài thở dài một tiếng, anh quay lại phòng của mình, ngồi trên giường, xuyên qua lớp kính cửa sổ nhìn ánh đèn neon bên ngoài kia.
Anh lại sâu sắc cảm nhận được sự cô độc một lần nữa.
Điện thoại bên cạnh lại vang lên. Anh không để ý đến.
Điện thoại cứ ngừng reo rồi lại reo tiếp, lúc đó anh mới cầm điện thoại lên, là cuộc gọi đến của Trần Viện.
Vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia vô cùng sốt ruột, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Con trai ơi, con mau quay lại đi, có khi ba của con thật sự có con riêng rồi.”
“Nếu con không ở đây, bọn họ mà đến ép vua thoái vị thì mẹ phải làm thế nào đây?”
Quý Hoài: “Không thể nào?”
Đời trước suýt chút nữa thì anh khiến nhà họ Quý tán gia bại sản, khi ông ba của anh bị chọc tức đến mức phải nằm viện cũng không thấy gọi đứa con riêng nào về mà.
Ngẫm lại thì đúng là anh rất giỏi phá của, lúc này đây lỗ mất năm trăm triệu, nhưng mà cũng chỉ là mưa bụi mà thôi. Dựa theo cốt truyện tiếp theo, sau khi anh tách khỏi Loan Chỉ rồi trở lại nhà họ Quý, anh sẽ gây dựng sự nghiệp vô số lần, sau đó lại thất bại vô số lần, thật sự đung là không có chút năng lực nào để quản lý công ty cả. Quý Nam Thiên thất vọng đến cùng cực, ông tìm cho anh một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối để kết hôn, cũng để hai nhà cường – cường liên hợp.
Sau khi Quý Nam Thiên không thể xử lý được việc của công ty nữa, ông lại mời một giám đốc xử lý việc thêm tám năm mười năm, lúc đó thì con trai của anh cũng đã trưởng thành rồi, có thể tiếp quản công ty.
Cả đời này của anh ấy à, đúng là chỉ có ăn chơi nhậu nhẹt sau đó thì hưởng phúc cả đời.
“Thật đó, trên Weibo cũng có rồi, thằng nhóc đó giống con lắm luôn, nhưng mà chắc chắn là không thể nào thông minh bằng con được.” Giọng nói của Trần Viện cũng đã nghẹn ngào cả lên, bà nhỏ giọng khóc thút thít: “Ba của con chắc hẳn đã lén lút nuôi dưỡng nó, chắc cũng chưa cho nó được bao nhiêu tiền, đúng là con hồ ly tinh mà, vừa nhìn là đã thấy giỏi đi nịnh bợ người khác rồi.”
“Ai cũng đều nói là con cả, mẹ thật sự tức giận lắm đó! Con là con trai của mẹ, sao mẹ lại không biết con cơ chứ? Con cũng thích ăn cá, nhưng làm sao mà con lại đến siêu thị để mua cá cơ chứ? Lại còn cứ như bị cho nhịn đói tám trăm năm rồi vậy, đến siêu thị mua tận hai túi đồ ăn lớn nữa.”
“Tuy là chính diện được chụp không rõ ràng cho lắm, nhưng mà mẹ biết, đó chắc chắn không phải là con trai của mẹ!”
…
Quý Hoài lại rơi vào trầm tư.
“Nhìn qua thì không giống kiểu người thích tiêu tiền cho lắm, con trai ơi, lỡ như ba của con lại thích thằng nhóc đó hơn thì phải làm sao bây giờ? Mẹ không sống nổi nữa mất…” Ở đầu dây bên kia, Trần Viện lại bật khóc thành tiếng.
“Mẹ…”
Trần Viện hít một hơi, lời nói cũng tàn nhẫn: “Con không cần đau lòng, cứ yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ bảo vệ con, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai có thể bắt nạt con được. Đợi đến khi ba con về nhà, mẹ sẽ lột một lớp da của tên đó xuống.”
Quý Hoài: “Đó chính là con.”
Đầu dây bên kia điện thoại bỗng chốc im bặt, ngay cả tiếng khóc cũng không nghe thấy nữa.
Bầu không khí kỳ dị hết mức.
Ngay sau đó, tiếng khóc của Trần Viện còn lớn hơn cả ban nãy: “Bây giờ con lại đáng thương như vậy ư, ôi con trai ơi, con mau quay lại đi.”
“Mẹ nuôi con, con cứ mặc kệ ba của con đi, mẹ sẽ liều mạng với tên đó, ôi con trai đáng thương của mẹ ơi.”
…
Quý Hoài thở dài trong lòng.
Cái dáng vẻ không được tích sự gì này của anh đây chính là kiệt tác mà hai ông bà già ở nhà này nuôi ra mà thành.
Đừng nói là lần này anh thua lỗ mất năm trăm triệu, cho dù có là gấp mười lần số đó, Quý Nam Thiên cũng sẽ chỉ nổi giận một trận, nghiêm trọng nhất thì cũng chỉ là đuổi anh ra khỏi nhà cho đầu óc anh tỉnh táo lại mà thôi.
Bây giờ chỉ cần anh quay trở về nhà, cúi đầu nói được vài câu ngọt xớt hay ho gì đó, ông ba của anh nên cho cái gì thì vẫn sẽ lại cho cái đó tiếp thôi.
Chỉ cần không va phải đánh bạc và ma túy, đời này của anh vốn thư thái như thế nào thì vẫn sẽ cứ thư thái ung dung như thế mà thôi. Nói thẳng ra thì là, anh chính là cái kiểu người có số mệnh trời sinh ra chỉ để hưởng thụ.
Từ nhỏ ba mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ chướng ngại vướng bận rồi, sau khi kết hôn lại có vợ hiền chăm lo, già rồi thì sẽ có con cháu hiếu thảo.
Trần Viện vẫn còn đang khóc lóc.
“Mẹ.” Quý Hoài gọi bà một tiếng, anh mím môi, chậm rãi nói: “Con đã không còn là một đứa trẻ con nữa rồi, ba nói đúng, con quả thật là nên ra xã hội trải nghiệm sự vất vả ngoài cuộc sống, phải thử trải nghiệm một cuộc sống khác đi, cũng phải tiếp xúc với những người mới và gặp phải những chuyện không giống nhau.”
“Con cũng đang sống rất tốt.”
“Con sống không tốt chút nào, con sẽ bị đói, sẽ gầy đi, mẹ vất vả lắm mới có thể nuôi con béo lên, giờ con sẽ lại gầy mất thôi.” Trần Viện lo lắng.
Con trai hiểu chuyện quá. ( truyện trên app t.y.t )
Tên khốn nạn Quý Nam Thiên này, đợi về nhà thì bà đây sẽ liều mạng với ông.
“Con đã quen biết được với một cô gái rất tốt.” Lúc Quý Hoài kể về chuyện này, mí mắt anh cong cong, âm cuối cùng cũng hơi cao lên.
Còn ai hiểu con như mẹ, loại cảm giác này giống như khi còn nhỏ, anh nhìn thấy một món đồ chơi mà mình thích vô cùng, không thể nào chờ nổi nữa mà muốn chia sẻ với bà ngay lập tức.
Sắc mặt Trần Viện cũng nghiêm túc hơn nhiều: “Con trai à, nếu là con gái của một gia đình bình thường, vậy con…”
“Mẹ à.” Có vẻ như Quý Hoài cũng không muốn nghe những lời tiếp theo mà bà định nói.
Nhà họ Quý và nhà họ Trần đều là gia đình giàu có, nhất là nhà họ Trần, từ đời tổ tiên đã là thương nhân bắt đầu kinh doanh rồi, điều này định sẵn rằng vợ của anh không thể nào là cô gái của một gia đình bình thường.
“Con có nhớ Tiểu Lạc nhà dì Lý của mình không?” Trần Viện chuyển chủ đề sang việc khác: “Năm nay con bé đã tốt nghiệp, quay về rồi.”
Tuy nói rằng lần này Quý Nam Thiên lại dám nhẫn tâm đuổi Quý Hoài ra khỏi nhà, nhưng mà bà biết rằng, con trai rất nhanh thôi sẽ lại quay về.
Cũng chỉ là một lần giáo huấn nhỏ không đau không ngứa mà thôi.
“Không thích.” Quý Hoài chẳng mảy may suy nghĩ gì, giọng điệu lúc sau cũng trầm xuống hai nấc: “Cuộc đời này dài lắm mẹ, nếu như ở bên một người mà mình không thích thì cuộc sống sẽ không còn gì thú vị nữa.”
“Con biết mà, dựa vào năng lực bây giờ của con thì kiếm một cô gái có gia đình tương đương với nhà chúng ta mới là giải pháp tối ưu nhất, nhưng mà mẹ à, con cũng muốn cố gắng nỗ lực một lần, nếu năng lực của con có thể tiếp nhận vị trí kia của ba, vậy thì con muốn cưới cô gái mà con thích.”
Cho dù trong lòng có nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, Trần Viện chắc chắn sẽ cổ vũ con trai của mình, giọng điệu cũng từ ái ôn hòa hẳn: “Được.”
Nhưng mà thật sự thì bà rất tò mò, là một cô gái như thế nào mới có thể làm cho cục sắt vụn này của nhà họ Quý bọn họ thông suốt rồi?
Trước kia ông nội Quý dạy mãi mà Quý Hoài cũng không hiểu gì, trước khi chết anh cũng là mối lo lắng nhất của ông, ngay cả Quý Nam Thiên cũng đã nói đi nói lại rất nhiều lần, chỉ cần quản lý anh cho tốt, không học cái gì xấu là được, còn tiếp nhận công ty thì thôi đi, không cần trông đợi nữa.
“Cảm ơn mẹ, trời đã khuya rồi, mẹ đi ngủ sớm đi, có thời gian rảnh con sẽ quay lại thăm mẹ sau.”
Những lời này làm Trần Viện cảm động không ngớt, hốc mắt bà lại đỏ lên.
Mới ra ngoài kia được bao lâu cơ chứ?
Sao lại nghe lời hiểu chuyện như thế này.
Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có khả năng là thật sự có người có thể chấn chỉnh được con trai của bà.
…
Sáng sớm hôm sau.
Đồng hồ báo thức mà Quý Hoài cài tối qua reo lên.
Lúc trước đều chơi đến tận nửa đêm, bây giờ bỗng nhiên dậy sớm như vậy, cái thân người đã sống trong nhung lụa này của anh không thể nào thích nghi kịp được, lúc đi đường cũng cứ choáng váng mơ hồ, cảm thấy vô cùng yếu ớt không thật.
Loan Chỉ đã ngồi trên bàn ăn cơm.
Món cô nấu hôm nay chính là cháo bát bảo, còn làm thêm cả trứng gà, cho bản thân một phần, cho anh hai phần.
Khi Quý Hoài ngồi xuống, anh mới nhận ra hôm nay cô đã thay quần áo tươm tất xong xuôi, con sâu ngủ cũng đã biến mất tăm, anh tỉnh táo hơn hẳn: “Cô muốn đi đâu à?”
“Đến đoàn phim để quay phim.” Tâm trạng của Loan Chỉ cũng không tệ.
Hôm nay chị Mai gọi điện đến kêu cô đến đoàn phim.
“Quay phim gì cơ?” Quý Hoài hỏi.
“Không biết.”