Vậy nên quan trọng nhất chính là phải tìm được việc để có thể nuôi sống được bản thân.

“Tôi hả? Vừa nãy tôi có hỏi họ rồi, nhưng họ nói là không cần phục vụ nam, họ đã có đủ người rồi.” Quý Hoài nói hươu nói vượn vô cùng nghiêm túc.

Loan Chỉ cảm thấy có hơi đáng tiếc, rõ ràng là anh đi cùng cô đến nơi, vậy mà lại không tìm được việc làm. Thế nên cô chủ động lên tiếng: “Tôi có thể mời anh ăn một bữa.”

Coi như là vì anh đã vất vả đi tìm việc với cô đi.

“Được chứ, tôi muốn ăn cá nướng, muốn ăn tôm hùm đất, còn muốn ăn cả ngỗng nướng nữa.” Quý Hoài không hề khách sáo lựa ra ba món.

“Được.” Loan Chỉ cũng không phải người quá để ý đến chuyện tiền bạc, cô tìm được việc làm rồi, vậy nên có thể hào phóng một chút.

Lúc gọi món, cô còn gọi cho Quý Hoài một phần cá hấp.

“Cô còn nhớ rõ là tôi thích ăn cá hấp nữa!” Cảm xúc của Quý Hoài có hơi không thể kìm nén được, ánh mắt thâm thúy nhìn sang cô.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Tuy là Loan Chỉ bây giờ vẫn chưa có tình cảm gì với anh, nhưng tình cảm mà anh dành cho cô lúc này lại là vào lúc nồng nhiệt nhất, hơn nữa anh sẽ luôn duy trì như vậy.

Nói khó nghe một chút thì nó giống như một con chó la liếm yêu thầm một cô gái, sau đó còn được cô ấy quan tâm đáp lại.

“Ừ.” Loan Chỉ gật đầu, đôi môi đỏ hồng hơi hé ra: “Tôi còn gọi cả óc heo nữa.”

Đều là món bổ não cả.

Cô vừa mới nói xong, người phục vụ đã bưng lên một phần đồ ăn đặt ở trước mặt Quý Hoài, sau đó còn mỉm cười mở nắp của nó lên: “Canh óc heo hầm.” 

Bên trong chén là ba cái óc heo, còn có mấy hạt kỷ tử nổi trên lớp nước.

Quý Hoài nhìn cái đống óc heo này, khuôn mặt tuấn tú cũng dần trở nên vặn vẹo khó coi, khóe môi anh run rẩy, dạ dày quay cuồng một trận.

“Ăn cái gì thì bổ cái nấy.” Loan Chỉ còn nghiêm túc nói thêm.

Quý Hoài nhìn ba cái óc heo kia, ngay cả bàn tay cầm đũa cũng run rẩy, nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng để ăn xong bữa cơm.

Tất nhiên là bữa này ăn uống không được ngon miệng, ngay cả món cá hấp mà anh thích nhất anh cũng chưa ăn cho hết.

Loan Chỉ không nói gì, cô chỉ cảm thấy có lẽ bây giờ anh chắc chắn rất đau khổ, bởi vì anh không tìm được việc làm, chỉ đang miễn cưỡng mỉm cười vui vẻ với cô tôi, có phải là đang sợ cô áy náy hay không nhỉ?

Đúng là người tốt mà.

Lúc tính tiền, bước chân của Quý Hoài vẫn còn hơi mơ hồ, trong đầu chỉ có ba cái óc heo kia, anh nuốt nước miếng, ăn cơm xong xuôi cho hết vào bụng rồi mà giờ lại như muốn trào ngược hết lên trên vậy.

Vốn dĩ Loan Chỉ muốn đi xe đạp chung với anh, dù sao thì khoảng cách cũng gần, nhưng mà cô lại nhìn thấy sắc mặt Quý Hoài không được tốt cho lắm, tinh thần có vẻ không được ổn là bao, nếu như vậy thì lái xe sẽ rất nguy hiểm.

Vậy thì quên đi.

Hai người cùng nhau quay trở về, sánh vai mà đi.

Đèn đường màu vàng cam kéo cái bóng trên đất của hai người dài ra, trên đường là xe cộ qua lại tấp nập, thi thoảng sẽ có tiếng bóp còi vọng đến.

Khung cảnh quen thuộc, bên người cũng là người quen thuộc.

Quý Hoài không nhịn được mà bước chậm chân, ánh mắt vẫn cứ dừng trên bóng dáng cô, cánh mũi còn ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô.

Là một mùi hương tươi mát dễ chịu, là người mà anh yêu rất sâu đậm đấy.

“Tôi muốn đi mua vài món đồ.” Loan Chỉ nhìn siêu thị ở bên đường đối diện, cô lại nghiêng đầu sang nhìn anh, trong mắt chẳng có lấy một chút dao động nào.

“Tôi sẽ đi cùng với cô.” Quý Hoài đã tiếp lời khi mà cô còn chưa kịp nói.

“Không cần.” Loan Chỉ lắc đầu.

Mua đồ để tặng cho người ta thì phải có lòng, không thể để anh đi theo cô được, có khả năng là anh sẽ ngại, sau rồi sẽ không cho cô mua nữa.

Quý Hoài lại nghĩ rằng cô muốn mua đồ dùng cá nhân, anh sợ cô xấu hổ nên lại sửa lời nói: “Vậy tôi sẽ đứng ở ngoài đợi cô nhé? Đi về một mình cũng buồn chán lắm.”

Loan Chỉ có lẽ sẽ không cảm thấy buồn chán, bởi vì cô rất ít khi ở cùng với một người nào đó, cô cứ chỉ một thân một mình vậy thôi. Nhưng anh thì lại không như thế.

“Được.” Cô bước đi theo vạch qua đường.

Quý Hoài đứng đợi cô ở ngoài cửa, còn cô thì đi vào trong siêu thị.

Đợi đến khi bóng dáng của cô đã biến mất khỏi tầm mắt mình, anh nhìn vào gian siêu thị kia, lại rơi vào hồi ức.

Trước kia à…

Sau khi ăn xong, bọn sẽ rất thích đi tản bộ, đi dạo rồi lại vào siêu thị. Cô sẽ không dám mua cái “cái hộp nhỏ” kia, lúc nào cũng để anh đi mua, lần nào lần nấy cũng đều thẹn thùng không thôi.

Anh muốn ăn gì thì cô gái của anh đều sẽ làm cho anh món đó, cô nghe lời giống như một con mèo nhỏ, chỉ cần là lời anh nói thì tất cả sẽ đều là đúng.

Còn bây giờ…

Bé mèo con nghe lời ấy đã lên đến tầng 3 của siêu thị.

Dựa vào trí nhớ đi thẳng đến chỗ đó, Loan Chỉ cẩn thận tìm đồ trong đống sữa bò chất đầy, cuối cùng thì cũng tìm được món đồ mà mình muốn mua.

Đôi mắt trong veo của cô hơi sáng lên, cô vươn tay cầm một hộp lên, sau đó quay người đi, lại đi theo con đường mà mình vừa mới đi lúc nãy.

Ở dưới tầng, Quý Hoài đang đứng bên ngoài, ánh đèn đã hơi lờ mờ, một tay anh cắm trong túi quần, cứ đi qua đi lại không ngừng.

Sao lại chưa ra chứ?

Có phải lại lạc đường rồi không?

Khi vẫn đang miên man suy nghĩ, còn định nhấc chân bước vào xem thử, anh lại đối mặt với Loan Chỉ đang bước từ trong bước ra.

Trên tay cô xách theo một món đồ, một tay khác cầm một túi đồ lớn, đang bước về phía anh.

Quý Hoài cũng bước mấy bước đi lên, lên tiếng hỏi: “Cô mua gì thế?”

“Cho anh.” Ánh mắt Loan Chỉ vẫn tĩnh lặng như nước, cô giơ tay ra phía trước, đưa cả hai thứ gồm món đồ kia và cả túi đồ lớn cho anh.

“Cho tôi ư?” Trái tim Quý Hoài lại bắt đầu thấy ngọt ngào, tê tê dại dại.

Có khi bây giờ cô đã yêu anh rồi nhỉ, nếu không thì sao lại chuyên tâm đặc biệt đi mua đồ rồi đưa cho anh làm gì?

Sức mạnh của tình yêu vĩ đại như thế đấy, hai người được định sẵn là cuối cùng sẽ yêu nhau thì trên thực tế, ngay từ đầu cũng đã được định mệnh định sẵn từ lâu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nụ cười của anh lại càng thêm rạng rỡ, cảm thấy hạnh phúc vô vàn. Lúc anh nhận lấy đồ, nương theo ánh đèn đường, anh mới nhìn thấy rõ ràng hình ảnh trên túi đóng gói.

Trong phút chốc, cả người Quý Hoài cứng đờ, sắc mắt cũng trắng bệch trong nháy mắt. Cảm giác buồn nôn đột nhiên đánh úp lại.

Trên cái hộp viết mấy chữ to đùng: “Tám Quả Óc Chó”*.

*Tên của một thương hiệu sản xuất nước uống từ quả óc chó nổi tiếng bên Trung Quốc, tên thương hiệu có ý nghĩa là mỗi lon nước có chứa đủ lượng óc chó tương đương với 8 quả óc chó.

Ở mặt chính của cái túi lớn kia cũng được vẽ một quả óc chó lớn, vô cùng rõ ràng, cứ lòng và lòng vòng giống như bộ não của một con người.

Loan Chỉ vẫn có thể nhìn ra sự khác thường của anh, cô sợ anh hiểu lầm nên cố ý nhắc nhở: “Bổ não.”

Óc chó rất bổ não.

Vào những lúc anh lười thì anh có thể uống sữa óc chó, vào lúc rảnh thì có thể bóc óc chó để ăn.

Cô đã mua cho anh tận năm cân.

Quý Hoài dời tầm mắt đi, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn Loan Chỉ: “Chỉ Chỉ à, tôi không thích óc chó.”

Đôi mắt trong veo lạnh nhạt cả Loan Chỉ có hơi ngây ngốc.

“Tôi rất ghét óc heo mềm nhão, cũng rất ghét quả óc chó, chúng làm tôi nghĩ đến đám sâu lông lá kia.”

Anh nói mà ấm ức vô cùng.

“Óc chó không liên quan gì đến sâu cả.” Loan Chỉ nghiêm túc giải thích với anh.

Hai người cũng không có mối liên quan gì hết.

Sâu là sâu, óc chó là óc chó, óc heo là óc heo.

“Đều làm người ta ghê tởm như nhau thôi mà.” Quý Hoài nói.

Vậy thì cô cũng hết cách rồi.

Loan Chỉ lại lấy hộp sữa óc chó về, trên đường quay trở lại nhà, cô đưa cả hộp sữa lẫn túi óc chó kia cho một đôi mẹ con ăn xin ngồi dưới cầu vượt, bởi vì đứa trẻ con kia gầy gò quá, cô cảm thấy có hơi đáng thương.

Quý Hoài đi theo sau cô, anh khổ sở ngẩng đầu lên nhìn trời.

Chỉ Chỉ không biết anh không thích ăn óc chó, cũng không biết anh không thích ăn óc heo, đúng là làm người ta tổn thương lại tan nát cõi lòng mà.

Loan Chỉ cảm nhận được cảm xúc của anh, từ tận đáy lòng cũng khó tránh khỏi việc thấy hơi áy náy và tự trách.

Anh không chỉ không tìm được công việc, cô còn cho anh ăn óc heo mà anh ghét nhất, lại mua cả óc chó mà anh ghét nhất nữa.

Chắc là đã làm anh tổn thương rồi.

Nhưng cô sẽ không đi an ủi người khác.

Về đến nhà.

Quý Hoài nằm liệt trên sô pha, anh nhìn lại một ngày làm mình đầy những vết thương chồng chất, sau lại nhìn về phía Loan Chỉ, ánh mắt thâm tình lại mang theo cả ưu sầu tổn thương.

Loan Chỉ mở tủ lạnh ra, cô lấy một chùm nho mà hôm qua mình mới mua ra, sau đó quay đầu nhìn về phía anh: “Anh có muốn ăn không?”

“Có chứ.” Quý Hoài gật đầu, ánh mắt cũng có hơi sáng lên.

Loan Chỉ quay người đi vào phòng bếp để rửa nho.

Bóng tối dần len lỏi khắp màn đêm, có người lại muốn xôn xao ầm ĩ.

“Lò tụ tập của bốn cậu chủ”:

Họ Chấn đẹp trai nhất thế giới: “Phòng riêng Nam Châu, 201, mấy em gái đã đến rồi, rượu cũng đã lên, mời các anh em nhanh chân lên đồ đến đây.”

Vừa gửi tin nhắn đi, cậu ta còn gửi thêm một tấm ảnh chụp, trên bàn đã được đặt mấy bình rượu tây, còn có cả xúc xắc và mấy món đồ ăn vặt.

Họ Chấn đẹp trai nhất thế giới: “@Cậu chủ Hoài cứ vác xác mình đến là được, tôi mời tôi bao, nếu không thì tôi kêu tài xế đến đón cậu đấy nhé?”

Dù sao thì xe cũng đã bị tịch thu rồi.

Rất lâu sau cũng không thấy Quý Hoài có động thái gì đáp lại, Vu Chấn còn tưởng rằng mình đã vui đùa hơi quá trớn.

Kết quả là lại bị ném một miếng cẩu lương ăn ngập họng.

Cậu chủ Hoài: “[Hình ảnh]”

Cậu chủ Hoài: “Bạn gái đang đi rửa nho cho tôi rồi, ăn xong sẽ đi ngủ, nhà mi không có ai ở cùng, giờ lại còn muốn người khác cũng phải thảm hại như nhà mi à?”

Trong ảnh chụp, Loan Chỉ đặt chùm nho vào trong bát, cô cầm kéo cắt một chùm to thành từng phần nhỏ.

Nhìn qua vừa thấy an tĩnh lại hiền thục, một chút ấm áp thoang thoảng cũng xuyên qua màn hình truyền đến bên kia.

Họ Chấn đẹp trai nhất thế giới: “Đệch!”

Rượu trên bàn trong nháy mắt đã không còn vị gì, mấy em gái tự nhiên cũng không còn đẹp nữa.

Cậu ta buông điện thoại xuống, chỉ vào một nữ diễn viên xinh đẹp trang điểm rất đậm, ra lệnh, nói: “Em, đi rửa nho cho tôi đi!”

Đối phương cong cởn mặt mày, mỉm cười khe khẽ, gật đầu: “Anh Vu đây chờ một lúc nhé.”

Trên bàn không có nho, vậy phải đi lấy.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play