Loan Chỉ cảm thấy cũng khá ổn, nghĩa là làm một ngày có thể kiếm được hơn một trăm tệ, ăn uống lại không cần phải lo, cộng thêm cả công việc được sắp xếp ngẫu nhiên ở đoàn phim thì cô hoàn toàn có thể tự nuôi sống bản thân mình.
“Anh có thể làm việc toàn thời gian.” Loan Chỉ nhìn Quý Hoài, cô đã nói một câu như thế, sau đó lại nhắc nhở một cách thân thiện: “Ở đây có cả chỗ ở cho nhân viên, bao cơm ba bữa.”
Làm việc toàn thời gian mỗi tháng chỉ có 3800 tệ, tiền thuê nhà của anh đã mất 2900 tệ mỗi tháng rồi, đối với anh mà nói thì cũng không được lời lãi gì cho lắm.
Dù sao thì anh cũng không có công việc chính.
“Ê này.” Quý Hoài chưa kịp nói gì thì đã thấy cô bước vào, anh vội vàng kéo cô lại: “Cứ đi xem thêm tiếp đi, biết đâu nhỡ lại có cửa hàng nào đó tốt hơn thì sao.”
Yêu cầu của Loan Chỉ rất đơn giản, chỉ cần không động đến tiền tiết kiệm của cô là được, nhưng anh lại không muốn để cô đi làm phục vụ chút nào, mặc dù nói rằng công việc không phân biệt giàu nghèo gì cả, nhưng anh muốn đưa cô trở thành một ngôi sao lớn.
Cô gái của anh đương nhiên là xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn.
“Ở đây không tốt sao?” Loan Chỉ hỏi lại, ánh mắt lại dừng trên đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, cô chậm rãi kéo tay ra, nơi chỗ tay anh chạm vào có hơi nóng lên.
Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn cô.
“... Ừm...” Quý Hoài cố vắt hết đầu óc để nghĩ ra một lý do, sau rồi nghiêm túc nói: “Tiền lương mà bên này trả thấp quá!”
“Những cửa hàng khác đều trả lương cao hơn nhiều.”
Vừa mới dứt lời, một dì dọn dẹp vệ sinh kéo theo chổi lau sàn đi ra, dì ấy rất bất mãn, thẳng thừng phản bác lại: “Lương ở cửa hàng chúng tôi tính ra là đã cao lắm rồi đấy, cậu đi sang những cửa hàng khác mà xem, lương chỉ có 3500 tệ, nhân viên làm theo giờ chỉ có 8 tệ thôi đấy.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Quý Hoài: “...”
Thực ra anh không đến đây để tìm việc cùng với Loan Chỉ thật, đương nhiên là không muốn cô nhận lời, cô trông xinh đẹp như thế này, rất dễ bị người khác để ý, anh thấy không vui.
Loan Chỉ lại nhìn anh, sau đó cô bước vào trong. Quý Hoài cũng chỉ có thể đi theo cô, anh còn liếc mắt nhìn cái biển hiệu phía trên: “Ếch trâu kỷ tử”.
Biển hiệu xấu quá!
“Xin chào quý khách.” Khi hai người bước vào, một người đàn ông có bụng bia mặc bộ vest đen, trên đỉnh đầu có một chóp hơi hói mỉm cười chào họ.
Chủ quán nhìn Loan Chỉ, đầu tiên là ngẩn ngơ một lúc, nhưng sau khi nhìn thấy bên cạnh cô có một người đàn ông, chú ta lập tức thu ánh mắt lại: “Xin hỏi hai người muốn ăn gì?”
Chú ta tưởng họ đến ăn cơm.
“Tôi đến tìm việc làm thêm.” Đây là lần đầu tiên Loan Chỉ đi tìm việc, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng vẫn là có hơi căng thẳng.
“Ồ, đến tìm việc làm thêm à.” Người quản lý cất nụ cười lịch sự dành cho khách hàng: “Cô muốn làm phục vụ đúng không?”
Cô gái xinh đẹp như vậy, nhìn thôi đã thấy thích mắt rồi.
Nếu cô ấy làm việc ở cửa hàng này…
“Rốt cuộc là có tuyển hay không vậy?” Một giọng nói truyền đến từ bên cạnh, người quản lý nhíu mày, chú ta ngẩng đầu nhìn lên. Giọng điệu của người đàn ông đứng sau lưng kia cũng không có thái độ gì, nhưng nét mặt lại đầy sự không kiên nhẫn nhìn chú ta. ( truyện trên app T•Y•T )
Đi xin việc mà lại có thái độ như vậy à?
Nhìn bạn gái anh xinh đẹp như vậy, chú ta cũng chỉ đành nén giận, nghiêm mặt nói: “Thì cũng có, nhưng mà phải phỏng vấn, ở đây chúng tôi tuyển nhân viên khá là khắt khe.”
Loan Chỉ không có kinh nghiệm phỏng vấn, cô theo bản năng vô thức nhìn sang Quý Hoài.
Quý Hoài thu lại nét mặt kiêu ngạo, anh nhìn sang cô, khẽ giọng nhắc nhở: “Cô không có sơ yếu lý lịch, làm sao mà phỏng vấn được chứ?”
À đúng nhỉ.
Đôi mắt trong veo của Loan Chỉ thoáng lộ ra vẻ buồn rầu.
Vậy thì chỉ đành thôi vậy.
“Chúng tôi không cần sơ yếu lý lịch, chỉ cần điền thông tin là được.” Người quản lý thấy cô có vẻ muốn bỏ cuộc, chú ta liền nhẹ nhàng nhắc nhở.
Người có ngoại hình đẹp thế này, khách hàng nhìn vào cũng thấy thích mắt nữa là.
Nhưng còn chưa kịp nói xong, chú ta đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần, lúc ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đứng bên cạnh cô.
Ánh mắt sắc bén như mũi dao, trông có vẻ như cậu thanh niên này cũng không phải dạng vừa.
Dù sao thì chú ta cũng là quản lý, sao lại có thể bị một người đi xin việc thế này coi thường được? Ngay lúc đang định nổi giận thì cô gái kia đã gật đầu: “Vâng, cảm ơn.”
Giữa chốn đông người, chú ta không muốn so đo với một cậu thanh niên không có kinh nghiệm, chỉ khẽ ho một tiếng: “Tờ khai ở quầy tiếp tân, cô đến điền đi.”
“Tiểu Triệu, đưa cho cô ấy một tờ khai đi.”
…
Tiếp tân đáp lại một tiếng, Loan Chỉ bước về phía đó, người quản lý lạnh mắt liếc nhìn Quý Hoài một cái, người phụ nữ này thì có thể nhận vào làm được, nhưng tên đàn ông ngạo mạn này thì chắc chắn không được!
Quý Hoài cũng không vui vẻ gì cho cam, người quản lý hừ lạnh, cười như không cười: “Tên nhóc nhà cậu có vẻ hơi nóng tính đấy nhỉ.”
Ngoại hình thì nhìn cũng được, nhưng tiếc cái là chẳng có tài cán gì.
Phụ nữ khi còn trẻ đều cứ chết mê chết mệt vì những khuôn mặt như thế này, nhưng đến cuối cùng ai mà chẳng quay lại sà vào lòng ngực của những người đàn ông có chút thành công trong sự nghiệp như chú ta đây.
“Câm miệng cho tôi!” Quý Hoài thẳng thừng nói một câu, vẻ mặt và ánh mắt đều kiêu ngạo vô cùng.
Người quản lý giật mình, chủ yếu là bị khí thế của anh làm cho sững sờ. Cậu thanh niên này không hề giống như một cậu nhóc thiếu suy nghĩ, mà giống kiểu cậu chủ nhà giàu kiêu căng vênh váo.
Chỉ thấy ngay giây tiếp theo, anh đột nhiên thu lại cái vẻ ngạo mạn của mình, còn nở một nụ cười rồi quay sang nhìn về phía trước.
Loan Chỉ nhìn anh, cô nhẹ nhàng đánh mắt ra hiệu.
Cô tìm được việc rồi, vậy nên cũng muốn giúp anh một chút.
Quý Hoài lại giả vờ như không hiểu, khuôn mặt còn có biểu cảm khích lệ cổ vũ, một bên tươi cười một đằng lại nói với giọng điệu lạnh lùng: "Anh dám thử tuyển cô ấy xem, ngày mai tôi sẽ làm cho cửa hàng đây phải cuốn gói khỏi cái trung tâm thương mại này."
Để đối phó với kiểu người thích ỷ thế hiếp người như thế này thì phải kiêu ngạo hơn bọn họ.
Người quản lý: "..."
Chú ta không phải là người dễ bị đe dọa, dù sao thì cũng là người có vị trí và uy tín trong cửa hàng, làm sao có thể dễ dàng bị một thanh niên trẻ tuổi như vậy lừa gạt được cơ chứ?
Tuy nhiên.
Trong khoảng cách này, chú ta đã không nhìn thấy rõ chiếc đồng hồ mà Quý Hoài đang đeo trên tay.
Đó là chiếc đồng hồ Cartier có giá thấp nhất cũng phải từ sáu triệu trở lên. Đồng tử của người quản lý thoáng co rút lại, sau đó chú ta lại nhìn kỹ lại bộ trang phục mà Quý Hoài đang mặc.
Áo phông ngắn nửa tay rộng thùng thình không nhìn ra là của thương hiệu nào, ở dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần jean thông thường.
Còn giày…
Nhưng những thương hiệu giày dép hay áo quần đã không còn quan trọng nữa.
Làm phiền rồi.
Người quản lý thu lại nụ cười gượng gạo, sau đó lại nở một nụ cười vô cùng ân cần.
Không cần biết đối phương có đang phóng đại nói quá hay không, nhưng người có thể phát ngôn ra những câu như thế này thì cho dù không có một bối cảnh khó lường thì ít nhất cũng phải là kẻ có tiền. Chú ta cũng còn muốn giữ công việc của mình, không muốn rước phiền phức vào người.
"Được rồi." Giọng nói nhẹ nhàng không có sự thay đổi nào, Loan Chỉ tiến lại gần: "Làm phiền rồi."
"Không, không phiền chút nào." Người quản lý lúc này đây lại nhiệt tình hơn nhiều.
Loan Chỉ cảm thấy có hơi nghi hoặc.
“Chúng ta đi luôn thôi.” Quý Hoài nói với cô.
“Hẹn gặp lại.” Loan Chỉ gật đầu với người kia, sau đó lại đi ra ngoài với Quý Hoài.
Người quản lý lau tầng mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán.
Nơi này tàng long ngọa hổ quá, lại là ông thần nào muốn ra xã hội trải nghiệm cuộc sống vậy? Nhưng mà có thể tha cho đám người có mắt mà không thấy Thái Sơn như này đi được không?
Vừa mới ra khỏi cửa hàng kia.
“Người lúc nãy hình như rất hài lòng với cô đấy, tôi nghĩ là chắc chắn cô sẽ được tuyển thôi, chẳng bao lâu sẽ có người gọi điện thoại cho cô, vậy là cô có thể đi làm rồi.” Quý Hoài mỉm cười nói, anh còn vui mừng hộ cho cô nữa.
Khóe miệng Loan Chỉ hơi cong lên một chút, cảm xúc cũng không tệ, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh không đi tìm việc à?”
Không tìm việc là sẽ đói chết.