Edit: ptd_

Sau khi Quý Hoài nhận công trình, càng ngày càng bận.

Đôi khi một ngày phải chạy qua lại ba công trường trong một ngày, dẫn theo mấy nhóm người đi công tác, may mà Phương Nhất Chu đã học được chút bản lĩnh thật sự, có thể tự dẫn đội lên công trường.

Bọn họ phân công quản lý các mặt khác nhau ở công trường.

Quý Hoài dẫn gần hai mươi người công nhân mới tuyến đến khu dân cư làm việc, đôi khi còn đến công trường với một chồng bản vẽ.

“Chỗ này thì làm đường ống ngầm đi, từ đây đi qua này.”

“Đến lúc đó từ rút ở nơi này.”

Nói đến thì thật trùng hợp, sau khi anh đến công trường được một tuần, thế mà thấy được Vệ Đông và Trương Quân, hai người đang xúc cát vào máy trộn.

Nhìn thấy anh, cả hai đều ngơ ngác.

Tất nhiên Quý Hoài cũng bất ngờ, nở nụ cười mở miệng: “Anh Vệ, sao anh lại ở đây?”

Vệ Đông còn chưa trả lời, thì Trương Quân đã nhảy lên trước: “Đương nhiên là làm việc, mắt cậu để đâu thế? Nhiều việc lắm.”

“Đúng thế, dạo này rất bận.” Vệ Đông cũng phụ họa.

Hai người mặt xám mày tro, đội mũ bảo hộ, tay còn cầm xẻng, nhưng cái khí thế kiêu ngạo vẫn không giảm, đặc biệt là Trương Quân, được tới nơi này làm việc, cảm thấy mình cũng cao quý hơn không ít.

“Bận làm được rồi, sợ nhất là không có việc thôi, nếu thế thì sầu thối người.” Quý Hoài cũng cười hưởng ứng, gật đầu.

Trương Quân nghe anh nói vậy, liếc xéo anh, thấy Quý Hoài không đội mũ bảo hộ, hai tay trống trơn, ngữ khí châm chọc: “Cậu cũng tới kiếm việc à? Việc đã nhận bị nhận hết rồi, bây giờ cũng gần trưa, cậu đến cướp miếng ăn sao?”

Sau khi Lý Xuân Ngọc xảy ra chuyện, anh ta bảo Hà Thu Hương tìm Phương Lan, rồi liên hệ cho Ngải Xảo, để bảo đối phương đưa ra 3000 đồng, nhưng đối phương từ chối, bảo là không có tiền, cho nên anh ta cũng chẳng vừa mắt Quý Hoài.

“Không cần cướp.” Vệ Đông cười nhìn về phía Quý Hoài, khẽ nâng cằm: “Hai ngày nữa tôi sẽ đến công trường ở đường Thành An làm việc, tôi quen người ở đó, cứ trực tiếp đến đó là được, tiền lương cũng cao, 35 đồng một ngày, muốn đến thì lúc đó để tôi dẫn cậu đến.”

“Thôi đi, sao cậu ta làm việc nhanh như chúng ta được.” Trương Quân mỉa mai.

Dáng người Quý Hoài trong mắt anh, ốm lòi xương, chắc chắn không đủ sức để làm mấy công việc nặng nhọc như thế này.

“Không cần, không cần đâu.” Quý Hoài khách sáo vỗ vỗ vai anh ta: “Hai người làm việc đi, tôi không làm phiền nữa.”

Dứt lời, liền đi sang công trường bên cạnh.

“Chúng ta có việc, cậu ta có sao?” Trương Quân cảm thấy Quý Hoài nói chuyện thật sự kỳ quái, cứ như cậu ta tự nhận thầu công trình này vậy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Bây giờ thì còn việc gì nữa đâu?

“Anh Hoài, mũ bảo hộ này.” Âm thanh Phương Nhất Chu từ bên kia truyền đến, cậu ấy đội mũ bảo hộ màu đỏ, tay còn xách theo một cái mũ màu vàng cùng một chồng bản vẽ.”

Chạy đến trước mặt Quý Hoài, chỉ lên tầng hai: “Bọn họ lên rồi, công cụ em cũng đưa họ mang lên rồi, lát nữa Quốc Kiệt sẽ đến đây.”

Mấy ngày nay bên này đang đẩy nhanh tiến độ, nên bọn họ đều đến đây hỗ trợ.

“Đi lên đi.” Quý Hoài đội mũ bảo hộ lên, đi cùng với cậu ấy.

Vệ Đông và Trương Quân xấu hổ đứng đờ ở đó.

Vì bọn họ đang xúc đất xúc cát dưới ánh mặt trời chói chang, mà Quý Hoài và Phương Nhất chu đã đi vào trong công trình.

Ít nhất, thì không cần phơi nắng.

Đến buổi trưa.

Lúc ăn cơm ở công trường, một đám người vây lại một chỗ, Phương Nhất Chu nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc, nâng cao âm lượng, cười nói: “Anh Vệ, đã lâu không gặp.”

Lời nói ẩn ẩn có ý khác.

Vệ Đông cầm hộp cơm, nhếch môi cười ha hả: “Các cậu cũng làm ở đây sao?”

“Đúng thế, anh Hoài nhận công trình này, bọn tôi đến đây đẩy nhanh tiến độ, một khoảng thời gian nữa thì sẽ về chỗ đường Xương Lâu giải quyết nốt phòng ngủ ở nhà xưởng, Quốc Kiệt thì sẽ đến một công trường khác.” Phương Nhất Chu không thích Vệ Đông, giả vờ như nghiêm túc, cố tình nói như vậy với Vệ Đông.

Xem anh ta còn dám bốc phét linh tinh thế nào.

Bọn họ đi theo Quý Hoài không chỉ mở mang tầm mắt, mà còn được tiếp xúc không ít công trình nhỏ, Vệ Đông làm công nhân ở công trường, thế mà còn dám mạnh miệng lừa gạt bọn họ.

Cho anh ta thử cảm giác làm người ngu ngốc vậy.

Không ngờ, da mặt Vệ Đông còn dày hơn trong tưởng tượng của cậu ấy, người ta chỉ xấu hổ một lát, rồi lại khen Quý Hoài mấy câu mang tính tượng trưng: “Không tệ, bọn tôi cũng chỉ đến đây làm hai ngày, nhàn rỗi không biết làm gì, tôi muốn mua nhà, cho nên phải kiếm nhiều tiền chút.”

“Mấy ngày nữa bọn tôi sẽ đến công trường ở đường Thành An làm việc, đó chính là công trình tiếp theo của người tôi quen, khu dân cư 29 tòa nhà ấy, có tăng ca làm thêm giờ cũng phải mất mấy năm, công trình kiểu vậy đúng là tốn thời gian thật.”

Ý chính là: Nơi này chỉ một tòa nhà có là gì đâu? Tôi sẽ đến công trường xây 29 tòa nhà cơ, vẫn là tôi lợi hại hơn.

“Không làm công trường lớn như thế thì sao mà kiếm được tiền chứ?” Trương Quân cũng nói theo, cảm thấy mình thật ghê gớm, giống như anh ta là người nhận dự án 29 tòa đó vậy, mắt còn cao hơn cả bầu trời.

Phương Nhất Chu cũng không giải thích, vừa ăn cơm vừa gật đầu cười phụ họa: “Không dám nghĩ không dám nghĩ đến.”

Ngoài miệng không nói gì, nhưng đáy lòng thì bật cười.

Qua ngày hôm đó, đúng là không thấy hai người họ có mặt ở công trường nữa, mọi người ở công trường cũng càng ngày càng bận.

Đương nhiên, nhiều người thì lại có càng nhiều chuyện xảy ra.

Hôm đó có 25 công nhân đến, gấp rút chôn dây điện, vì ngày mai sẽ niêm phong sàn để tiến hành bước tiếp theo.

Vì không tìm được người, nên những người này vẫn còn thiếu.

Quý Hoài chạy tới chạy lui chỉ huy, những công nhân còn lại đều là những người có chút quan hệ, bọn họ hơi kiêu ngạo, không chịu nghe theo.

Một người quản lý mấy cái công trường, tất nhiên Quý Hoài sẽ không có thời gian làm việc, chỉ có thể nhìn, dẫn đến những người mới tới cho rằng anh không làm việc.

“Giữ lại một đoạn ở đây, chỗ này không thể để lộ được, đã bảo là không làm thế được, phải làm đường ngầm.”

Anh vừa nói xong, có công nhân không kiên nhẫn: “Tôi làm đường điện nổi ở những công trường khác, không ai bảo là không được cả.” ( truyện trên app T Y T )

“Đây không phải công trường khác.” Quý Hoài nhíu mày, mở miệng giải thích: “Đi đường ngầm, đỡ phải làm lại.”

Đến lúc đó trang hoàng lên, đường điện âm sẽ đẹp hơn đường điện nổi, anh chú trọng tốc độ nhưng cũng phải có chất lượng.

“Muốn đi đường âm thì anh tự đi mà làm.” Tên công nhân đó đen mặt, trực tiếp ném kìm xuống, xoay người rời đi.

Công trường đang đẩy nhanh tiến độ, vô cùng thiếu người.

Anh ta là người nóng tính, cũng có chút kỹ thuật, tất nhiên không chịu nghe lời, không sớm thì muộn Quý Hoài cũng sẽ phải xin anh ta quay lại thôi.

Chiêu này, anh ta đã từng dùng ở công trường khác rồi.

Quý Hoài nhìn theo bóng lưng anh ta, môi mỏng mấp máy, đôi mắt thâm thúy trầm ngâm, người sáng suốt đều nhận ra anh đang tức giận.

Nhưng bây giờ có thể làm gì đây?

Thiếu người mà.

“Tiếp tục chôn dây đi.” Không khí không căng thẳng quá lâu, Quý Hoài quay người nhìn bọn họ, lúc nói những lời này không có cảm xúc gì, đi lên nhặt cái kìm bị ném trên mặt đất, đôi một bó dây điện đến một bên.

Đa phần người ở đây đều mới tới, thật ra đây là lần đầu họ thấy Quý Hoài làm việc, động tác của anh rất nhanh, lấy dây điện, rút dây, dùng băng dính màu đen quấn hai đầu dây lại hai vòng rồi cắt đi, nhét vào một bên.

Người này nhìn người kia, không biết nói gì.

Quý Hoài thường xuyên cường điệu việc làm việc phải cẩn thận, mà anh làm việc đúng thật là rất cẩn thận, vừa nhìn đã biết là tay già đời, người ở đó không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng làm việc.

Bận bịu cho đến tận khi tan làm.

Không đủ người, anh liền dẫn đám người Phương Nhất Chu tăng ca, bù đắp lại lượng công việc còn thiếu.

Một đám người mới cũng hiểu rõ, Quý Hoài sẽ không dỗ bọn họ quay lại làm việc, người lần trước tức giận bỏ đi, anh không thèm liên hệ lại.

Phương Nhất Chu cảm thấy anh quá cứng rắn, đôi khi thở dài: “Anh Hoài, không cần phải nghiêm túc quá đâu, luôn có mấy người như vậy mà.”

Quý Hoài lại cười cười, nói một cách sâu xa: “Nếu để bọn họ nắm được nhược điểm, vậy thì xong thật đấy, quan hệ hợp tác lợi ích, không thể dung túng như vậy được.”

“Cậu cũng thế, cái gì nên học thì phải học.”

Lúc ấy Phương Nhất Chu vẫn không quá hiểu cách anh xử lý chuyện này, nhưng từ sau lần đó rốt cuộc không xảy ra chuyện như thế thêm lần nào nữa.

Công nhân làm việc còn chăm chỉ hơn trước.

Cậu ấy đi theo Quý Hoài hỏi lại, đối phương cũng chỉ cười nhạt.

Mục đích của việc không ngừng học tập, là không cho họ bắt được điểm yếu, còn có thể tạo cho họ sức ép, tránh việc họ không tập trung hết sức.

Chỉ có như vậy, tính công ra, anh mới có thể có nhiều lợi nhuận hơn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play