Edit: ptd_

Sau khi quay lại thành phố.

Quý Hoài bắt đầu bận rộn, trong khoảng thời gian anh về, Trương Kỳ vẫn luôn làm việc ở công trường, nhưng có rất nhiều thứ anh ấy không biết làm.

Lúc anh trở về thì vô cùng bận, một đống việc đang chờ anh làm, hơn nữa mấy người Từ Quốc Kiệt và Phương Nhất Chu cũng phải thức khuya dậy sớm, đôi khi phải làm việc từ 7 giờ sáng đến tận 10 giờ đêm.

Khối lượng công việc lớn, cho nên anh tăng tiền công thêm nửa ngày cho bọn họ, cuối cùng đã trực tiếp lên tới 45 đồng.

Còn bao cơm ba bữa.

Nhưng ngành thủy điện này này, đôi khi đột nhiên rất bận, nhưng cũng có nhiều thời gian được nghỉ ngơi, chờ đợi công việc tiếp theo.

Nếu chỉ làm một công trường, thì không thể kiếm quá nhiều tiền.

Quý Hoài cũng không ngời chờ chết, thường đi đến công trường của anh Cường, mời đối phương đi uống trà, tâm sự, nói chuyện trên trời dưới đất, phối hợp với mấy câu chuyện khoác lác của anh ta.

“Hút được điếu thuốc tuyệt thật.” Anh ngồi đối diện anh Cường, cười duỗi tay lấy thuốc lá, như là lấy được bảo bối.

Trên thực tế, đã lâu rồi anh không hút thuốc.

“Thằng nhóc này, dạo này không bận à?” Anh Cường vẫn coi trọng khả năng chịu khổ chịu nhọc của anh, cảm thấy có chút kỹ thuật, bình thường cũng khá xem trọng.

“Không bận lắm, nghỉ ngơi đi loanh quanh mấy ngày.” Quý Hoài vừa hút thuốc, nửa đùa nói: “Anh Cường, có mối nào giới thiệu cho anh em không?”

Anh Cường cũng không lập tức trả lời, cũng rút một điếu thuốc ra châm lên, hút một hơi, duỗi tay búng búng tàn thuốc, từ từ nói: “Dạo này bên Duyên An có một khu dân cư, anh họ tôi ở quản lý công trường bên đó, đúng là đang thiếu ngành này của cậu, hình như là phải đấu thầu.”

Nói được một nửa, anh ta dừng lại không nói nữa.

Quý Hoài cũng ngầm hiểu, cười mở miệng: “Anh Cường, giúp chỗ anh em đi, có tiền cùng nhau kiếm, vợ với con em còn đang ở nhà chờ cơm đấy.”

“Giá cả không phải vấn đề, chỉ cần có thể làm, em nhận hết, cũng chẳng còn cách nào, con em phải uống sữa bột nữa.”

Liên quan đến lợi nhuận, thì chẳng quan hệ nào bền nổi.

Làm sao mới có thể chen một chân vào? Đơn giản chính là giá cả đủ thấp, cho đối phương đủ chỗ tốt, mới có thể có cơ hội.

Đấu thầu gì đó, hoàn toàn không có hy vọng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nghe vậy, anh Cường cũng cười, lại hút thuốc: “Tôi thấy cậu cũng nhanh tay lẹ chân, cách làm việc cũng cẩn thận, nên tôi sẽ giúp cậu nhận việc này.”

“Cảm ơn anh Cường.” Quý Hoài nói với vẻ thành khẩn.

Trên thực tế anh hiểu rõ, cũng nhờ sức lao động bên canh rẻ, mới đẩy anh lên, chuyến này của bọn họ chắc là có thể thu được chút lợi nhuận.

Mà anh, cũng cần có cơ hội để len vào trong vòng này.

Rất nhanh, anh Cường đã dẫn Quý Hoài đi gặp người giám sát, xem bản vẽ tính toán giá cả, lúc báo giá anh đặt hai ngón tay lên bàn gõ gõ, có chút thấp thỏm nhưng cũng mong chờ nhìn người giám sát.

Vừa nhìn đã nhận ra đây là kiểu “Người mới” lần đầu làm chuyện này.

Người giám sát hơi nhíu mày, nhanh chóng khôi phục sự khách sáo, đáy lòng cũng tự cân nhắc.

Lúc ra ngoài, nhìn về phía anh Cường, anh lại có vẻ hưng phấn hồi hộp: “Anh Cường, làm phiền anh rồi, chuyện này mà thành công, em nhất định sẽ cảm tạ anh một phần.”

Một phần này là bao nhiêu, đương nhiên là số tiền trên một mét vuông, có bao nhiêu mét vuông, thì sẽ có từng ấy tiền boa.

Nó dường như đã trở thành quy tắc không lời trong vòng này.

“Có gì mà phiền chứ?” Anh Cường thấy anh biết làm việc, đáy lòng cũng thoải mái, vẫy vẫy tay: “Việc nhỏ thôi.”

Chỉ cần giới thiệu là có thể kiếm được mấy ngàn đồng, mua bán như thế ai mà không muốn làm chứ?

 

Quý Hoài chỉ chờ anh ta nói mấy lời này, chỉ cần không từ chối, thì chắc chắn sẽ nói tốt cho anh, rốt cuộc thì giá cả thấp, nên người giám sát sợ chất lượng có vấn đề.

Tác dụng của anh Cường chính là ở đây.

Quả nhiên hai ngày sau, người giám sát báo cho anh đến ký hợp đồng.

Dù đã dự tính hết mọi chuyện, nhưng Quý Hoài lại biểu hiện như vô cùng kích động, vội vàng mời anh Cường và người giám sát đi ăn cơm.

Lại là mời rượu rồi mời thuốc.

Vẻ mặt lộ ra cảm kích, mang theo khát vọng, khát vọng có thể trở thành người như bọn họ, có tuổi trẻ, có nhiệt tình, sẵn sàng tạo ra lợi nhuận cho họ.

Ông chủ và cấp trên thích người như thế nhất, tất nhiên hai người này cũng đang đặt mình trên cao nhìn xuống anh.

“Anh Cường, uống rượu đi.” Quý Hoài vừa nói vừa rót rượu cho anh ta, có thể nói, tư thái đã hạ xuống rất thấp.

Đối mặt với người giám sát, anh cũng lễ phép cẩn thận.

Nịnh ăn nịnh uống nịnh chuyện, thậm chí còn nói lời mà đối phương muốn nghe: “Sau này em mà được như anh Cường anh Húc đây, thì vợ con không cần phải vất vả cùng em rồi.”

Nói xong, thì uống một ngụm rượu.

Đàn ông ở cạnh nhau không phải là nịnh bỡ lẫn nhau sao? Đương nhiên, tiểu lâu la như anh vẫn chưa dám đua đòi cùng với bọn họ.

Ở trong mắt người khác anh chỉ là kẻ lót đường.

Sau khi ăn xong, người giám sát vô cùng hào hứng, còn trả tiền cơm hơn 50 đồng, vỗ vỗ vai anh: “Cố gắng phấn đấu, người trẻ như các cậu, còn rất nhiều cơ hội.”

Quý Hoài sợ hãi.

Nhìn theo bóng lưng họ rời đi, anh mới ngồi xuống, ý cười trên mặt cũng dừng lại.

Kẻ ở thung lũng, chỉ có thể hạ thấp mặt mũi, tư thái, cong lưng mới có thể đi lên trên, vùi đầu vào làm là được, chỉ có như thế, mới có cơ hội bắt lấy sợi dây phía trên.

Nhanh chóng trở mình.

Trời dần tối, anh lết cơ thể mệt mỏi về tới cửa nhà, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hô hấp mới mở cửa: “Anh về rồi đây.”

“Nhanh nhanh nhanh.”

“Ha ha ha.”

Chào đón anh chính là tràng pháo tay không ngừng của Ngải Xảo, còn phía trước cô, con anh đang bò vô cùng nhanh.

Lại còn vừa bò vừa cười, đôi mắt cong lên, nước miếng còn chảy ra.

Sau khi cậu bé biết bò, thì bò rất nhanh, bò đi khắp nơi, vô cùng vui vẻ.

Nhìn con trai trên mặt đất, Quý Hoài đột nhiên thấy nhẹ nhõm, ngồi xuống nhìn con, đứa nhỏ nhanh chóng ghé đến trước mặt anh.

Ngẩng đầu nhìn anh, cười, răng sữa nhỏ trong miệng lại lộ ra, miệng phì phò: “Phù phù phù…”

“Chạy nhanh nào.” Ngải Xảo lại vỗ tay, nâng cao âm điệu.

“A… Khanh khách…! @##...” Cậu bé tưởng là mẹ đã đuổi đến, tay chân nhanh chóng bò tiếp, nhào vào lòng ngực Quý Hoài.

“Bắt lại, bắt lại.” Ngải Xảo ở phía sau lại tăng âm lương, đứa nhỏ cho rằng mẹ lại đến gần hơn rồi, vừa nói vừa trốn vào lòng bố.

Quý Hoài ôm cậu bé, vô cùng dịu dàng.

Ngải Xảo nhìn hai bố con, cũng cười theo, đi sang một bên đun nóng lại đồ ăn cho Quý Hoài.

Anh ôm con, nói với cô: “Tòa nhà tiếp sẽ ở gần đây, năm nay chắc sẽ hơi vất vả, nhưng sẽ kiếm được khá nhiều.”

“Khá tốt.” Ngải Xảo gật đầu.

“Nơi này nhỏ quá, phải kiếm tiền mua ngôi nhà lớn hơn thôi.” Anh nói, nhìn con trai trong lòng, mở miệng: “Để con có thể chơi trốn tìm với mẹ trong nhà nhé.”

Nơi này chỉ là một căn phòng nhỏ, đứa nhỏ không thể tìm được chỗ để trốn, thường buồn bã lấy quần áo che mặt mình, giả vờ trốn đi, bố với mẹ sẽ không tìm thấy.

“Nha nha nha…” Cậu bé gật đầu rất nghiêm túc.

Ngải Xảo bật cười, đưa mì cho Quý Hoài, cờ cờ con trai: “Con có hiểu bố đang nói gì không?”

“Nha nha…” Cậu bé lại mân mê đầu nhỏ, ngơ ngác đáng yêu.

Quý Hoài nhìn một lớn một nhỏ, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm.

Kiếp trước lúc nào cũng bận rộn nhưng không biết vì cái gì, bây giờ lại có chút mục tiêu, không phải là để vợ con no ấm sao? Lúc vất vả còn có cả người nấu mì cho ăn nữa.

Cảm giác rất có động lực làm việc.

( truyện trên app T Y T )

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play