Edit: Tư Nguyệt

Thời gian thoảng qua.

Công trình các nơi dần dần thanh toán, Quý Hoài cũng lấy được không ít tiền, lúc mà đứa nhỏ được một tuổi rưỡi, anh bắt đầu có ý muốn mua nhà.

“Hay là đừng mua. Bây giờ chúng ta cũng không khá giả gì lắm, chuyện này vẫn thôi đi.” Khi Ngải Xảo nghe thấy anh nói như vậy, điều đầu tiên cô làm là khuyên anh từ bỏ, đồng thời cô nhìn về phía con trai: “Anh dạy nó một chút, ngày nào cũng ngồi ở mép giường, lần trước té u đầu đến giờ còn chưa bớt đâu.”

“Cần phải mua, không lẽ mình phải thuê nhà mãi sao?” Quý Hoài cực kỳ cố chấp với vấn đề này.

Anh đang ngồi dưới đất khi nói lời này, trước mặt anh, cậu bé đang ngồi ở mép giường, cũng không biết cậu bé bò lên đây bằng cách nào, tay chống ở mép giường, gót chân nhỏ mũm mĩm trắng nõn buông thõng xuống.

 Cậu bé lắc lư đôi chân của mình. Mỗi lần lắc chân, người cậu bé cũng lắc lư theo, nếu không cẩn thận có thể ngã đập đầu xuống đất.

“Xuống đây.” Quý Hoài sợ cậu bé ngã xuống liền đưa tay bảo vệ cậu bé, cau mày nói.

“Không, không xuống." Cậu bé non nớt nói một câu, một bàn tay còn buông ra, vừa quơ tay vừa mò mẫm cái đầu nhỏ của mình, trên trán cậu bé vẫn còn một cục u tím xanh rất rõ ràng.

Trên cái tay đầy thịt đeo một cái tơ hồng, dây tơ xỏ một con heo nhỏ, mỗi bên xỏ hai hạt vàng nhỏ làm cho da cậu bé nhìn càng thêm trắng trẻo.

“Một nghìn tám là một mét vuông, một trăm mét vuông là mười tám vạn. Chúng ta trả tiền thanh toán trước, còn khoản vay sau đó thì sao?” Vẻ mặt Ngải Xảo đầy lo âu nhưng cô vẫn không đồng ý: “Một tháng tới mấy trăm đồng, nếu anh không có công trình để làm, Đậu Đậu còn phải uống sữa bột, em cũng không đi làm được, lại để mấy năm nữa xem sao.”

Nợ ngân hàng mười mấy vạn là khái niệm gì?- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Lúc trước khi cô còn làm trong nhà xưởng, phải tăng ca làm việc không ngừng vào buổi tối thì một tháng tiền lương nhiều nhất mới bốn trăm đồng, một năm là bốn ngàn tám, không ăn không uống còn phải làm mấy năm mới kiếm được chừng đó, công việc của Quý Hoài lại không ổn định, bọn họ lại còn có đứa nhỏ phải nuôi.

Làm vậy áp lực quá lớn, cô lo Quý Hoài sẽ vất vả.

"Không sao đâu, chỉ cần chăm chỉ kiếm tiền là được." Quý Hoài không để ý lắm.

"Nhưng……"

"Quý Hiến, con còn lắc nữa, ngã xuống là bố xách con lên đánh đó!" Quý Hoài vừa bình tĩnh nói vừa nhìn cậu bé lắc lư đôi chân.

Cậu bé còn biểu diễn màn trình diễn nhấc đôi chân nhỏ bé của mình lên rồi vung lên vung xuống. Nếu té ngửa ra sau còn đỡ, cùng lắm là ngã lên giường nhưng nếu ngã về phía trước thì sẽ ngã xuống khỏi giường.

“Hì hì hì.” Cậu bé không hề sợ anh chút nào, không những cười lớn mà còn nhe ​​ra bốn chiếc răng sữa.

Nhìn rất đắc ý.

"Bố, nhìn, nhìn con..." Cậu bé lại làm như vậy trước mặt Quý Hoài, nhấc đôi chân nhỏ mang đôi tất đáng yêu lên và xoay ngón chân một chút.

"Bảo bảo." Ngải Xảo mắng.

Sau khi đứa nhỏ biết chạy thì càng ngày càng nghịch ngợm, đặc biệt là con trai, bây giờ cô không dám để đứa nhỏ rời đi tầm mắt mình, ngã lần nào là cô lo lần đó.

Cậu bé nghe xong quay đầu nhìn mẹ, vẻ mặt ngoan ngoãn hơn, cậu bé đặt chân xuống, cúi đầu nhìn người bố đang ngồi dưới đất, vươn bàn tay ngắn nhỏ ra, giọng nói mềm mại: "Ôm…”

Quý Hoài phớt lờ đứa nhỏ, quay đầu nhìn về phía Ngải Xảo: “Nếu mua nhà ở căn hộ Thiên Hà cũng không tồi, anh Cường có thể thương lượng giúp chúng ta, giá trong giới thì một bình phương giảm được cỡ một trăm đồng, như vậy tiết kiệm được kha khá tiền.”

Thấy bố không trả lời, cậu bé mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, lại gọi: “Bố ơi! Ôm đi."

Bố yêu mình nhất.

Mình phải bám bố nài nỉ để mua đồ chơi.

“Bố!” Thấy Quý Hoài không để ý tới mình, cậu bé đã ngồi ở mép giường lại nhích tới, đưa tay về phía trước.

“Vậy cũng còn đắt lắm..." Ngải Xảo đặt miếng thịt vào nồi, mới quay người lại thì thấy con trai mình đang lắc lư, mất thăng bằng rồi ngã về phía trước té xuống, con ngươi cô co rụt lại, bỏ sạn xuống để chạy tới: “Đậu Đậu!”

Lúc cậu bé sắp ngã xuống đất thì Quý Hoài ôm lấy cậu bé.

Cậu bé gan thực sự, vậy mà không thấy sợ, còn nhếch môi cười, tưởng bố đang chơi trò chơi với mình.

Ngã xuống thì có bố đỡ mình.

“Ngồi vững!” Quý Hoài nhịn xuống không đánh mông cậu bé, xách cậu bé lên rồi bỏ lại mép giường cho ngồi, xụ mặt: “Nếu thích ngồi đây thì cứ ngồi yên đó đi!”

“Thằng bé sẽ ngã mất.” Ngải Xảo vẫn rất lo lắng cho con trai mình: “Mau đỡ con xuống, đứa nhỏ mới bị ngã mấy ngày trước.”

“Ngã thì cứ để nó ngã, ngồi yên!" Quý Hoài lạnh lùng nhìn cậu bé. Không nỡ đánh nó thì cứ dọa nó sợ không được à?

Tính thì càng ngày càng gan, cứ kiểu không sợ trời không sợ đất, nếu thật nhìn không tới, ngã xuống có chuyện thì làm sao giờ?

Cậu bé ngồi trên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn bố đang hung dữ, đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, lông mi rất dài, cười rất đáng yêu, khi im lặng rất dễ thương, thậm chí còn gọi nhỏ một tiếng: “Bố.”

“Bố bảo con ngồi yên không được cử động." Quý Hoài đứng dậy cảnh cáo cậu bé.

“Nó ngã mất.” Ngải Xảo lo lắng, vội vàng bước tới, trẻ con không có sức bám, giường thì hơi cao, nếu không ai để ý thì sẽ ngã đập đầu ngay.

“Ngã.” Cậu bé biết mình được chiều, đáng thương nhìn mẹ, vò vò cái đầu nhỏ, dùng tay nhỏ vỗ vỗ trán: “Đậu Đậu sẽ đau.”

Quý Hoài ngăn Ngải Xảo lại, nhẹ giọng nói: “Ngã xuống thì anh đập nát mông nó!”

Nghe vậy, cậu bé ngồi ở mép giường cả người run rẩy, há miệng giả vờ khóc hai lần.

Cậu bé thấy bố bảo mẹ tiếp tục nấu ăn, mà bố cũng không để ý đến mình mà ngồi ở trên sofa, không thèm liếc mình một cái. ( truyện trên app T•Y•T )

Cậu bé ngồi ở mép giường, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy ván giường, lại gọi lớn: "Bố, không, ngồi."

Vừa nói vừa lùi về phía sau.

Nệm mềm mại, sau khi nằm xuống là cậu bé có thể trở mình ngồi dậy, trong lòng biết rõ ngồi ở mép giường mà ngã xuống sẽ rất đau.

“Đừng nhúc nhích, cứ ngồi yên đó." Nhìn thấy động tác của cậu bé, Quý Hoài cao giọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con cứ ngồi như vậy cho bố!”

Đứa nhỏ thích chơi với anh, nhưng vẫn là có hơi chút sợ anh, Quý Hoài vừa nói, cậu bé đã không dám động đậy, cái mông nhỏ ở ngay mép giường, lúc cử động còn lắc lư trái phải, suýt thì ngã về phía trước.

Lúc lắc lư mắt Quý Hoài liếc liếc, tay anh giật giật, yên lặng ngồi nhích về phía trước một ít, chuẩn bị đỡ cậu bé bất cứ lúc nào.

Ngải Xảo nhìn hai bố con, không dám lên tiếng.

Cậu bé nhìn cô cầu cứu mấy nhưng thấy bố lại không dám nói gì.

Trong một căn phòng nhỏ, mùi thơm của thức ăn thoát ra ngoài qua cửa sổ, một phần vẫn còn đọng lại trong nhà.

Tiếng xào thức ăn vang lên.

Hiếm có khi nào cậu bé ngoan ngoãn như vậy, thật là không dám động đậy, ban đầu còn cúi đầu xuống lắc lư gót chân nhỏ của mình, cứ lắc lên lại lắc xuống, gót chập đập vào mặt bên giường tạo tiếng động muốn bố chú ý mình, đến lúc sau thì hoàn toàn không dám cử động.

Lúc cậu bé nhăn mặt sắp khóc, Quý Hoài mới mở miệng nói với cậu bé: “Mấy ngày trước con ngã có đau không?”

“ … Đau."

“Bố thấy con chơi rất vui, vậy cứ ngã nhiều nhiều chút.” Hai ngày trước lúc nào Quý Hoài cũng phải ngồi dưới đất trông cậu bé, sợ ngã, chỉ muốn ôm ở trong ngực, cuối cùng càng chiều càng quá đáng.

Vừa nghe thấy bố muốn mình ngã thêm nhiều chút, cậu bé há miệng, hai mắt đỏ bừng: “Oa…”

“Con có khóc thì cũng không có ai quan tâm con đâu.” Quý Hoài đứng dậy đi đến đầu giường lấy quần áo, đưa nhỏ duỗi tay cầm lấy quần áo của bố vì muốn được ôm.

Quý Hoài kéo cái tay nhỏ của cậu bé ra, cậu bé vô tình bị đẩy ra, ngã ngửa ra sau, nằm ở trên giường.

Đến lúc cậu bé xoay người bò dậy, người bố không cần phải sợ cậu bé ngã khỏi giường đã quay người đi vào phòng tắm, để lại một bóng dáng lạnh lùng phía sau.

Trong mắt cậu bé, bố không còn chú ý đến mình nữa nên bắt đầu khóc lớn:” Oa oa oa… Bố, bố…”

Ngải Xảo nhìn con trai mà sốt ruột, thần hình nằm bò đang dịch đến mép giường, hai tay ôm chăn trượt xuống giường, sau khi xuống giường, cậu bé vỗ nhẹ vào cửa phòng tắm, nước mắt lưng tròng.

Hồi lâu Quý Hoài không đáp lại cậu bé, Ngải Xảo không khỏi nhắc nhở anh: “Con ở ngoài cửa, một hồi mở cửa cẩn thận đụng tới con."

"Ừm."

“Bố, bố.” Cậu bé nghe thấy tiếng Quý Hoài trả lời, tiếp tục dùng tay nhỏ vỗ nhẹ cửa, nhưng không có phản ứng.

Lúc Quý Hoài gội đầu lau tóc xong đi ra, đứa nhỏ đi theo anh giống như một cái đuôi nhỏ, túm lấy ống quần anh.

“Lại về mép giường của con mà ngồi đi.” Quý Hoài lại chỉ chỉ chỗ giường.

“Không, không.” Cậu bé cực lực lắc đầu, sau khi anh ngồi trên ghế sofa thì chui vào lòng anh, ôm lấy anh.

Ngải Xảo xào thịt xong rồi bưng lên bàn trà, nhìn cậu nhóc cứ bám lấy Quý Hoài, nửa đùa nửa thật nói: "Bố không để ý đến con thì con cũng đừng để ý lại bố.”

Cậu bé nghe xong liền bối rối quay người lại, tựa lưng vào Quý Hoài. Cậu đặt đôi tay nhỏ bé của mình lên chân ba, ôm lấy chân bố, khiến bản thân càng bám chặt hơn.

Quý Hoài lại càng quá mức, chân nhấc nhấc lên muốn đẩy cậu bé ra, nghiêm mặt nói: “Đi đi, đi ngồi ở mép giường vung chân, nhanh lên."

“Không, bố…” Cậu bé lắc đầu kịch liệt, sau đó quay người ôm lấy eo anh, một đống thịt mũm mĩm không ngừng làm nũng.

Ngải Xảo mang món canh trứng lên, nhìn thấy khóe miệng Quý Hoài đang nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười.

Người này cứ thích giả vờ giả vịt, rõ ràng là muốn con trai bám lấy mình.

Bữa tối gồm có ba món mặn và một món canh, một món rau, một món thịt gà xào và thêm món canh trứng, canh trứng làm chủ yếu là để cho đứa nhỏ.

Canh là món canh xương sườn hầm cà rốt

Sau loạt hành động của Quý Hoài, cậu bé ngoan ngoãn hơn rất nhiều, anh ngồi trên sofa thì cậu bé đứng dưới đất, đứng dựa vào lòng anh mà ăn cơm, cầm chén đặt ở phía trước của bố mình.

Tự mình cầm muỗng vừa múc vừa ăn.

“Ăn thịt đi.” Quý Hoài gắp sườn cho cậu bé, cậu gật gật cái đầu nhỏ, biểu diễn cho bố xem một ngoạm ăn hết một miếng to.

“Cẩn thận nghẹn.” Quý Hoài lấy tờ giấy ra lau khóe miệng cho cậu bé, sau đó đưa cho cậu bé một ít rau xanh, kêu cậu bé ăn tiếp.

Ngải Xảo nhìn hai cha con bằng ánh mắt dịu dàng.

Quý Hoài rất bận rộn, thời gian dài trước kia hay đi sớm về trễ, tình cảm của anh dành cho con trai cũng không giống cô, lúc thân mật anh vẫn có thể nghe được vài lời ngọt ngào.

Đối với con, có rất nhiều tình cảm chôn dưới đáy lòng.

Vào ban đêm.

Ngải Xảo vẫn không đồng ý mua nhà. Nợ mười mấy vạn đối với họ vẫn là một con số khổng lồ.

“Anh tính đến mấy khoản khác chưa? Có đủ loại thuế, phí bất động sản, hóa đơn điện nước và đủ những thứ cần mua. Chúng ta trả xong tiền mua cũng không thừa bao nhiêu tiền lại còn thiếu nhiều nợ như thế.” Ngải Xảo nói đến suýt khóc.

Nhưng cô không dám nói lớn tiếng, đứa nhỏ ngủ rồi, cô sợ đánh thức nó.

“Trước kia anh nói rồi, cần phải cố gắng mua nhà mà ở để em có đủ cảm giác an toàn, chúng ta sẽ sống thật tốt ở chỗ này, chứ không anh cố gắng để được như giờ là vì cái gì?” Quý Hoài nói với cô.

“Không mua nổi.” Cô lắc đầu.

Con số không dám tưởng, áp lực của bọn họ sẽ không nhỏ, nếu không có thu vào thì làm sao?

Quý Hoài thở dài, ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp của anh truyền vào tai cô: “Xảo Xảo, mỗi thế hệ đều có sứ mệnh riêng, việc chúng ta phải làm là cố gắng hết sức để cắm rễ ở đây mà không phải là công hiến cho thành phố này rồi cuối cùng chỉ có thể mang Đậu Đậu quay về.”

Tim Ngải Xảo đập thình thịch, nhất thời không nói nên lời.

“Sẽ vất vả một xíu, nhưng ít nhất chúng ta còn cơ hội, lỡ đâu về sau cơ hội còn chẳng có thì làm sao? Không nói chuyện đó, nếu sau này không sống nổi nữa, bán đi rồi quay về thì vẫn có một đường lui.” Anh buông cô ra, từ từ nói: “Không phải sao?"

Ngải Xảo vẫn có chút sợ hãi: “Thuê… Thuê nhà không tốt sao?”

Xuất thân thôn quê hạn chế tư tưởng của cô rất nhiều, cô không dám tưởng tượng cảnh nợ ngân hàng nhiều như vậy.

Trong tiềm thức cô cảm thấy bọn họ không trả nổi, sẽ không có ai giúp họ cả. Mà trên thực tế cũng không ai giúp họ thật, họ còn phải lo cho đứa nhỏ lại tốn không ít tiền.

Quý Hoài áp trán vào trán cô: “Thuê nhà của người khác khi mua mấy đồ lớn lớn còn phải lo rằng chuyển nhà có mang đi được không, anh sẽ cố gắng thêm nữa mà.”

Cô lại lưỡng lự.

Quý Hoài cho liều thuốc mạnh, cẩn thận nhìn cô: “Chủ nhà nói với anh, tiền thuê nhà sắp tăng, mỗi tháng sẽ tăng ba mươi, em thật sự muốn cấp nhà cho người khác sao? Đến lúc đó thì chẳng còn lại gì.”

Ngải Xảo cuối cùng cũng gật đầu dưới sự thuyết phục của anh, nhưng ánh mắt lại không kiên định lắm: “Vậy chúng ta đi xem trước nhé?"

“Được, chúng ta đi xem xem.” Quý Hoài cúi người hôn cô, hai người ôm nhau nóng nực, anh bắt đầu chậm rãi dẫn đường cho cô: “Em thích nhà ở tầng mấy?”

“Cao chút đi." Ngải Xảo nằm trên ngực anh, nheo nheo mắt, ngoan ngoãn như một con mèo.

“Vậy mua cái có ba phòng, một gian phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ, một bếp, một nhà vệ sinh, phòng bếp sẽ hơi lớn một chút…” Giọng nói trầm ấm của anh không ngừng vang lên bên tai cô, miêu tả cho cô nghe.

Trong lòng Ngải Xảo rung động, cô gật đầu, vươn cánh tay thon dài lên trên, quàng qua cổ anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, cách làm nũng của cô giống đứa nhỏ vô cùng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play