Edit: ptd_

Chuyện ở nhà họ Hà vẫn chưa có dừng lại.

Vệ Đông là người xứ khác, trời xa đất lạ, mua vé máy bay về đây, là để giả vờ làm người giàu có, bây giờ mất hết mặt mũi.

Lúc mọi người đều nghĩ nhà họ Hà sẽ đuổi anh ta ra khỏi nhà, thì Hà Thu Hương lại liều mạng đỡ cho anh ta, còn đỡ bụng ồn ào không phải anh ta thì không gả.

Khi đoàn người Quý Hoài vào nội thành mua vé vào tối hôm sau, lúc về thấy mấy người phụ nữ ngồi bên đường nghe lén, giọng nói chanh chua của Hà Thu Hương truyền đến: “Quan hệ giữa anh ấy và vợ đã sớm không tốt, ở riêng được mấy năm rồi!”

Nói còn đúng tình hợp lý như thế, hoàn toàn thiên vị Vệ Đông.

Thực sự khiến người ta dở khóc dở cười, cảm thấy đầu cô ta có bệnh.

Đó đều là kịch bản cơ bản để đám đàn ông lừa phụ nữ, đàn ông ngoại tình đương nhiên sẽ bảo là tình cảm giữa mình và vợ không tốt, điều đó thì có nghĩa lý gì chứ? Nếu tình cảm cả hai mà tốt thì cô có “Chỗ” sao?

Mẹ Hà cầm gậy đuổi hai người đi, mắng: “Cút! Cút hết cho tao, có chết thì cút ra ngoài mà chết.”

Hà Thu Hương ăn vạ không đi.

Mặt sau, cô ta đi lấy lòng Hà đại tẩu, tháo vòng cổ trên cổ mình xuống, đưa cho đối phương: “Chị dâu à, vòng này là thật đó, em mua, chị đeo chắc sẽ rất đẹp.”

“Thật cái gì mà thật? Lại muốn làm tôi mất mặt sao?” Hà đại tẩu cũng không phải người hiền lành gì.

Cướp lấy vòng cổ, ném sang ven đường.

Làm trò trước mặt mấy người Quý Hoài, và cả mấy người phụ nữ đang hóng hớt, mạnh mẽ ném vòng đi, ném tới đường đi vào ruộng, miệng thì chửi rõ to: “Mấy thứ này chẳng đáng bao nhiêu!”

Đúng lúc Ngải Xảo nhìn thấy cái vòng cổ đó, Hà Thu Hương tự mình mua nó, có thể là đồ thật.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Hà Thu Hương giống như nổi điên, trợn tròn mắt, nhanh chân chạy ra ngoài ruộng: “Đó là vàng thật!”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Tiếng kêu thảm thiết, khiến mọi người ở đó đều khiếp sợ.

Đứa nhỏ được Quý Hoài bế cũng kinh ngạc, kéo quần áo, nhanh nhẹn chui vào lòng bố, đôi mắt nhỏ quan sát xung quanh.

Trông thì khờ khạo, nhưng lại rất thông minh.

Hà đại tẩu hơi giật mình, khuôn mặt cố kìm nén, mở miệng mỉa mai: “Vàng thật cái gì mà thật? Đừng nghĩ là tôi đây không biết gì, cô còn lâu mới đưa vàng thật cho tôi.”

“Đúng thế, lấy đồ giả đến lừa gà, ăn hết gà vịt ngỗng trong nhà rồi chứ hả? Có con gái nhà ai như thế không, coi thường nhà mẹ đẻ mình thế cơ đấy.”

Nghe vậy, Hà đại tẩu càng tức.

Dân quê chỉ có mấy thứ đó là tài sản, nếu không còn chúng, thì sau này sợ là một quả trứng cũng không ăn nổi.

“Sớm biết thế, thì lúc sinh ra mày tao đã ném xuống sông cho chết quách đi cho xong!” Mẹ Hà nói chuyện không thèm suy nghĩ gì, máu nóng lên não, chửi xong Hà Thu Hương lại chỉ vào Vệ Đông chửi tiếp: “Ra đường tốt nhất là bị xem đâm chết, lòng dạ hiểm độc, tuyệt tử tuyệt tôn.”

Vệ Đông không dám nói câu nào, cứ đứng nguyên một chỗ như thằng ngốc, Hà Thu Hương cúi đầu tìm vòng cổ ngoài ruộng, sốt ruột không thôi.

“Biết vậy thì đuổi sớm rồi, giữ tai họa lại, sinh có đứa con gái mà tức chết nửa cái mạng.” Lúc Lý Xuân Ngọc nói chuyện, còn cố tình nhìn qua phía Ngải Xảo, như ám chỉ: “Nhà bọn tôi cũng tổn thất năm con gà, tức chết mất.”

Người ngoài nói là Vệ Đông giết, nhưng thực tế là do Ngải Xảo chưa cho nhà mẹ đẻ cái gì, còn dẫn Quý Hoài về giết cả năm con gà.


Một nhà ba người đều là tai họa.

Lúc trước Ngải Xảo bị bà ta mắng chửi không ít, nên cảm xúc vô cùng mẫn cảm, trực tiếp nghe ra ẩn ý trong lời bà ta, khuôn mặt hơi thay đổi.

Cô cũng chỉ biết nhịn, lúc trước cãi lại hai câu thì bị đánh, trong lòng đã có bóng ma.

Quý Hoài ở cạnh thì cười nhạt, dường như nghe không hiểu, lấy một cái hộp ra, đưa cho Lý Xuân Ngọc, vẻ mặt ân cần: “Dì Lý, cháu mua cho bố chút quà, làm phiền dì mang về đưa hộ cháu.”

Vừa nghe thấy là quà, Lý Xuân Ngọc đột nhiên trợn mắt, không để ý gì nữa, vội vàng nhận lấy: “Mua gì đấy?”

Quý Hoài thu liếm lại ý cười ở khóe miệng: “Dì nói với cháu bố thích kiểu vòng tay như của anh Vệ mà, nhưng ở đây không mua được, nên cháu đã mua cho bố cái đồng hồ.”

Lý Xuân Ngọc mở ra, là một cái đồng hồ nam, khi thấy đồng hồ cho đàn ông trung niên đeo, sắc mặt đen lại: “Ai thèm đeo đồng hồ chứ?”

Bà ta không thèm quan tâm cha Ngải, chỉ lo mình có được tí lợi nào không thôi.

“Người ta mua cho lão Ngải, sao bà lại biết ông ấy không thích đồ con rể mua?” Người phụ nữ bên cạnh mở miệng bắt bẻ bà ta, đáy mắt là sự tức giận bất bình thay cho Quý Hoài.

Anh vừa nói như vậy, bọn họ đã biết Lý Xuân Ngọc đòi dây vàng là để làm trang sức cho mình, là mẹ kế mà lại đòi hỏi nhiều như vậy, thật khiến người ta khó chịu, lúc trước còn hay bắt nạt Ngải Xảo nữa.

“Ông ấy không thích kiểu này, có ai hiểu ông ấy hơn tôi chứ?” Lý Xuân Ngọc cầm hộp, hơi không kiên nhẫn: “Được rồi, tôi sẽ đưa cho ông ấy.

Không phải là đồ hiệu gì, bọn họ lại sắp rời đi, bản thân mình chưa kiếm chác được cái gì, nên bà ta vô cùng tức.

Thái độ đó, khiến mọi người ở đó đều không thể ngấm nổi, đúng là không biết xấu hổ.

Quý Hoài gật đầu mở miệng: “Vốn dĩ định mua một cái của nữ, nhưng mẫu này không có mẫu nữ, dì lại nói dì không cần, nhưng cháu với Ngải Xảo vẫn mua cho dì một cái vòng tay.”

Cường điệu việc Lý Xuân Ngọc chẳng ra sao, nhưng bọn họ vẫn cực kỳ “Hiếu thảo”, đối xử bình đẳng với bà và cha Ngải, vô cùng có tâm mua cho cả bà ta.

Lý Xuân Ngọc nghe nói có vòng tay, sắc mặt mới tốt lên một chút.

Biểu tình biến hóa rõ đến mức, mọi người ở đó đều nhìn thấy rõ ràng, cầm lấy nhanh như cắt, khi thấy, là một cái vòng ngọc, câu đầu tiên là hỏi: “Mua bao nhiêu tiền?”

“Không quá đắt đâu ạ, chủ yếu là tấm lòng bọn cháu thôi.” Khóe miệng Quý Hoài nhếch lên, giải thích: “Cháu với Ngải Xảo mới về đây lần đầu, nên chỉ biểu đạt chút tấm lòng.”

Tâm trạng Lý Xuân Ngọc rất tốt, bộ dạng nhìn qua còn xấu xí hơn, những phụ nữ ở đó thấy thế, thần sắc cũng thay đổi, chắc chắn sẽ không thiếu mấy câu đàm tiếu sau lưng.

“Cháu với Ngải Xảo về trước, thu dọn đồ chuẩn bị ngày mai đi.” Quý Hoài lễ phép lại khách khí.

Lúc anh đi, bọn họ đều dành lời khen cho anh, đối lập, Vệ Đông quả thực không phải thứ gì đàng hoàng.

Chồng Ngải Xảo lễ phép quy củ, rất biết cách làm người.

Cách đối nhân xử thế cũng rất tốt, ai cũng khen.

Lúc trở về.

Ngải Xảo nhìn về phía Quý Hoài: “May mà anh suy nghĩ chu đáo, bà ta nói chuyện luôn khó nghe như vậy, nếu không đưa cho bà ta chút đồ, thì sau này bà ta nhất định sẽ chửi bới chúng ta ở trong thôn.”

“Lần đầu về đây, nhất định phải tặng quà ra mắt, cũng tiện bịt luôn mồm bà ta lại.” Quý Hoài đang gấp quần áo, nghiêng đầu trả lời cô.

“Có đắt không?” Ngải Xảo vẫn hơi nhoi nhói.

“Đắt không?” Anh đứng dậy, nhướng mày: “Mấy đồng tiền thôi.”

Cũng không muốn đưa cho Lý Xuân Ngọc, cũng vì để anh và Ngải Xảo nhận được hảo cảm của mọi người thôi.

Người trong thôn mồm mép đáng sợ, lần này anh về, đã không đưa lễ hỏi không mua nội thất, thì đương nhiên phải tặng đồ khác có ý chút, nhận quà của anh rồi, thì không thể không cần mặt mũi đòi lễ hỏi của anh nữa, anh cần phải tiết kiệm để cho tương lai của họ. 

Dù sao mấy thứ đó, bọn không biết giá cả thế nào, tiêu ít nhất nhưng thu được lời lớn nhất, vẫn luôn là phong cách làm việc của anh.

“Mấy đồng thôi á?” Ngải Xảo kinh ngạc.

“Nếu không thì bà ta đáng giá bao nhiêu chứ? Quá năm đồng đã là lỗ rồi.” Quý Hoài nói chuyện xưa này đều rất thẳng thắn, lạnh lùng dứt khoát, nhìn qua không có chút tình cảm nào.

Ngải Xảo lại cười, có cảm giác được anh che chở.

Tối đó.

Quý Hoài đến tìm Từ Quốc Kiệt, Trương Quân không biết từ đâu ra đón đầu anh, mở miệng đã hỏi: “Cái tên Vệ Đông kia, rốt cuộc có làm công trình không?”

Tuy rằng Hà Thu Hương là tiểu tam, nhưng hình như quê của Vệ Đông thật sự đang thu hồi đất, hôm nay người nhà họ Hà còn cho anh ta một bát cơm.

Không.

Anh ta ăn hai bát, Hà Thu Hương không tìm được vòng cổ, cho nên không ăn không uống, để anh ta ăn hết.

“Có làm.” Quý Hoài gật đầu.

Dọn gạch ở công trường, cũng coi như là làm công trường nhỉ?

“Vậy được rồi, ngày mai tôi đi cùng mấy người.” Trương Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía Quý Hoài nói thêm: “Nhưng mà, tôi không đi theo cậu dọn gạch đâu, tôi đi theo anh Vệ cơ.”

Chuyện kết hôn rồi thì làm sao?

Có thể lừa được nhiều phụ nữ, đó cũng là bản lĩnh.

“Được thôi.” Quý Hoài cũng không nói thêm gì, ánh mắt liếc qua mẹ Hà đang đi đến bên này, hỏi một câu: “Dì Lý đâu? Vẫn còn ở ngoài ruộng à?”

Anh trực tiếp nói ra, Trương Quân căn bản không nghĩ nhiều, cũng trả lời: “Đúng thế.”

“Vẫn đang tìm giúp sao? Cái vòng cổ kia là vàng thật đó.” Quý Hoài nói xong, lại đi lên vỗ vỗ vai anh, hạ giọng nói mấy lời thấm thía: “Anh đi theo Vệ Đông làm việc cho đàng hoàng, kiềm bên đó thật sự rất dễ kiếm.”

“Đương nhiên rồi.” Trương Quân vô cùng tin tưởng bản thân.

Trong cuộc đối thoại này, mẹ Hà đang đi tìm gà thì chọn nghe nửa vế trước, còn Trương Quân lại chọn nghe nửa vế sau.

Vì thế, Trương Quân cảm thấy bản thân mạng mệnh ông chủ, sẽ lấy được người đẹp, còn mẹ Hà thì nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận, cho rằng Lý Xuân Ngọc đã lén nhặt vòng cổ vàng của Hà Thu Hương.

( truyện trên app T•Y•T )
Sáng sớm hôm sau, một đám người liền xuất phát, muốn đi lên trấn để đón xe đến ga tàu hỏa trong nội thành.

Ngày hôm qua Hà Thu Hương lục tung hết cả khu ruộng lên, nhưng vẫn không tìm được vòng cổ của mình, mất mặt trong thôn, thêm việc Vệ Đông không ở nổi nữa, dưới sự tức giận cũng đi luôn.

Mấu chốt là nếu không, thì ngày nào Hà đại tẩu cũng đòi tiền, bây giờ bọn họ chỉ còn tiền tàu, nếu không đi thì không được, Vệ Đông còn cãi nhau với cô ta phải đi cho bằng được, nếu không thì chia tay, nên cô ta cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Trương Quân cũng thu dọn đồ đạc, đi theo Vệ Đông làm đàn em, tung ta tung tăng đi theo.

Chờ khi bọn họ rời đi.

Mới thật sự là khởi đầu.

Mẹ Hà chẳng hào phóng hơn Lý Xuân Ngọc bao nhiêu, một mực cho rằng Lý Xuân Ngọc đã nhặt vòng cổ của Thu Hương nhà bọn họ.

Đến tận nhà ầm ĩ, mẹ Hà đột nhiên phát hiện ra trong lồng gà nhà họ Ngải thế mà có hai con gà nhà bọn họ.

Không còn nhiều gà lắm, nhưng chúng đều là mạng bà ta, còn tận hai con, tròng mắt mẹ Hà sắp rơi ra, gân xanh trên trán nổi lên, xông lên đánh nhau với Lý Xuân Ngọc.

Lý Xuân Ngọc nhỏ gầy làm sao có thể là đối thủ của bà ta?

Mẹ Hà lại là người lỗ mãng, Trương Quân không ở đây, nhà họ Ngải không ai cản được, bà ta cầm lấy viên gạch bên cạnh, đập một cái vào đầu Lý Xuân Ngọc.

Đầu Lý Xuân Ngọc lập tức rách một vết trên đầu.

Chỉ vì hai con gà, phải đi vay mượn để chữa bệnh, bằng giá với cả vài ngàn con gà, mới có thể miễn cưỡng nhặt về nửa cái mạng.

Mà đoàn người ngồi trên tàu lửa hoàn toàn không biết gì cả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play