Edit: ptd_

Hoàng hôn.

Đã lập xong bia mộ của mẹ Ngải, thắp hương tế bái, sau khi giải quyết xong tất cả, mọi người mới đi từ đỉnh núi xuống, đi vào trong thôn.

Mẹ Phương đã chuẩn bị xong cơm, tiếp đón mọi người vào ăn.

“Ăn cơm ăn cơm.”

“Đêm nay không say không về.”

Nhiều người náo nhiệt, mọi người vừa nói vừa đi đến nhà họ Phương.

Vừa vào, ngồi xuống vẫn chưa kịp dọn cơm lên, phía đông lại bắt đầu ồn ào với tiếng chửi mắng, cùng với đủ thứ gõ vào nhau.

Nghe hướng âm thanh liền biết từ nhà họ Hà.

“Thế chuyện kia giải quyết thế nào?” Có thanh niên tò mò, vừa ăn đậu phộng vừa cười nói: “Ông chủ Vệ vẫn còn ngủ hay sao ấy?”

Dạo này Vệ Đông khoác lác không ít, thòi phồng như con chích chòe ba hoa, khiến bọn họ hâm mộ.

Thế mà đến cuối cùng, lại trở thành trò cười, khiến người ta cười rụng răng.

“Buổi sáng thì vẫn còn ngủ, hôm nay nhà bọn họ không ai ở nhà cả, không tin đống vàng đó là giả, nên sáng sớm đã cầm đến tiệm vàng trong nội thành nhờ người ta làm giám định rồi.” 

Mẹ Phương bưng cơm lên, tiếp tục nói: “Nghe nói người trong tiệm vàng đã cầm đi kiểm tra, kết quả thật sự nghiêm túc nói với họ, tất cả đều là giả hết.”

“Mẹ của Thu Hương nghe thấy, ngất xỉu tại chỗ, vội vàng đưa vào bệnh viện, đến chiều tối mới về.”

“Còn tên Vệ Đông cũng ngủ cả ngày, vừa mới náo loạn thôi.”

Mẹ Phương kể cho họ nghe tin đồn bà ấy nghe được hôm nay.

“Có nháo lên, nhưng chẳng giải quyết được gì.” Phương Nhất Chu chở dài một hơi, nhận lấy cơm Ngải Xảo bưng lên: “Khó giải quyết lắm.”

“Tạo nghiệt mà.” Một thanh niên khác phụ họa.

Gà vịt ngỗng đều ăn gần hết, đã khiến nhà họ Hà mất nửa cái mạng, tuy rằng do Vệ Đông làm cho bọn họ ăn, nhưng đáy lòng vẫn thấy kỳ kỳ.

“Đói quá, mọi người ăn cơm trước đi rồi hẵng uống rượu.” Quý Hoài nói sang chuyện khác, ôm con dịch sang bên cạnh, nhường cho Ngải Xảo một chỗ.

Mọi người cũng im bặt không nhắc đến chuyện này nữa, sôi nổi nói: “Ăn cơm ăn cơm đi.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Bận rộn cả buổi chiều, tốc độ ăn cơm của mọi người đều rất nhanh.

Cậu bé ngồi trong lòng Quý Hoài, thấy anh ăn cái gì cũng duỗi tay đòi, đôi tay nhỏ không vung vẩy.

Đặc biệt là khi thấy Quý Hoài gắp thịt cho Ngải Xảo.

Không thể chịu được nữa.

“A” một cái vừa nhíu máy vừa muốn bò lên trên bàn, nhưng bị Quý Hoài túm lấy, trực tiếp tức giận đập bàn.

“Bộp!”

Hai cái tay mập mạp đập bàn một cái, ngẩng đầu tức giận nhìn bố, đầy lên án.

Cho mẹ mà không cho con ăn.

Bố thật quá đáng!

Bộ dạng này khiến cho mọi người đều bị chọc người, thật đúng là đứa nhóc láu lỉnh.

Quý Hoài cúi đầu nhìn cậu bé, rồi lại gắp cho Ngải Xảo miếng thịt nữa, sau khi cậu bé nhìn thấy, thì tức đến độ phồng cả hai má, không thèm nhìn bố nữa.

“Giận à.” Ngải Xảo nhìn chằm chằm con trai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Trẻ con thì giận gì chứ.” Quý Hoài mang vẻ mặt không có vấn đề gì, ôm chặt cậu bé hơn, không để cho con quậy phá, còn thúc giục Ngải Xảo: “Em ăn cơm đi, ăn nhiều lên.”

Đứa nhó vẫn không nhúc nhích, cứ thế ngồi trong lòng anh, chỉ có đôi mắt to tròn chuyển động, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo anh.

Khi mọi người tập trung ăn, thì Vệ Đông lại xuất hiện ở cửa.

Tất cả đều sửng sốt.

Đối phương cười gượng một tiếng đi vào, nhấp môi: “Uống rượu ăn cơm hả?”

Chờ anh ta đến gần, mọi người mới thấy rõ quần áo nhăn nhúm, trên mặt xanh xanh tím tím, xem ra bị đánh không ít.

“Cơm thơm quá, dì Phương, lấy cho tôi xin cái bát.” Vệ Đông không mời tự đến, đi qua ngồi giữa hai cậu thanh niên.

Trông như vậy, chắc anh ta không ăn cơm mỗi ngày đói không chịu nổi nữa rồi, tất nhiên nhà họ Hà không cho anh ta ăn cơm, ngửi mùi đồ ăn mới chạy tới đây ăn ké.

Không khí hơi kỳ lạ, cuối cùng vẫn là Quý Hoài cười nói: “Thơm thì ăn nhiều lên, còn nhiều lắm.”

Mẹ Phương lấy bát đũa cho anh ta.

Vệ Đông gật đầu, da mặt dày thật, vùi đầu vào ăn, tiếng ăn của anh ta còn rất lớn.

May mà mọi người đều đã ăn xong, nếu không chắc chẳng còn ai nuốt nổi nữa.

“Xin chai bia với.” Vệ Đông là tên nghiện rượu, một ngày không uống thì cả người khó chịu.

( truyện trên app T•Y•T )
“Uống đi.”

“Rượu trắng không?”

Mọi người cười ha hả nói với anh ta, hẳn là Vệ Đông nhớ chuyện tối hôm qua, nên không dám uống rượu trắng, nhưng vẫn chẳng biết xấu hổ uống hết hai chai bia.

Nếu là lúc trước, ăn uống xong, uống rượu xong, mọi người sẽ ở lại tâm sự, nhưng vì Vệ Đông đến, Từ Quốc Kiệt ngồi thêm lát rồi đứng dậy: “Hôm nay mệt quá, em về tắm rửa đi ngủ đây.”

“Tôi cũng về đây, mai còn có việc.”

“Về thôi, em cũng về nhé.”

Mọi người lần lượt đứng lên, tỏ vẻ phải đi về.

Vẻ mặt Vệ Đông xấu hổ, cũng đứng dậy theo.

Bọn họ đi về, thì anh ta cũng chỉ có thể căng da đầu về thôi, còn quay lại nói với Quý Hoài: “Ngày mai uống tiếp.”

“Được, mai uống.” Quý Hoài cũng cười trả lời.

Khi anh ta vừa đi, mẹ Phương lắc đầu: “Đã thích khoác lác lại còn nghiện rượu, không làm được việc gì, còn ăn hết của nhà họ Hà chứ, không biết còn nháo bao lâu nữa.”

Chuyện cùng ngày sau đó giải quyết thế nào Quý Hoài không biết, mà anh cũng chẳng muốn biết.

Bây giờ anh đang ngồi trên giường, nhìn con mình.

Đứa nhỏ không thèm để ý đến anh, cũng chẳng chịu nhìn.

“Con lại còn biết dỗi à?” Quý Hoài vươn ngón trỏ, chọc chọc khuôn mặt cậu bé.

“A…” Cậu bé nhìn về phía anh, phát ra âm thanh mà không ai hiểu được, nhưng khuôn mặt thì không hề vui chút nào.


“Giận rồi?” Quý - bố bỉm sữa - Hoài nhìn chằm chằm cậu bé, lại duỗi tay ra chọc cái nữa, dùng sức lớn hơn lần trước một chút…


Ngay sau đó, anh nhìn thấy bàn tay đang đặt một bên của đứa nhỏ nắm chặt vào.

Ha.

Bàn tay nhỏ bé tí xíu như thế, không có tí sức chiến đấu nào, đúng là trẻ con, Quý Hoài không để vào mắt, vươn ngón tay ra nhéo mặt cậu bé, còn kèo kèo, nói một câu: “Không cho tức giận!”

Đứa nhỏ giơ tay lên, đánh một cái vào tay anh, không thèm nhìn anh.

Bộ dạng giống như đang giận dỗi.

“Hắc.” Quý Hoài cảm thấy con mình đã thành tinh, lại ra tay, bóp lấy khuôn mặt đầy thịt của cậu bé, cảnh cáo: “Tuổi còn nhỏ, mà tính tình không nhỏ…”

 

Chưa kịp dứt lời, cửa đã bị mở ra, đứa nhỏ lập tức gào khóc thảm thiết.

Được.

Ngải Xảo đi lên mắng anh: “Anh lại làm cái trò gì đấy? Không được véo con!”

“Oa ô ô… A… A ô…” Cậu bé khóc đến mức thở hổn hển, vẫn gân cổ lên.

Quý Hoài bị cậu bé làm cho giật nảy mình, khóc thảm như thế luôn sao, anh ngơ ra trong nháy mắt, chẳng lẽ không khống chế được dùng lực hơn quá?

“Sao anh có thể véo con thế hả? Đỏ hết lên rồi, quá đáng lắm đấy.” Ngải Xảo ôm con dỗ dành, đáy mắt sốt ruột, nhìn về phía Quý Hoài đầy vẻ trách cứ.

Bị mắng cho một trận.

Quý Hoài biện hộ: “Anh dùng có tí sức thôi mà.”

“Vậy sao con lại khóc? Da thằng bé rất mỏng, nhất định là do anh xuống tay không biết nặng nhẹ.” Ngải Xảo bác bỏ, mày liễu nhíu chặt, không ngừng hôn con: “Không khóc nữa nhé, mẹ dạy dỗ bố con rồi, bố con hư quá đi mất.:

“A… Ô ô ô…” Cậu bé thở hắt ra, trông tội nghiệp vô cùng.

Quý Hoài: “...”

Được rồi, chắc là anh làm con đau.

Suy nghĩ này vừa nảy ra không lâu, anh liền nhìn thấy cậu bé ghé vào người Ngải Xảo, há miệng nhìn anh, khuôn mặt đầy kiêu ngạo nhìn sang chỗ khác.

Mắt nhỏ của cậu bé đã sớm không còn nước mắt nữa, Ngải Xảo vỗ nhẹ vào lưng con, vừa dỗ con, mà cậu bé thi thoảng lại gào hai tiếng, mím môi lại, như làm dáng, tận dụng cơ hội hưởng thụ tình yêu dịu dàng của mẹ.

Khóe miệng Quý Hoài nhếch lên.

Khờ cái gì mà khờ, chỉ có Ngải Xảo mới khờ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play