Edit: ptd_

Vệ Đông nói xong, không ai dám nói tiếp.

Giống như một quả bom lớn vừa nổ tung, khiến nhà họ Hà mất hết từ trong ra ngoài, đám thanh niên ở đó cúi hết đầu xuống, chỉ có thể xấu hổ giả chết.

Này là ném hết mặt mũi đi rồi còn đâu, không phải là muốn mạng nhà họ Hà bọn họ sao? Đừng nói trong thôn, bây giờ cả đội đều biết Hà Thu Hương sắp gả cho người có tiền bên ngoài.

Hà Thu Hương cứng đờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu, Hà đại ca phản ứng lại đầu tiên, anh ta gượng cười, muốn cứu lại: “Vệ Đông, cậu uống nhiều quá hả? Cái gì mà lừa hay không lừa chứ?”

Thanh niên cả thôn đều ở đây cả đấy.

“Để anh dạy chú, lừa thế này này.” Vệ Đông đã uống đến mức váng đầu hoa mắt, híp mắt uống thêm ngụm nữa, cơ thể vẫn còn lắc lư, cười lạnh một tiếng: “Đám đàn bà đó, chỉ cần hức chỉ cần ném cho mấy cái, bảo làm cái gì cũng làm.”

“Tiện vô cùng, ông chủ quen với anh đây, đến đó thì báo tên anh ra, mua năm tặng một đó!”

Anh ta vẫn không ngừng cường điệu, kéo dài âm thanh, say bí tỉ.

“Vệ Đông, tao liều mạng với mày!”

Làm sao Hà Thu Hương có thể chịu được nỗi tủi thân như vậy, cuồng loạn kêu lên, âm thanh thảm thiết như nữ quỷ đòi mạng, trực tiếp chạy ra lại đây.

Đứa nhỏ nghe thấy, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, bàn tay thịt mũm mĩm bịp chặt tai mình, trốn trong lòng bố.

Bộ dáng đó, giống như Quý Hoài đặt sầu riêng dưới mũi cậu bé, lộ ra biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.

Sức chiến đấu của Hạ Thu Hương cũng rất mạnh, chạy lên vừa cào vừa cắn, giống như bị điên, gào rống: “Mày không được chết tử tế, tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Vệ Đông đột nhiên bị đánh, liền đẩy cô ta ra, trước mặt anh em đông đảo thế này, sao anh ta có thể để mất mặt được?

 

Mở miệng mắng to: “Đồ đàn bà thối, cô làm gì đấy?”

Mọi người: “...”

Xem ra Vệ Đông đi uống rượu khoác lác với người khác không ít.

Hiện trường loạn thành một đống, đám thanh niên ở đó không thể đứng yên nhìn được nữa, vội vàng đứng lên khuyên Vệ Đông, đám phụ nữ thì chạy tới đỡ Hà Thu Hương.

“Anh Vệ, thôi được rồi.” Phương Nhất Chu ý tứ khuyên hai câu.

Không khuyên còn tốt, vừa khuyên, Vệ Đông lắc trái lắc phải, duỗi tay chỉ Hà Thu Hương trên mặt đất, bộ dạng đại gia: “Cút về dưỡng thai đàng hoàng cho tao, nếu không tao đánh chết mày!”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Lại thêm một tin tức bùng nổ nữa.

Thế mà Hà Thu Hương lại mang thai, sắc mặt Hà đại tẩu xanh mét, mất mắt chỉ hận không tìm được cái lỗ để chui vào.

“Vệ Đông, cậu đừng có quá quắt!” Hà đại ca cũng bực, trầm mặt: “Uống say cũng phải tỉnh ra cho tôi.”

Quý Hoài bế con lên, đối phương nghe đám người lớn không ngừng to tiếng với nhau, mím chặt môi, sờ nắn khuôn mặt nhỏ của mình.

Ngải Xảo nhìn hiện trường loạn cào cào, vội vàng rời đi trong yên lặng, duỗi tay với đứa nhỏ: “Mẹ ôm nào.”

Cô phải nhanh chóng dẫn con trốn ra xa một chút.

Quý Hoài cũng đưa con cho cô, đứa nhỏ vào trong lòng mẹ, nhìn đám người lớn cãi nhau, tay nhỏ kéo kéo tai mình, rồi lại đặt tay lên mặt, kéo một cái, biến khuôn mặt mình thành mặt quỷ.

Xem ra không chịu đựng nổi nữa.

“Ôm bảo bảo về đi, chắc lát anh còn phải cản họ nữa.” Quý Hoài nhỏ giọng nói với cô.

“Vâng.” Ngải Xảo lại ôm con đi xa hơn, đi đến tận ven đường rồi mà âm thành bên trong vấn không ngừng lại.


Cô rất lo lắng cho Quý Hoài, đã gần quốc lộ, xa nhà họ Hà thế rồi, mà vẫn có thể nghe được động tĩnh ở đó.

Cùng lúc đó.

Hà Thu Hương trực tiếp ngồi dưới đất không đứng dậy, miệng thì không ngừng chửi Vệ Đông, mẹ Hà vẫn còn chút đầu óc, vội vàng ngăn lại.

Nháo lớn thêm còn cần mặt không?

Bà ta bảo Hà đại ca giữ chặt Vệ Đông, mắng một tràng: “Sau này đừng uống nhiều rượu thế nữa, rượu vào hỏng việc, cái gì cũng dám nói bậy.”

Chuyện dây vàng là giả, quá khủng khiếp.

Nói như vậy thì có thể cho những người ở đây một lời giải thích, rất có thể là Vệ Đông sau khi uống rượu nói linh tinh, trên thực tế là sự thật.

Chỉ cần giấu diếm, không nhận, thì ai mà biết được?

“Đúng đó, không uống nữa.”

“Nhanh đi nấu chút canh giải rượu đi.”

“Uống vào nói linh tinh, sau này uống ít thôi.”

Mọi người cũng sôi nổi phụ họa.

Quý Hoài là người đỡ Vệ Đông, cũng theo đám thanh niên, nói một câu: “Sau khi kết hôn thì uống ít đi.”

Vệ Đông nghe thế, trừng lớn mắt, ngay khi người nhà họ Hà vừa thở dài nhẹ nhõm lại hét lên một câu: “Tôi đã sớm kết hôn rồi.”

“Con đã học lên cấp hai.”

Không khí lại lần nữa cứng lại.

Tuy rằng có rất nhiều phụ nữ ở lại xem náo nhiệt, nhưng khi nghe tin này khóe miệng cũng giật giật, lượng tin tức thật sự quá lớn.

Nói cách khác dây vàng là giả, Hà Thu Hương đã mang thai, mà đối phương thì đã có vợ con?

Mẹ Hà vốn muốn giấu đi, bây giờ đôi mắt trừng lớn, tức đến mức hộc máu cả giận nói: “Mày nói gì cơ?”

Con gái bà ta làm tiểu tam sao?

Cho dù có làm cũng không thể để người ta biết được.

Bây giờ mặt mũi ném đi hết, chỉ hận không thể lập tức nhảy sông tự sát.

Vệ Đông còn tưởng rằng bà ta không nghe rõ, gân cổ lên, say khướt nói: “Con trai tôi, con trai tôi học lên cấp hai rồi.”

Khiến cho mẹ Hà không quan tâm sống chết xông lên đánh anh ta, bà ta đã chịu kích thích không nhỏ, miệng vẫn không ngừng chửi bới mười tám đời tổ tông của đối phương, cuối cùng bị Vệ Đông đạp cho một cái.

Hà đại ca cũng xông lên đánh, một đám thanh niên nhanh chóng can ngăn.

Mọi người đều đang xem náo nhiệt, Quý Hoài đã chuồn ra ngoài, nhìn Hà Thu Hương không ngừng gào rống khóc la, khuôn mặt lạnh nhạt mang theo chút khoái chí.

Kiếp trước, Hà Thu Hương bán con của anh, người nhà họ Hà cũng giúp đỡ không ít, đơm đặt bịa điều trong thôn, khiến cho cả đời Ngải Xảo rơi vào bất hạnh.

Tính tình anh vốn lạnh nhạt, đối với kẻ thù, thì càng tàn nhẫn độc ác hơn.

“Sao lại đánh nhau rồi?” Ngải Xảo thấy anh đi ra, vội vàng đi tới, nhíu mày: “Có thể xảy ra chuyện gì không?”

“Anh không biết.” Quý Hoài lắc đầu, bộ dạng như không biết gì cả.

Trên thực tế, anh quan tâm làm gì?

“Lại đây, bố bế.” Quý Hoài nhìn con trai bảo bối của mình, đáy mặt lạnh lùng thêm phần dịu dàng, bế con trai lên.

Một cục thịt mềm mại, khiến lòng anh ấm áp không thôi, có lẽ do kiếp trước thua thiệt anh quá nhiều, nên kiếp này tình cảm của anh vô cùng mãnh liệt, anh còn vươn một bàn tay ra nắm tay Ngải Xảo, nghiêng đầu cười nói: “Về nhà ngủ thôi.”

Đứa nhó trốn trong lòng bố, quơ tay múa chân, nhếch môi cười: “Nha nha nha @@@...”

“Lại nói gì đó?” Quý Hoài cúi xuống nhìn đôi mắt cười, cùng chiếc răng sữa mới nhú trong miệng cậu bé, cũng cười theo.

Ngải Xảo không ngừng nhìn về phía nhà họ Hà.

Một trận ồn ào, có những người bắt đầu chạy xuống nhà họ Hà hóng chuyện, nhưng là đi xuống từ con đường phía trên, còn bọn họ lại vòng đường phía dưới về nhà họ Phương.

Cho nên không ai nhìn thấy bọn họ.

Cô vừa định quay đầu lại, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Hà Thu Hương, cùng tiếng chửi bậy của mẹ Hà.

“Đừng nhìn nữa, về ngủ thôi.” Quý Hoài duỗi tay xoay mặt cô về, dựa vào người anh: “Mai dậy sớm một chút, anh nghe nói sẽ có người lập bia mộ cho ông cậu ta ở thôn cạnh mình đấy, chiều mai có giờ tốt, nếu có thể, mai chúng ta cũng làm cho mẹ đi.”

“Kịp không?” Sự chú ý của Ngải Xảo bị dời đi.

“Thế nên ngày mai phải dậy sớm một chút đấy.” Quý Hoài mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, nhẹ giọng: “Chúng ta phải về rồi, nên cố gắng giải quyết nhanh chóng.”

Sau khi chuyện đổ bể, thì vỗ mông chạy lấy người, còn chuyện sau đó, anh không quan tâm lắm.

“Được.” Ngải Xảo gật đầu, duỗi tay ôm lấy cánh tay anh, đặt đầu lên vai anh, không nhịn được nói: “Anh tốt quá.”

Có anh ở đây, mới có thể giải quyết được nhiều chuyện như vậy.

“Tốt chỗ nào?” Anh nhướng mày hỏi lại.

“Hừm…” Đứa nhỏ trong lòng anh cũng nhìn về phía mẹ, đôi mắt tròn xoe mong chờ, như là đang nghe lén.

Ngải Xảo ngại ngùng: “Không biết.”

“Nha @#...” Cậu bé bỏ tay vào miệng, cũng nói theo cô một câu.

“Sao có thể không biết được?” Quý Hoài không hài lòng với đáp án này.

Lúc trở về anh vẫn còn rối rắm, đặt con trai vào trong, xoay người đè nặng Ngải Xảo, đối diện với đôi mắt của cô, hơi thở trực tiếp phun lên mặt cô, vẻ mặt cố chấp: “Anh tốt chỗ nào?”

“Toàn là mùi rượu.” Mày liễu nhíu lại, nhẹ nhàng đẩy anh ra.

"Vậy em ngửi thử đi, hôm nay anh có uống chút rượu trắng." Anh không biết xấu hổ mà cúi xuống hôn nhẹ môi cô dần dần cạy hai cánh môi mềm mại đưa lưỡi trơn vào triền miên thật sâu.

Ngải Xảo ngại gần chết, lúc đầu vẫn luôn phản kháng, dần dần không còn sức lực, mặc anh làm gì thì làm. Khi Quý Hoài rời đi vẫn còn chút dư vị, cười vô cùng bỉ ổi: “Không thể nói cụ thể tốt ở đâu, là vì anh chỗ nào cũng tốt đúng không?”

Cô bị hôn đến ngơ ngác, không có trả lời, ngược lại đứa nhỏ đang ngủ phía sau Quý Hoài lại đá anh một cái.

Anh xoay người lại, đứa nhỏ đang nằm một tay thì bỏ vào trong miệng, chân nhỏ đeo tất thì giơ lên.

Cơ thể em bé mềm dẻo, nên cậu bé có thể nâng chân cao hơn cả tay, sau đó đá cho bố mình một cái ngay sườn, gót chân nhỏ có thể chuyển động linh hoạt, vô cùng tròn trịa.

Quý Hoài đã uống không ít rượu, mặt đỏ bừng, anh híp mắt tới gần đứa nhỏ, thở vào người cậu bé.

Sắc mặt cậu bé đột nhiên thay đổi, rút tay mập khỏi miệng, che kín mắt mình.

Bố thối quá.

Ngải Xảo cười đến mức bả vai run rẩy, thật sự không nhịn được.

*

Hôm sau.

Không ngừng có người đến, người ở liên đội, người trong trấn, đều đã biết chuyện nhà họ Hà, trên chợ có rất nhiều người bàn tán, thật sự là một chuyện đáng chê cười.

Nghe nói Vệ Đông đã sớm say không biết trời đất, nên lúc Hà đại ca ra tay, anh ta cũng đấm cho đối phương một đấm.

Cuối cùng anh ta nằm trên mặt đất ngủ luôn.

Còn nhà họ Hà thì loạn như vỡ trận.

Ngày hôm sau, người trong thôn vẫn còn muốn hóng tiếp, nhưng nhà họ Hà lại không có ai ở nhà.

Chỉ có Vệ Đông ngủ ở mặt đất bên ngoài, cũng không ai thèm để ý đến, đối phương vẫn còn đang ngủ, đến tận chiều vẫn không tỉnh.

Quý Hoài dậy rất sớm, chạy đi hỏi chuyện lập bia mộ cho mẹ Ngải, biết được năm giờ chiều là giờ tốt.

Nhanh chóng nhờ người đến khắc bia mộ, mua đồ rồi tìm thêm người.

Nhà họ Ngải mắt nhắm mắt mở không quá để tâm chuyện này, chắc sợ phải chi tiền, Ngải Xảo cũng không gọi bọn họ, tự mình và Quý Hoài xử lý.

Mộ mẹ Ngải không lập bia, nên lúc thanh minh nhà họ Ngải cũng không ai tới tảo mộ cả, nơi này cỏ dại mọc um tùm, toàn bộ ngôi mộ đều chìm trong cỏ.

Muốn dựng bia mộ, thì phải đắp lại đất, sau đó trải một lớp cỏ xanh trang trí, dùng cách tâm linh lý giải, thì như vậy vị thần bảo hộ sẽ nhận mẹ Ngải, bảo vệ cho bà, “Nhà” của bà cũng sẽ đẹp hơn một chút.

“Nắng gắt lắm, em qua tán cây kia đi.” Quý Hoài nói với cô, đưa cho cô một bình nước.

Anh tìm mấy cậu thanh niên trong thôn, ai cũng vui vẻ giúp đỡ, nên tốc độ khá nhanh.

Ngải Xảo bế con, đứng ở nơi xa, nhìn bia mộ kia, rõ ràng đã trôi qua nhiều năm, hốc mắt cô vẫn hơi ướt.

Bế con trai, đối phương còn đang phá phách trong lòng cô, cô hít một hơi, cúi đầu hôn cậu bé một cái, muốn nhận được chút sức mạnh từ con, từ khi sinh con, cô càng hiểu rõ việc làm mẹ không dễ, nhưng cũng mang đến cho cô hy vọng và khát khao mới.

Đứa nhỏ không hiểu gì, thấy mẹ hôn mình, thì nở nụ cười, chu môi muốn hôn lại mẹ.

Bộ dạng vô cùng đáng yêu, đáy mắt cô không nhịn được tỏa ra sự ôn nhu, lại cúi đầu hôn con.

Một cơn gió thổi qua, tóc cô bay lên, mang đến sự mát mẻ thoải mái.

Cô ngẩng đầu, lại nhìn về phía bia mộ, thấp giọng nói với đứa bé: “Bảo bảo à, đó là bà ngoại đó, lát nữa chúng ta dâng hương cho bà ngoại nha.”

“Chà @%”₫^#&&@%@…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play