Edit: ptd_
“Không phải anh cả vẫn chưa có vợ sao?” Quý Hoài khó hiểu hỏi lại, rồi sau đó lại nói: “Dì Lý, Đậu Đậu mới sinh, năng lực kinh tế của bọn cháu không tốt lắm, mấy ngày nữa còn phải xây bia mộ cho mẹ Xảo Xảo, cũng phải tốn một số tiền.”
Anh nói đầy khó xử, từng câu từng chữ đều có tình có lý, nhưng Lý Xuân Ngọc nghe xong thì tái cả mặt.
Lời này ý là, Vệ Đông tặng cho Hà đại tẩu, Trương Quân lại không có tiền cưới vợ, quan tâm làm gì? Bà ta không phải mẹ vợ anh, đòi hỏi cái gì?
Nói đơn giản là, tự hiểu rõ thân phận của mình đi, nói khéo bảo bà ta giữ liêm sỉ một chút.
Mắng chửi người những không lộ liễu, Lý Xuân Ngọc gần như không thể nói lại đề tài vừa rồi, Quý Hoài còn dùng vẻ khó xử để nói, khiến lồng ngực bà ta phát đau.
“Mua một cái không đáng bao nhiêu, cậu thiếu tiền vậy à?” Vệ Đông lại gân cổ lên, nói về phía Quý Hoài.
Vô cùng khẳng khái, như ông chủ lớn.
“Đúng đó, nhiều tiền thì mua lớn, còn ít tiền thì mua nhỏ chút là được.” Hà Thu Hương đi ra, cười nói giỡn: “Tôi thấy nhẫn cậu mua cho Ngải Xảo cũng không nhỏ, bố cô ấy cũng cực khổ mới nuôi được cô ấy lớn, mua cái nho nhỏ cũng được mà, chủ yếu xem tâm ý thôi.”
Cô ta nói xong, đem đồ ăn bưng lên, cố ý làm lộ ra vòng tay trên tay, mặc đồ đen, vòng cổ giữa cổ thật sự rất lóa mắt, nhưng vì da quá đen, nên càng giống đống than đen hơn.
“Đúng thế, đừng nghe người già nói với cậu không thích, ai mà không thích trang sức chứ?” Mẹ Hà vuốt nhẫn của mình, cười tủm tỉm.
Khoảng thời gian này, nhà họ Hà có thể nói là vô cùng hài hòa, mẹ Hà chịu thương chịu khó giết gà giết vịt, hôm nay còn giết cả hai con ngỗng nữa, bây giờ Hà đại tẩu cũng vô vui vẻ mang thịt ngỗng từ phòng bếp đi ra.
Trên tay cô ta còn đeo cái vòng tay vô cùng nổi bật.
Thật sự rất giống xích chó kiểu nhỏ.
Vệ Đông mời khách ăn cơm quá hào phóng, nên bọn họ đến giúp giải quyết gà vịt ngỗng, vô cùng phiền toái, nhưng vì anh ta hào phóng như vậy, thì mới đưa cho bọn họ nhiều vàng như vậy.
Hơn nữa nhà bọn họ cũng ăn cùng, việc như vậy, ở nhà họ Hà, tính kiểu gì thì cũng là lãi, rốt cuộc không ai tính toán kỹ như bọn họ.
Thấy vậy, Lý Xuân Ngọc vội vàng nói: “Năm đó bố nó không hề bạc đãi, không tin thì cậu về hỏi Ngải Xảo đi, năm đó mẹ nó…”
Chưa dứt lời Quý Hoài đã cắt ngang, anh gật đầu: “Dì Lý, cháu biết rồi, bây giờ cháu không rõ giá cả, anh Vệ Đông đã nói thế, lát nữa cháu sẽ hỏi anh ấy mua ở đâu, nếu có thể bọn cháu nhất định sẽ mua cho bố.”
Lý Xuân Ngọc bị nhảy vào mồm, nửa vài, nhưng nghe thấy Quý Hoài bảo sẽ mua, sắc mắt dễ nhìn hơn vài phần.
“Ăn cơm ăn cơm đi.” Hà đại tẩu cười tiếp đón, cười nói: “Hôm nay mấy cậu có lộc ăn, hai con ngỗng này nuôi lâu lắm rồi, mẹ tôi ngày nào cũng cắt rau cho chúng ăn, thịt chắc chắn sẽ rất ngon.”
Hai con ngỗng lớn, chia ra hai bàn.
Mọi người ngửi thấy hương thơm, Lý Xuân Ngọc cũng vội vàng đi lên trước, có hai mấy người tới đều là thanh niên chỉ có mình bà ta là phụ nữ.
“Tôi nói này, ngày nào bà cũng đến nhà tôi ăn ké, ngồi xuống uống rượu với mấy người trẻ tuổi này sao được, chúng ta có tuổi cả rồi.” Mẹ Hà cũng keo kiệt giống bà ta, lời nói ra đầy ẩn ý, ngữ khí thì mỉa mai.
“Tôi không uống rượu, lấy chút thịt về ăn thôi, nay không nấu cơm.” Lý Xuân Ngọc giả vờ như không hiểu, vừa nói vừa gắp thịt.
Ngại là gì chứ?
Bà ta không biết, tác phong làm việc từ trước tới nay đều như vậy, da mặt đủ dày là được, quen làm mấy chuyện mượn gió bẻ măng này rồi.
“Mấy cậu từ từ ăn, tôi về trước đây.” Lý Xuân Ngọc gắp đầy một bát, đến không thể nhét được nữa, mới che lại đi.
Mẹ Hà nhìn bóng dáng bà ta rời đi, không nhịn được liếc một cái, quay người lại mắng.
Về đến nhà.
Lý Xuân Ngọc đặt thịt vào phòng bếp, có miếng vô tình rơi khỏi bát, bà ta vội vàng nhặt lên để lại, trong lòng thầm tính toán xem có thể ăn được mấy bữa, vừa nghĩ vừa lấy thóc đi cho gà ăn, rồi về hưởng thụ thịt ngỗng của bà ta.
Đi đến chuồng gà thì thấy, cái hai con gà của nhà khác.
Chắc là chạy đến để kiếm ăn.
Bà ta không hề nghĩ ngợi, xông lên đuổi chúng nó đến chuồng gà, trực tiếp nhốt vào trong.
Hôm đó nhà bọn họ tổn thân tận năm con gà, bây giờ chỉ còn lỗ ba con, đáy lòng Lý Xuân Ngọc cảm thấy thoải mái.
Trời dần dần tối.
Ở nhà họ Hà vô cùng náo nhiệt.
Từng muôi thịt ngỗng lớn được bỏ vào nồi, ngoài nhà đèn đều bật hết, người trẻ tuổi thì uống rượu, phụ nữ gần đó cơm nước xong sẽ đến chơi, tiện mồm tán gẫu.
Nửa đầu bữa cơm, Quý Hoài vừa kính rượu vừa nói chuyện phiếm với đám thanh niên, thuận tiện nói đến chuyện bia mộ của mẹ Ngải.
Trước mộ phải xây một tấm bia, bia mộ được làm từ đá, khoảng chừng mấy trăm cân, phải mấy người mới bê nổi, còn có đủ thứ đồ khác phải mang lên núi nữa.
Tổng phải mười mấy người mới có thể làm được.
“Chuyện nhỏ ấy mà, lúc thanh minh, bọn em cứ thế bế lên, chỉ trong một buổi chiều là hoàn thành.” Trong đám đó một thanh niên vừa gặm thịt vừa nói.
“Anh Hoài anh báo giờ đi, bọn em cùng đến giúp là được.” Mọi người sôi nổi phụ họa.
Mấy ngày nay, thuốc lá và rượu đều do Quý Hoài mua, tuy rằng nói đến nhà họ Hà ăn cơm, nhưng trước giờ nhà họ Hà keo kiệt, vì có Vệ Đông nên mới hào phóng như vậy, mà người như Vệ Đông không dễ nói chuyện, khi nói chuyện lại bị cường điệu lên.
Quý Hoài vừa hào phóng lại dễ nói chuyện, được lòng bọn họ nhất.
“Vậy làm phiền rồi.” Quý Hoài lại đứng dậy kính rượu, tốn chút tiền mà đã có thể hoàn thành việc phiền toái như vậy, thì tiền này tiêu ắt có giá trị.
Cũng đã mấy năm Ngải Xảo không về, lúc rời đi vẫn còn nhỏ, chuyện này cô không hiểu, để người trong thôn giúp là tốt nhất, xong xuôi chuyện của mẹ Ngải, là bọn họ có thể an tâm trở về.
“Chuyện có bao lớn đâu? Nếu ở bên kia, tôi có thể gọi cho cậu nhiều người hơn nữa.” Vệ Đông lại bắt đầu khoác lác.
“Uống rượu uống rượu đi.” Quý Hoài cũng không trả lời anh ta, nói lảng sang chuyện khác, nâng bia trên tay lên.
“Uống rượu trắng đi, uống cái này làm gì?” Vệ Đông cướp lấy bia của Quý Hoài, đặt một chai rượu trước mặt anh, ngữ khí vô cùng xã hội: “Là anh em thì uống cái này với tôi!”
Quý Hoài thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh ta, chân đứng không vững, có lòng tốt nhắc nhở: “Đừng uống nữa, uống nữa sẽ say đấy.”
“Say cái gì mà say, ông đây không có say!” Anh ta cầm rượu trên tay lắc lắc, thiếu chút nữa ngã về phía sau.
“Cẩn thận chút.” Quý Hoài vội vàng dìu anh ta.
“Không có say! Uống tiếp.” Vệ Đông lại nâng rượu lên trước mặt anh, nói còn không rõ chứ: “Anh em tốt uống đi!”
“Uống chán thì thôi.”
…
“Con rể nhà bà say rồi.”
“Không ngờ người bên ngoài này lại uống như vậy.”
Mấy người phụ nữ ngồi dưới mái hiên, thấy Vệ Đông lên tiếng lôi kéo, sôi nổi ngó quá xem.
“Đàn ông mà, không hút thuốc không uống rượu thì làm sao kiếm được tiền?” Mẹ Hà còn cảm thấy hơi kiêu ngạo: “Mấy cô mấy bà chỉ ở vùng quê nhỏ này không hiểu đó thôi, bọn họ làm công trường ở thành phố lớn, mấy ông chủ ở đó đều như thế.”
“Chồng của Ngải Xảo cũng làm ở công trường nhỉ?” Người phụ nữ kia nói.
“Chồng cô ta làm ở công trường nhỏ, còn Vệ Đông nhà tôi thì ở công trường lớn cơ, không phải tự mình làm việc, ký hợp đồng kiếm tiền chênh lệch là được rồi.” Hà Thu Hương nói xong còn nhấn mạnh: “Nhà anh ấy sắp phá bỏ di dời đi, có thể được bồi thường cả trăm vạn đấy.”
Vừa dứt lời, những người ở đó cho dù là phụ nữ ở đó hay người được gả đến, đều vô cùng hâm mộ.
Tuy rằng Vệ Đông không đẹp trai như chồng Ngải Xảo, nói chuyện thô lỗ, nhưng lại có tiền.
Ngải Xảo đang bế con đi dạo, lúc đi ngang qua nhà bọn họ tình cờ nghe được mấy lời này.
“Dì Hà à, dì có đứa con gái tốt thật đấy, sau này có thể hưởng phúc rồi.”
“Cậu ta có điều kiện tốt như vậy, gả xa thì sao chứ? Có tiền là có thể về thường xuyên mà.”
“May mắn may mắn, dì cũng giới thiệu cho Tiểu Lan một người được không?”
…
Mẹ Hà cười rất vui vẻ, Hà Thu Hương cũng đảm bảo: “Dì Trần, sau này cháu nhất định sẽ giới thiệu cho Tiểu Lan, giới thiệu cho con bé một người còn tốt hơn Vệ Đông, gả cho phú nhị đại! Trở thành phu nhân thu tiền thuê nhà.”
Dì Trần đó cười càng tươi hơn, nhưng vẫn nói: “Giống thế là được rồi, không cần quá tốt như vậy, người đàng hoàng là được.”
Ngải Xảo không nghe nổi nữa, định đi vòng đường khác, thì giọng nói của Quý Hoài vang lên: “Uống ít thôi, anh say rồi.”
Cậu bé vừa nghe thấy giọng của bố, liều mạng duỗi tay về phía đó, trong miệng không ngừng kêu: “@#$...”
Đừng nghĩ cậu bé thường dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn bố mình, chứ thật ra cũng biết bố thương mình, không có việc gì rất thích bám lấy bố, để bố bế đi dạo.
“Lát nữa bố sẽ về nhà, bảo bảo ngoan nào.” Ngải Xảo dỗ cậu, muốn tiếp tục dẫn cậu bé đi.
Đứa nhỏ lập tực òa khóc, cựa quậy trong ngực cô: “Hức hức hức…”
“Ngải Xảo tới à?” Hà Thu Hương là người đầu tiên phát hiện ra cô, còn đi ra cười nói: “Vào uống trà cắn hạt dưa đi.”
Cô ta nói như vậy, mọi người đều nhìn sang, càng có nhiều người gọi cô vào hơn, Ngải Xảo bất đắc dĩ, hơn nữa con lại quấy, sức của cậu bé cũng khá lớn, cứ quấy thấy thì cô cũng không ôm được, nên chỉ có thể đi vào trong, vừa đi vừa giải thích: “Thằng bé nghe thấy giọng của bố, nên mới đòi bố thôi.”
“Ai da, sao đứa nhỏ chỗ khác lại quấn bố thể hở?” Có người phụ nữ trêu ghẹo, chỉ chỉ phía trước: “Bố cháu ở kia kìa.”
Đứa nhỏ tất nhiên cũng đã nhìn thấy, vừa khóc vừa vươn tay ra chỗ Quý Hoài, mà người nghiện con như anh cũng bỏ rượu xuống, đứng lên đi tới.
Ngải Cảo đặt con vào trong lòng anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Uống ít rượu thôi đấy.”
“Anh biết mà.” Quý Hoài ôm con trai thơm tho, nghiêng đầu về phía cô: “Có muốn lại đây ăn chút cơm không?”
“Em ăn cơm với mấy người Phương Lan rồi, anh dỗ con đi, sau đó để em bế thằng bé về ngủ.” Cô lắc đầu.
“Được.” Quý Hoài đặt con lên cổ, đứa nhỏ lập tức không khóc nữa, bật cười khanh khách.
Chờ đến khi anh ngồi xuống, Ngải Xảo cũng đi đến mái hiên.
Chắc chắn nhà họ Hà lại tiếp tục khoe, nhà bọn họ có thể thổi một con gà thành con trâu, đó là điều mà cả cái thôn này công nhận.
Sau khi thấy Ngải Xảo tới, Hà Thu Hương giơ tay mình lên càng nhiều hơn.
Định dùng ánh vàng sáng loáng đó là mùi mắt cô.
Vờ như vô tình nói với Ngải Xảo: “Vệ Đông làm công trình lớn, chỉ một cái đã đủ ăn cả năm, nhà lại trong phạm vi phá bỏ di dời, quen rất nhiều quan chức, ông chú lớn đó.”
Ngải Xảo căn bản không thèm nghe, chỉ chú ý đến Quý Hoài đang bế con.
Đối phương được Quý Hoài ôm vào lòng, cậu bé bắt lấy tay bố để chơi, còn muốn bỏ vào miệng gặm.
“Bẩn đó.” Quý Hoài lấy ra, một tay một con, một tay còn lại ăn nốt nửa bát cơm.
“A a a.” Đứa trẻ tiếp tục ôm tay bố, ngoan ngoãn ở trong lòng anh.
Quý Hoài ăn nốt hai miếng cuối cùng, nhìn Vệ Đông đã say khướt mở miệng: “Anh Vệ, dây chuyền vàng anh mua có của nam không? Bố vợ em bảo thế, nên em định mua cho ông một cái.”
“Có chứ, kiểu gì mà không có? Để tôi mua cho cậu! Chuyện chẳng lớn bao nhiêu.” Vệ Đông cất cao âm lượng, nói xong lại uống ngụm rượu.
Hà Thu Hương cũng nghe được lời này, khiến cô ta khá sốt ruột.
Có tiền cũng không thể tiêu như thế được.
Mẹ Hà nhìn về đám phụ nữ cười nói: “Con rể này của tôi có một tật xấu, đó là quá hào phóng, sau này Thu Hương nhất định phải quản nó nhiều.”
“Đúng vậy, kẻ có tiền khác biệt thật đó.” Bọn họ sôi nổi nói hùa theo, yên lành lại đi tặng người ta một món vàng, hào phóng quá.
“Không cần đâu.” Quý Hoài uyển chuyển từ chối, đổi tư thế ôm con trai bảo bối của mình.
“Không bao nhiêu tiền, tôi cho cậu.” Bàn tay to của Vệ Đông vung lên, rống một tiếng: “Không nhận chính là không cho tôi mặt mũi!”
Mẹ Hà cảm thấy anh ta hào phóng, nở mày nở mặt, còn Hà Thu Hương lại không vui lắm, có tiêu thì cũng tiêu tiền của cô ta.
Ngải Xảo nhíu mày, chỉ cảm thấy người như vậy không đáng tin cậy.
Đám thanh niên ở trên bàn cười cợt, tâm tư khác nhau, Quý Hoài còn chưa nói gì Phương Nhất Chu đã ra tay: “Anh Vệ, anh hào phóng quá rồi, bao nhiêu tiền một cái thế?” ( truyện trên app t.y.t )
Từ Quốc Kiệt đã quen với cậu ta nên biết cậu ta định làm gì, Quý Hoài giả vờ như không biết gì, tiếp tục chơi với con, còn cúi đầu hôn cậu bé một cái.
Đứa nhỏ ngửi thấy mùi rượu trên người bố, khuôn mặt nhăn nhó, nhưng không hề né tránh.
“Rẻ thôi!” Vệ Đông uống rượu, ngồi còn không vững.
Hà Thu Hương nghe vậy, thật sự muốn đưa sao?
Cô ta lập tức đến ngăn cản, có cho ai cũng không thể cho Quý Hoài, trực tiếp đứng lên, nói với mấy người phụ nữ: “Anh ấy hào phóng thế đó.”
Còn chưa đi đến, men say Vệ Đông đã làm chủ anh ta, không thèm suy nghĩ, nói một câu: “Mười đồng một cái, muốn to hay bé đều có cả.”
Trong phút chốc, Hà Thu Hương dừng bước, mẹ Hà choáng váng, Hà đại tẩu đang thưởng thức dây xích vàng của mình đang muốn nhiều hơn mấy cái cũng sửng sốt.
Đám thanh niên uống rượu trên bàn cũng ngừng lại.
Không khí giống như bị đông cứng.
Không ai phát ra âm thanh nào.
Đứa bé cảm nhận được bầu không khí không thích hợp ngẩng đầu, đôi mắt to ngây thơ mờ mịt nhìn đám người.
Vệ Đông say đến mức chẳng phân biệt được gì nữa, ợ lên một cái, lại híp mắt cường điệu: “Thật sự rất rẻ, tôi cho cậu!”
“Anh Vệ, đó là vàng mà? Sao lại rẻ thế được?” Phương Nhất Chu nhìn Từ Quốc KIệt, trao đổi ánh mắt, khuôn mặt đầy sự nghi hoặc hỏi.
“Giả, giả đó.” Vệ Đông uống say thì nói thật, đắc ý nói: “Nặng không khác vàng là mấy, còn không bị phai màu nữa, mua năm tặng một, đưa cho mấy mụ đàn bà đó, bọn họ còn rất vui vẻ.”
“Thật là dễ lừa.”