Edit: ptd_
Nhà họ Phương.
Quý Hoài ngồi xuống, mẹ Phương lấy bát đũa cho anh.
“Dì, để bọn cháu tự làm, dì ngồi xuống ăn cơm đi, ngồi đi ạ.” Ngải Xảo cản bà lại, đưa tay nhận lấy bát đũa, rồi nói.
“Dì gọi bố với cả anh con rồi, lát nữa họ sẽ tới đây, đồ ăn với thịt còn rất nhiều, nên cứ ăn thoải mái đi.” Mẹ Phương cười ha hả nói.
“Vậy thì phiền quá.” Ngải Xảo thấy khó hiểu.
Mẹ Phương cũng không ta thể ý: “Mấy năm nay cháu mới về một lần, có gì mà phiền chứ, ăn nhiều lên.”
Sau đó, có một số người đàn ông ta trong thôn lục tục kéo đến, có người còn xách theo cả rượu và đậu phộng.
Quý Hoài co ánh mắt lại cũng rất biết cách làm việc, nhanh chóng lấy thuốc lá ra, chủ động đứng dậy đi lên trước, cầm cả bật lửa để châm thuốc: “Chú, hút điếu thuốc đi.”
“Đây là chồng của Ngải Xảo sao?” Một người đàn ông ngậm điếu thuốc trong số họ hỏi.
“Đúng thế.” Quý Hoài cười trả lời lại.
“Cũng đẹp trai đấy.” Đối phương cười nói.
Quý Hoài mời thuốc một vòng xong, vừa định về chỗ, thì lại có một người đàn ông trung niên cao gầy tới, phía sau còn có một thanh niên đi theo, đối phương mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào anh, Quý Hoài nở nụ cười, hơi cúi người, thái độ khiêm tốn: “Đây là bố phải không ta? Con là Quý Hoài.”
Hiển nhiên cha Ngải giật mình, ông ta không ngờ mình lại bị nhận ra, nhất thời không biết nên làm thế nào.
“Bố với Ngải Xảo rất giống nhau, con chỉ nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra được.” Quý Hoài cười, tay đưa điếu thuốc qua.
Cha Ngải nhận lấy, tự mình đánh giá anh.
Cách xử sự của Quý Hoài không thể nghi ngờ quả thật rất khéo đưa đẩy, lúc nào cũng cười, nói chuyện với sự khiêm nhường, sau khi đưa thuốc cho ông ta xong, lại nhìn ra phía sau ông ta: “Anh, hút thuốc đi.”
Trương Quân cũng duỗi tay ra nhận lấy.
Anh ta là con riêng của cha Ngải, ánh mắt nhìn về phía Ngải Xảo, không ta phải nói quá, nhưng vẫn thấy hơi tiếc, xinh đẹp như vậy, mà lại gả cho người bên ngoài như Quý Hoài, lại còn chẳng có một đồng tiền lễ hỏi nào, hại anh ta không thể kết hôn được.
“Bố, bố ngồi đây này.” Quý Hoài lấy ghế cho ông ta, dựa vào cử chỉ, cũng có thể nói là đàng hoàng tử tế.
Lúc cha Ngải ngồi xuống, Ngải Xảo cũng gọi một tiếng: “Bố.”
“Về là được rồi.” Cha Ngải nói, nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực cô, lúc này đứa nhỏ đáng yêu bụ bẫm, khi cúi đầu, còn thấy cả nọng cằm.
Tay nhỏ của cậu bé nắm lấy quần áo mình, bỏ cả hai tay ra ngoài, sau đó ngẩng đầu nhìn bố.
“Đó là ông ngọai con.” Quý Hoài nói như vậy với cậu bé.
Nhóc con không nhìn cha Ngải, mà vỗ quần áo trên bụng, hai tay khua khua bên ngoài, miệng thì cứ lầm nhầm lầm nhầm cái gì đó.
“Bảo bảo.” Ngải Xảo bắt lấy tay cậu bé, nhưng cậu bé nhanh chóng rút tay nhỏ khỏi tay cô, tiếp tục léo quần áo mình, đôi mắt mở lớn nhìn Quý Hoài: “@@#...”
Quý Hoài bất đắc dĩ, sờ đầu cậu bé, nhìn về phía cha Ngải cười nói: “Thằng bé rất sợ người lạ.”
“Trẻ con đều thế mà.” Cha Ngải cũng không nói gì nhiều, uống ngụm rượu nói: “Tuy rằng hai đứa đã kết hôn, cũng đã sinh con, nhưng cái gì là trình tự, thì không được qua loa.”
“Đúng ạ.” Quý Hoài gật đầu, đảm bảo nói: “Bố, chuyện đó con biết, con sẽ không để Xảo Xảo phải ủy khuất đâu.”
Nghe vậy, cha Ngải lộ ra vẻ vừa lòng, ngay cả đáy lòng Trương Quân cũng thấy thoải mái.
Vậy là được rồi, lễ hỏi vẫn sẽ có.
Có lễ hỏi, thì anh ta sẽ có thể lấy vợ rồi.
“Tôi cũng sẽ không làm khó cậu, dựa theo truyền thống ở đây là được.” Đáy lòng cha Ngải đã tính toán số lượng, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời hay.
Quý Hoài gắp cho Ngải Xảo miếng thịt, đối mặt với khuôn mặt lo lắng của cô, anh cười ôm lấy đứa bé, nói nhỏ: “Ăn chút cơm đi.”
Dứt lời, lại nhìn về phía cha Ngải: “Nên thế ạ, con cũng biết một số phong tục ở đây.”
Cha Ngải nghe vậy, xem ra thằng nhóc này mang theo tiền đến, nhà ai nuôi con gái mười mấy năm mà không lấy chút tiền bù cho sự vất vả chứ?
“Vậy cậu chuẩn bị…”
“Con chuẩn bị rồi.” Quý Hoài ngắt lời ông ta, chỉ Từ Quốc Kiệt: “Con biết ở đây con rể đến nhà phải mua chút đồ, mời mọi người trong thôn đến uống trà uống cà phê, con nhờ Tiểu Kiệt mua đồ rồi.”
“Như vậy đi, mọi người đều đến đây ăn cơm, vậy chút nữa trực tiếp tổ chức ở đây luôn có được không? Chỉ là hơi phiền dì Phương thôi.”
“Không phiền không phiền.” Mẹ Phương cũng đi tới: “Có gì đâu mà phiền chứ? Sớm hay muộn cũng phải dọn thôi, bảo bọn họ đến đây cũng được đó, cho đỡ phải lỉnh kỉnh hôm khác, hôm nay cứ náo nhiệt vậy đi.”
“Bố, bố thấy sao?” Quý Hoài dò hỏi ý kiến của cha Ngải.
Cha Ngải căn bản không quan tâm đến việc này, trả lời qua loa: “Việc này làm ở đâu cũng như nhau thôi.”
Chủ yếu là tiền, ông ta cần tiền để giải quyết việc kết hôn của con trai ông ta nữa.
“Vậy là ở nhà tôi ha, cơm nước xong không phải thu dọn bàn đâu, lát nữa đun chút nước, để tôi thông báo cho bọn họ đến đây.” Mẹ Phương cũng không chịu ngồi yên, vội vàng ăn xong cơm, nhanh chóng đi chuẩn bị.
Vất vả mãi cha Ngải mới động đến được đề tài này, thế mà bị lật qua một bên dễ như trở bàn tay, ông ta đành thất thần ngồi ăn cơm.
Trương Quân bên cạnh cũng sốt ruột.
Trước khi tới, Lý Xuân Ngọc đã dặn dò đi dặn dò lại là phải đòi lễ hỏi của Quý Hoài, còn luôn miệng mắng người bên ngoài này mua cái gì cũng cầm hết đến nhà họ Phương.
“Trừ tiệc trà, thì cậu còn chuẩn bị gì nữa không?” Rất nhiều người ở đây, nên cha Ngại cũng ngại hỏi thẳng.
“Còn phải chuẩn bị cái gì sao ạ?” Quý Hoài nói, có hơi ngượng ngùng: “Dạo này bọn con đẩy nhanh tốc độ công trình, gấp gáp trở về, con hỏi bọn họ, Tiểu Chu và Tiểu Kiệt cũng không rõ lắm.”
Vừa nghe, đáy mắt Trương Quân lóe lên, không nhịn được hỏi: “Cậu làm bên thầu khoán, kiếm được nhiều không?”
“Mấy công trình nhỏ thôi, có gì mà kiếm với không kiếm? Cũng chỉ được mấy chục đồng một ngày thôi.” Quý Hoài đứng lên rót rượu cho anh ta, thuận miệng trả lời.
“Làm công trường ở đây cũng mới được có chín đồng.” Trương Quân nghe thấy mấy chục đồng, thì vô cùng kinh ngạc.
“Đó là do giá sức lao động ở chỗ chúng ta rẻ, anh Hoài dẫn bọn em đi cùng, một ngày cũng được gần 30, cũng coi như một khoản kha khá.” Phương Nhất Chu đã uống chút rượu, hơn nữa do tuổi nhỏ, không biết che giấu, đã lên giọng nói như vậy.
Ở đây một tháng chỉ kiếm được mấy chục đồng, nếu kiếm được trăm đồng một tháng đã coi như là có lương cao, mà cậu ấy lại nói một ngày được 30, đúng thật khiến người ta vừa kinh ngạc vừa ghen tị.
“Ở chỗ đó đang phát triển mạnh, 30 đồng cũng không tính là cao đâu, chờ khoảng thời gian nữa quay về, có thể đã lên 35 đồng một ngày rồi đó.”
“Tiền lương nhất định sẽ ngày càng cao lên.”
Quý Hoài một tay ôm đứa bé, từ từ nói.
“Còn phát triển lâu nữa, bên đó kiếm được lắm.” Từ Quốc Kiệt cũng nói, uống rượu, nói với đám thanh niên: “Ở đó phồn hoa, nhà cao tầng đủ cả, dễ kiếm tiền hơn ở quê nhiều.”
“Thằng nhóc này, chắc một tháng cũng phải ngàn đồng đó nhỉ?” Thanh niên ngồi bên người cậu ấy đánh cậu ấy một cái, giọng điệu hâm mộ.
“Không phải sao, lúc trước bảo cậu đi cùng tôi, cậu lại bảo muốn ở nhà tìm một cô gái rồi kết hôn.” Từ Quốc Kiệt lại uống thêm ngụm rượu: “Người ta ở thành phố lớn đều kết hôn muộn, sợ cái gì?”
Bây giờ cậu ấy còn trai tráng khỏe mạnh, lại có thể kiếm nhiều tiền một tháng, nên cách nói chuyện làm việc không cần quá cẩn thận.
Hơn nữa có thêm cả tác dụng của cồn, càng làm quá hơn.
Trương Quân nghe thấy thế thì đôi mắt mở to, nhìn về phía Quý Hoài: “Bên kia thật sự thiếu người vậy à? Lần trước tôi cũng định đi, nhưng lại hoãn lại.”
“Trương Quân, không phải do anh tham sống sợ chết sao? Anh lớn như vậy rồi, còn sợ người khác đem anh đi bán, nói cái gì mà muốn ở lại quê trồng trọt.” Phương Nhất Chu không chút khách khí vạch trần anh ta, chọc cho mọi người cười ha ha.
Sắc mặt Trương Quân hết trắng rồi xanh, nghẹn mãi mới được một câu: “Bây giờ tôi nghĩ thông suốt rồi không được sao?”
“Quá xa.” Cha Ngải không quan tâm, hạ giọng nhắc nhở anh ta, nào biết Trương Quân không để cho ông ta nói, đã nói với Quý Hoài: “Tôi cũng đã từng làm việc ở công trường rồi, lần sau các cậu về, thì dẫn tôi đi cùng với.”
Đã quen đối xử cứng rắn với Ngải Xảo, nên anh ta căn bản không quan tâm đến ý kiến của Quý Hoài.
Quý Hoài cũng không từ chối, vô cùng trượng nghĩa: “Anh muốn đi, em chắc chắn sẽ không nói hai lời mà dẫn anh đi, đều là người một nhà, có tiền mọi người cùng kiếm!”
Từ xưa đến nay Trương Quân ham ăn biếng làm, còn được kế thừa tính keo kiệt tính toán chi li của Lý Xuân Ngọc, vừa nghe có thể kiếm hơn một ngàn một tháng, cả người đã lâng lâng.
Anh ta còn ở nhà làm cái gì?
“Nhưng mà, anh cũng phải suy nghĩ cho kỹ, ở nơi đó kiếm được nhiều, nhưng phải xa quê hương, bọn em phải nuôi con, nên cũng bất đắc dĩ thôi.” Quý Hoài nói với vẻ bất lực.
“Chắc chắn phải trả giá chứ, điều này cậu không cần nói tôi cũng biết.” Trương Quân ồn ào, khiến mọi người đều nghe thấy.
Khóe miệng Quý Hoài hơi giương lên, rót rượu cho anh ta: “Em chỉ nói trước thôi, anh nghĩ kỹ là được.”
Nói trắng ra là, dù sau này thế nào, không liên quan đến anh, tự mình lo liệu.
“Nhất định phải đi, là đàn ông thì phải ra ngoài mở rộng tầm mắt, thành công hay thất bại, do tự mình quyết định.” Trương Quân nghe đám Phương Nhất Chu nói, chỉ cảm thấy khắp nơi toàn tiền vàng, anh ta còn muốn phủi sạch quan hệ với Quý Hoài, tránh cho sau này anh ta thành công, người ta lại nói anh ta dựa vào Quý Hoài mới thành công được.
Cả Từ Quốc Kiệt còn kiếm được tiền, anh ta mà đi chắc chắn sẽ phát tài!
Cha Ngải còn muốn hỏi chuyện lễ hỏi, Trương Quân trực tiếp quát: “Thôi, đã kết hôn rồi, còn quan tâm đến những thứ khác làm gì? Sao lại như vậy được.”
Nếu ép Quý Hoài lấy ra mấy ngàn tiền lễ hỏi, đối phương không muốn dẫn anh ta đi nữa thì làm sao bây giờ?
Lấy nhỏ buông lớn, quả thật là ngu ngốc!
Không chỉ có cha Ngải ngơ ngác, mà cả Lý Xuân Ngọc vừa bước vào nhà họ Phương cũng ngơ luôn, vẻ mặt bất mãn, nhìn đồ ăn vặt và trái cây đầy trên bàn, vô cùng đau lòng: “Sao tiệc trà lại làm ở chỗ này? Đang làm gì thế!”
Nếu ở nhà bà ta, mấy thứ này có thể giấu đi một nửa.
Nếu đưa tiền cho bà ta chuẩn bị, thì còn có thể ăn bớt một nửa nữa.
Cái con Ngải Xảo với người bên ngoài này quá kỳ cục!
“Dì Lý mau vào đi, không sao cả, ở đây đủ chỗ ngồi.” Quý Hoài xuyên tạc ý tứ của bà ta, cười tiếp đón: “Mọi người đến hết rồi, dì mau vào đi.”
Lý Xuân Ngọc cực kỳ sĩ diện, nam nữ già trẻ trong thôn đều đến, nên chỉ có thể nhìn.
Cắn răng nhìn những người đó ăn đồ ăn vặt.
( truyện trên app T Y T )
Đó chính là của nhà bọn họ mà.
“Mai sẽ nói sau, mai ăn cơm rồi nói.” Không biết Trương Quân nói cái gì, Quý Hoài trả lời lại như thế, Phương Nhất Chu nhân cơ hội mở miệng: “Đúng rồi, mai thím Lý bảo giết gà ăn mà, đến lúc đó đến nhà anh ăn, ta tiếp tục uống rượu.”
“Được.” Trương Quân vừa nghe mẹ nói, liền trực tiếp đồng ý.
“Vậy được rồi, làm phiền thím Lý, buổi sáng hơi sớm, nếu không thì để chiều nhé? Cháu với Ngải Xảo sẽ đến giúp.” Quý Hoài nhìn về phía Lý Xuân Ngọc nói.
Anh trực tiếp đưa ra lựa chọn, Lý Xuân Ngọc còn chưa kịp nói gì, Trương Quân đã nói theo anh, dõng dạc: “Chiều mai, sẽ giết gà, mọi người đến ăn nhé.”
Từ trước đến nay nhà anh ta chưa giết gà mời khách bao giờ, nếu mẹ đã quyết định giết, vậy mời nhiều người chút, để nâng cao mặt mũi, tránh cho người khác bảo họ keo kiệt.
Nghe vậy, mọi người đều cười ồn ào.
“Vậy mai tôi cũng phải đến ăn một bữa, phần tôi miếng thịt đấy.”
“Chừa cho cả tôi chút.”
“Tôi sẽ đến uống rượu, nhớ gọi tôi.”
…
Cả thôn có ai mà không biết nhà này keo kiệt thế nào? Cha Ngải và Trương Quân đi ăn nhờ uống đậu khắp nơi, Lý Xuân Ngọc sẽ đến nhà người khác xin đồ ăn, còn đồ nhà họ thì đem đi bán hết, thật xấu xa.
Lý Xuân Ngọc nghe thấy thế, trừng lớn mắt, đồ ăn vặt với trái cây không còn mà cái người bên ngoài này còn có mặt mũi ăn gà mái nhà bà ta sao?
Gà mái trong nhà là để đẻ trứng, trứng có thể cầm đi bán, người thành phố rất thích chúng, ba xu một quả đó.
Nhưng bây giờ con trai bà ta đã nói thế, mọi người đều nhìn bà ta, bà ta chỉ có thể căng da đầu: “Không phải là giết gà thôi à? Muốn giết thì sao? Nuôi chính là để ăn mà.”
Lúc bà ta nói những lời này, lòng đau không chịu được.
Cái con Ngải Xảo quỷ xui xẻo này, dẫn người ngoài về cũng chẳng phải thứ gì tốt!
“Nhiều người như vậy, chắc một con không đủ ăn đâu?” Quý Hoài đứng cạnh Trương Quân, ôm đứa nhỏ uống trà, mang theo ý đùa mở miệng.
Đối phương đã uống gần say, nghe anh nói, sao có thể để người khác xem thường được? Hơn nữa có lời nói của Lý Xuân Ngọc, gân cổ lên mà không thèm suy nghĩ: “Ai muốn ăn thì đến, một con không đủ thì giết hai, hai con vẫn không đủ thi giết ba! Có phải chuyện gì lớn đâu?”
“Ngày mai chắc chắn sẽ đến!”
“Lời này do anh nói đó.”
“Trương Quân, cậu khá phết.”
…
Mọi người đều sôi nổi cười nói, chỉ riêng Lý Xuân Ngọc chân đã bắt đầu mềm, hai tay ong ong, quả thật là muốn đánh chết Trương Quân, liều mạng ra hiệu với cha Ngải, cha Ngải cũng đã say ngất, ông ta đã bị Quý Hoài rót cho không ít rượu, phụ họa: “Mọi người đến đi, ngày mai đến nhà tôi uống rượu ăn cơm.”
Lý Xuân Ngọc suýt nữa trợn trắng mắt, có chút không thở nổi.