Edit: Trúc Linh
Ngày hôm sau Hà Thu Hương về đến nhà.
Tất cả những người trong thôn đều biết cô ta đã về, còn mang theo một người đàn ông, bề ngoài nhìn khá có tiền, hai người ngồi máy bay về quê.
Thời buổi này, ngồi máy bay về là một chuyện hết sức ghê gớm.
Mấy người phụ nữ đầu thôn cầm cây quạt gió, trong đó có một người phụ nữ béo mở miệng: “Nghe nói Ngải Xảo nhà bà đã về, còn mang theo con trai và tên đàn ông kia.”
“Thu Hương nhà tôi nói con đã to rồi, nhìn rất giống người đàn ông ấy.”
Giờ giao thông chưa phát triển nhiều, gả đến tỉnh khác thì người trong thôn đều ngầm thừa nhận là không còn đứa con gái này nữa.
“Về thì về thôi, tôi làm gì có cách nào chứ? Chẳng lẽ phải giết gà giết vịt chúc mừng à? Cũng không biết ra sao, dù gì tôi cũng không phải là mẹ cô ta nên không quan tâm đến mấy việc này.”
Người phụ nữ béo bẹp miệng, nói chuyện chanh chua, người này đúng là mẹ kế của Ngải Xảo tên Lý Xuân Ngọc, lúc đi theo bố Ngải đã sinh ra cho ông ta được một đứa con trai.
Trước kia thấy Ngải Xảo xinh đẹp nên đi thu xếp mối hôn sự cho cô ở khắp nơi, còn tưởng sẽ có thêm tiền làm lễ hỏi cho con trai ai ngờ cô cứ thế mà chạy đi mất.
Vì thế cả nhà tức cô tận mấy tháng trời, nhà nghèo nên mối hôn sự của con trai cũng bị ngâm nước nóng.
“Nghe bảo người kia đi dọn gạch ở công trường chứ có làm gì đâu? Lần trước còn bỏ Ngải Xảo ở nhà ga một mình hại cô ta phải đến phòng Phương Lan ngủ, thậm chí còn lấy hết tiền vì vậy cô ta mới không có xu nào để đi phá thai.” Mẹ Hà vỗ đùi béo bở, tiếp tục mở miệng: “Giờ sinh con rồi mà vẫn chưa đăng ký kết hôn có khi người ta đã có gia đình rồi cũng nên.”
“Là một cô gái tốt mà lại làm như thế, chắc sẽ làm bố cô ta tức chết mất, về cũng không sợ bị mất mặt.” Lý Xuân Ngọc không quan tâm, bà ta nâng mắt nhìn mẹ Hà, giọng nói lộ rõ vẻ chua chua: “Thu Hương nhà bà tốt số thật, tôi thấy trên người nó đeo đầy dây vàng, đúng là có tiền.”
“Đúng vậy, sau này bà hưởng phúc nhiều đấy, bà dạy con gái như thế nào thế mau dạy cho tôi vài chiêu đi.”
“Nuôi con gái thế mới đỡ lo, gả xa cũng không sao có tiền là được, vừa hay giúp cho nhà mẹ đẻ vài chuyện.”
….
Mấy người phụ nữ tâng bốc mẹ Hà đến tận trời, bà ta cười tít mắt: “Đứa nhỏ này luôn hiếu thuận, nói thật nó muốn đưa người về cho tôi nhìn xem sao còn kiếm việc làm cho em trai, đúng là đỡ được cho tôi rất nhiều.”
“Khi nào mới được uống trà của nhà bà đây?” Lý Xuân Ngọc trêu mẹ Hà, thực tế là cũng thèm ăn, dù sao bà ta có tiếng thích hám lợi, còn dặn dò: “Con rể nhà mấy người có tiền, nhớ mua nhiều bánh quy với kẹo để bọn tôi qua ăn đó nha.”
Trong thôn có tập tục, con gái nhà ai đưa con rể về thì phải mua kẹo và bánh quy, mời cà phê hoặc trà, người trong thôn đều đến đó góp vui.
“Mua mua mua, đến lúc đó mọi người nhất định phải tới đó.” Mẹ Hà tiếp tục cười.
Sau khi Hà Thu Hương về, lúc nào bà ta cũng hất cằm song song với bầu trời, còn vỗ bả vai Lý Xuân Ngọc: “Tuy Ngải Xảo không phải con ruột của bà nhưng lần này nó về bà nhớ nhắm một mắt mở một mắt, sau này phải gả đi xa không thấy được mấy lần đâu.”
“Tôi chả quan tâm, bố cô ta muốn quản thì cứ quản, làm gì liên quan đến tôi?” Lý Xuân Ngọc đáp trả, mặt căng như dây đàn.
Bà ta không muốn thấy con nhóc Ngải Xảo kia tí nào.
Mẹ Hà đang định nói gì thì đột nhiên có người phụ nữ híp mắt nhìn về hướng cách đó không xa: “Đó là Ngải Xảo phải không?”
Bình thường không có ai từ ngoài thôn về cả.
Mọi người nghiêng đầu, thấy một nam một nữ đi cùng nhau, trong ngực người đàn ông là một đứa bé, tay kia nắm tay người phụ nữ.
Mặt trời dần xuống núi, có vài người phụ nữ ra đầu thôn múc nước giặt quần áo, cũng nhận ra Ngải Xảo, họ lập tức nở nụ cười đi lên xem trò hay.
Ngải Xảo mặc bộ váy liền màu hồng cánh sen mà Quý Hoài mua cho mình, kiểu dáng độc đáo mới mẻ, cô vừa sinh xong nên cũng có chút thịt với lại ở trong nhà suốt nên làn da trắng hơn trước kia nhiều.
Quý Hoài đi bên cạnh cũng cực kỳ hấp dẫn người ta, dáng người cao ráo, mặc áo sơ mi kết hợp với quần jean, đi giày chơi bóng, vừa thấy đã biết khác xa mấy đứa nhóc choai choai trong thôn. Hơn nữa diện mạo đẹp trai sáng sủa.
“Giờ cô trở nên đẹp hơn trước ha? Đây là chồng cô à?”
“Con cũng lớn vậy rồi ư?”
“Đúng là đứa bé được nuôi ở nơi khác, trắng nõn đáng yêu mú mẫn, nuôi sao mà được vầy thế? Ai da….”
….
Tên nhóc dụi đầu vào ngực bố, có mấy bà kỳ lạ cứ nắm chặt tay thằng bé mà mặt thằng bé vẫn lạnh lùng như cũ.
Không cười cũng không khóc, tròn mắt nhìn xung quanh.
Khuôn mặt béo thịt khiến ai cũng muốn nhéo một cái, mấy người phụ nữ đang ngồi đầu thôn cũng đi tới chọc vào mặt cậu bé.
Đa số phụ nữ trong đây đều được gả gần, cơ bản là người ở những vùng thôn xung quanh, thậm chí có người còn gả trong thôn, còn Ngải Xảo là gả đi xa thật sự.
Nên tất nhiên là có người tò mò rồi.
Ngải Xảo giới thiệu từng người trong thôn cho anh biết, Quý Hoài cười chào mọi người.
Sau đó, cô chỉ Lý Xuân Ngọc, nghiêng đầu nhìn Quý Hoài: “Đó là dì Lý.”
“Chào dì Lý, cháu là Quý Hoài.” Anh nở nụ cười với Lý Xuân Ngọc.
Lý Xuân Ngọc nhìn chàng trai tuấn tú trước mắt rồi nhìn túi quà to trên tay anh, cười trừ một tiếng: “Về nhà đi, chiều nay bố cô cũng ở nhà đấy.”
Nói xong rồi nhìn nhóc con: “Năm ngoái cô không về, không ngờ con cô đã to như này.”
“Hôm qua bọn cháu đã về đến nơi nhưng muộn quá nên đi nghỉ ngơi trước sáng nay đi đăng ký kết hôn mới về đây.” Quý Hoài không trực tiếp trả lời câu hỏi của bà ta mà chỉ nói mập mờ.
Lý Xuân Ngọc chỉ nhìn chằm chằm vào đống quà làm gì có tâm tư nghe Quý Hoài nói.
Có điều ai cũng biết Quý Hoài và Ngải Xảo về đăng ký kết hôn, người ta đã thành hợp pháp.
Không phải là được bao nuôi.
Chỉ cần là gả chồng thì sẽ bớt đi những câu đàm tếu ngay.
“Thím Lý, mọi người lấy bánh quy và kẹo về ăn đi.” Ngải Xảo mở túi trên tay ra chia cho từng người.
Lần đầu về nhất định phải mua đồ ăn rồi.
“Có cả bánh kẹo nữa à? Cháu mang về hả?” Người phụ nữ được gọi tên cướp híp mắt, hiện tại ai cũng chỉ ăn đủ no mặc đủ ấm nên mấy cái thứ như bánh kẹo đến tết mới được ăn vài miếng, thật ra lúc này cũng rất vui mừng.
“Bọn cháu mua nhiều lắm.” Quý Hoài lấy túi ra đưa cho mọi người.
Tay anh lớn nên cầm được nhiều.
“Bố cô vẫn đang chờ đấy, về đi.” Lý Xuân Ngọc thấy anh phát bánh kẹo e là mỗi người tầm nửa cân đấy, mọi thứ khiến bà ta tức đến mức dậm chân, đáng lẽ nên để mấy thứ này về ăn dần dần mới đúng.
Theo ý bà ta là chia cho mỗi người một viên kẹo thôi cũng đủ lấy dao rạch từng lớp da trên người bà ta rồi.
“Tôi đưa về cho cháu trai tôi ăn.” Mẹ Hà vừa thấy có bánh quy là xông lên nhanh hơn tất cả.
Chồng cô Ngải Xảo này khẳng khái thật sự, thấy ai cũng cho, lại nói chuyện cực kỳ có lễ phép.
Nhìn thấy trẻ con anh cũng ngồi xổm xuống đưa, cười nói: “Hai tay không đủ đâu, cháu giơ áo ra đi.” ( truyện trên app T•Y•T )
“Như vầy nè.”
Anh vừa nói vừa làm kéo áo của đứa nhỏ ra làm mẫu tạo thành một vòng đũng sau đó bỏ kẹo và bánh quy vào.
Đứa bé nhếch môi ôm quần áo chạy đi.
Trên đường về, cả thôn đã truyền tai nhau nói Ngải Xảo đã đưa chồng về, thậm chí còn đưa bánh quy về cho nữa.
Có người tò mò cũng có người muốn đi lấy bánh kẹo nên kéo nhau đi qua.
Lý Xuân Ngọc theo sau không ngừng giục: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên, về nhà nấu cơm thôi.”
Cả túi to như thế sắp chia xong hết mất tiêu.
Nhưng Quý Hoài lại ‘nhiệt tình’ vô cùng, thấy đứa bé chạy tới là vẫy tay cho cả đống bánh kẹo.
Thấy người già cười với mình rồi nhìn Ngải Xảo cũng chủ động chào hỏi: “Chào bà ạ, cháu là chồng Ngải Xảo, hôm nay là lần đầu tiên về đây.”
“Ồ, Ngải Xảo hả, bà biết.” Đối phương nhấc chân, cười đến mức lộ đầy nếp nhăn: “Ngải Xảo là đã sinh con hả? Đứa bé đẹp ghê.”
“Chờ cháu chút, cháu biếu bà ít bánh kẹo, bà cầm ăn đi nhé.” Quý Hoài còn nhiệt tình hơn cả cô, thấy cạnh bà cụ có cháu gái thế là lại cho thêm.
“Tên nhóc này rất tốt.” Bà cụ duỗi tay vỗ vai Ngải Xảo, nói lời thấm thía: “Đep người đẹp nết, chắc mẹ cháu sẽ yên tâm lắm.”
Ngải Xạo vừa thẹn vừa buồn, cô mất mẹ từ sớm, Lý Xuân Ngọc đối xử với cô cực kỳ khắc nghiệt, cho nên tính cách của cô cứ mẫn cảm, không muốn về quê cũng không muốn mời người trong thôn tới uống trà hoặc thấy Quý Hoài, sợ người ta chê cười.
Ai ngờ thấy họ tới là cả nhóm xúm xụm lại khen, Quý Hoài nhanh chóng hòa nhập với nơi này, hàng xóm đều rất nhiệt tình.
Phát hết cả đường thì chẳng còn lại bao nhiêu, Lý Xuân Ngọc tức cực kỳ, nhiều bánh quy với kẹo như thế, bên trong còn có cả bánh kem mà bản thân bà ta đâu phải người dễ tính, nhịn không được nói: “Trời sắp tối rồi, mau về thôi!”
Đồ ăn vặt thì chia cho người ngoài, ăn cơm thì về nhà họ ăn, sao lại không có lương tâm như thế?
“Anh Hoài khoan lại về anh tới nhà em ăn cơm đi.” Đột nhiên Phương Nhất Chu thò đầu ra, gân cổ lên nói: “Nhà em giết ngỗng ăn này, anh mau qua đây.”
Ngải Xảo chưa kịp phản ứng, mẹ Phương đã mở cửa, nở nụ cười nói: “Xảo Xảo, cháu mau qua đây ăn với nhà dì, dì nấu xong xuôi hết cả rồi.”
“Hai đứa tất nhiên là phải về nhà ăn cái đã.” Lý Xuân Ngọc cảm thấy mẹ Phương nhớ thương đống đồ ăn vặt thì có, dù gì cũng cả một túi to vậy mà.
Đó là đồ ngon đấy.
Bà ta chưa từng thấy ở trên trấn bao giờ.
“Bà có giết gà giết vịt gì không?” Cùng ở chung một thôn, đương nhiên mẹ Phương biết tính Lý Xuân Ngọc nên hỏi luôn.
Lý Xuân Ngọc chột dạ: “Hôm nay muộn quá để mai giết gà ăn.”
“Thím Lý, vậy ngày mai nhớ giết nha, mai tôi qua nhà thím ăn ké đó.” Phương Nhất Chu cất cao giọng, người xung quanh đều nghe thấy được, cậu ấy lại giục Quý Hoài: “Anh mau vào đi, bố em đã mua rượu rồi.”
“Đi nào vào ăn cơm với nhau, ngại gì chứ?” Mẹ Phương sợ Ngải Xảo không tới nên bế đứa bé trong ngực đi vào nhà mình vừa đi vừa nói: “Tới nhà bà ăn cơm nha, chơi với anh trai nữa.”
Dân quê giản dị, Quý Hoài đưa Phương Nhất Chu đi chơi lại cho cậu ấy công việc làm, thậm chí là mua quà tết cho cậu ấy về nhà nên tất nhiên cả nhà cũng muốn tiếp đãi đàng hoàng, sau này con trai nhà mình còn nhờ người ta nữa.
Người thông minh đều biết nên làm thế nào, trong nhà có gì là lấy ra tiếp đãi đối phương, giết gà giết vịt thì nhằm nhò gì?
Từ Quốc Kiệt cũng xách rượu qua, kéo Quý Hoài vào trong, anh ‘cực kỳ bất đắc dĩ’ đành ỡm ờ đi vào, Ngải Xảo cũng đành vào cùng.
Sắc mặt Lý Xuân Ngọc đen thui, ngực nhảy phập phồng, hít thở không thông, chủ yếu là do Quý Hoài cho người ngoài đồ ăn mà keo kiệt với bà ta, điều này như muốn lấy dao đâm vào tim bà ta vậy.
Người ta mua đồ về quê cho mẹ đẻ còn người này là chia cho người ngoài, bà ta có muốn mắng vài câu thì người xung quanh toàn khen Ngải Xảo tìm được người chồng tốt.