Đã hơn ba giờ sáng, bác sĩ trực cũng đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.
Trong bóng tối, không gian yên lặng đến lạ thường, tấm rèm ngăn kín mít, cửa sổ mở hé một chút, đèn đường bên ngoài cũng đã tắt. Tô Vân Tư cảm nhận được bàn tay mình được nhẹ nhàng buông ra, người ngồi bên giường nghiêng người sờ lên trán cậu, thở phào nhẹ nhõm, sau đó rời khỏi phòng, có lẽ là đi vệ sinh.
Khi anh quay lại, Tô Vân Tư cũng từ từ mở mắt ra, ánh mắt không còn trong trẻo sáng ngời như thường lệ, mà là mơ màng, mang theo sự mờ mịt không thể nhìn thấu.
"Chú..."
Mạnh Nam giật mình, đóng cửa lại, nhanh chóng bước đến bên cậu: "Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Hơi... lạnh ạ."
"Lạnh sao?"
Mạnh Nam nhìn quanh, không thấy chỗ cất chăn bông, các phòng khám xung quanh lại khóa cửa, thế là anh chỉ đành cởi áo khoác gió trên người đắp lên chăn của Tô Vân Tư.
Áo khoác gió không mỏng, mặc vào sáng sớm mùa xuân cũng thích hợp, nhưng Mạnh Nam vẫn chưa yên tâm, anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của Tô Vân Tư. Bàn tay ấy ấm áp và đẹp đẽ, không có dấu hiệu bị lạnh quá mức, nhưng anh vẫn lo lắng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play