Rèm cửa trong phòng Tô Vân Tư quanh năm đóng kín. Mạnh Nam đang xoay cây bút bi trong tay, cuốn sổ ghi chép bên cạnh chưa lật thêm trang nào, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa sổ đối diện.
Tô Vân Tư không phải là người thích che giấu, thường có chuyện gì cậu ấy sẽ nói thẳng ra, hơn nữa cậu rất hay làm nũng, muốn gì đều thể hiện rõ trên mặt. Mạnh Nam thích giao thiệp với những người như vậy, bởi vì không cần phải tốn công đoán xem đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng đứa trẻ này lại luôn gặp vấn đề trong việc đưa ra quyết định quan trọng.
Tô Vân Tư không nói thì anh không có lý do gì để nhét tiền cho cậu, hơn nữa anh không biết cậu thiếu bao nhiêu, cũng không biết cậu muốn dùng tiền để làm gì. Anh tin chắc Tô Vân Tư sẽ không làm những việc phạm pháp, nhưng dù sao cậu cũng còn nhỏ, rất dễ bị người khác lừa gạt, lầm đường lạc lối.
Cách giải quyết của người lớn tất nhiên là thẳng thắn ngồi xuống nói chuyện, nhưng nếu quá thẳng thừng lại e rằng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng mỏng manh của bạn nhỏ. Mạnh Nam luôn cưng chiều Tô Vân Tư, vì thương mà sinh lo. Dù là người tinh tường như anh, trong chuyện này cũng có chút do dự.
Còn bên kia, Tô Vân Tư nằm trên giường ngủ say sưa. Thời tiết đầu xuân, đi dưới ánh mặt trời thì ấm áp, nhưng ngủ trong phòng lại rất dễ bị cảm lạnh.
Tô Vân Tư bị lạnh tỉnh giấc, cậu cầm đồng hồ báo thức bên giường lên xem, vậy mà đã năm giờ chiều rồi, sáu giờ rưỡi tối lại phải học thêm buổi tối, cậu còn chưa nấu cơm. Nếu là trước đây, chắc chắn cậu đã sang nhà bên cạnh ăn chực rồi, nhưng không hiểu sao hai ngày nay cậu lại không muốn gặp Mạnh Nam.
Mạnh Nam đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức khiến cậu cảm thấy áy náy. Đặc biệt là khi biết rõ đối phương chỉ xem mình như một đứa trẻ ngoan, nhưng cậu vẫn liên tục có những giấc mơ khó nói ra, đến mức chính cậu cũng cảm thấy mình như một kẻ đê tiện.
Ngay cả trong thời kỳ dậy thì, cậu cũng chưa bao giờ mang Mạnh Nam vào giấc mơ để mà mạo phạm. Giai đoạn dậy thì của cậu rất bình lặng, có thể là vì sống trong một gia đình bị kìm nén về mặt tình dục trong thời gian dài, ngoài những phản ứng sinh lý bình thường, cậu không có nhiều nỗi lo lắng hay hứng thú như những người cùng tuổi.
Gần đây có quá nhiều chuyện phiền lòng, từ một góc độ nào đó, không biết có phải là điều tốt hay không, ít nhất cậu không có quá nhiều thời gian để lo lắng về mối quan hệ giữa cậu và Mạnh Nam, có lẽ sau một thời gian mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Đúng vậy, bình thường — giống như trước đây.
Tô Vân Tư uể oải nấu một nồi cháo trắng, xào một đĩa khoai tây sợi, ăn qua loa rồi đạp xe đến trường.
Cậu hơi nhức đầu, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được. Cho đến khi trời bên ngoài cửa sổ lớp học ngày càng tối, gió đêm thổi lên, đầu bút vẫn dừng lại trên tờ đề thi đang viết dở, "bịch" một tiếng. Tôn Hoa quay đầu lại nhìn, Tô Vân Tư đã gục xuống chiếc bàn đầy tài liệu ôn tập, trông chỉ như mệt đến mức ngủ thiếp đi, chỉ là giữa chân mày cậu nhíu chặt, vẻ mặt bất an.
Nửa tiếng sau, cô giáo vật lý phát hiện Tô Vân Tư ngất xỉu, vội vàng đưa đến bệnh viện của trường rồi tra cứu thông tin liên lạc khẩn cấp của Tô Vân Tư, điện thoại đổ chuông hơn mười giây mới có người nghe, đầu dây bên kia là giọng nam trầm ấm, trưởng thành.
Sau khi biết Tô Vân Tư bị sốt cao hôn mê, đầu dây bên kia thấp giọng mắng một câu "thằng nhóc thối". Cô vật lý nhíu mày, định giáo huấn phụ huynh một chút là lúc này rồi còn mắng con cái gì, nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy cái rụp.
Vài phút sau, một chiếc BMW 7 Series phóng như bay đến cổng trường. Người đàn ông khoác áo gió, hớt hải nói rõ thân phận của mình với bảo vệ, sau khi hỏi rõ hướng đến phòng y tế thì chạy qua đó với tốc độ nhanh nhất.
Đến tầng một bệnh viện, cô giáo vật lý và một học sinh khác đang chờ ở bên ngoài, thấy Mạnh Nam thì sững sờ, chưa kịp dò hỏi thì đối phương đã vội vàng xông vào bệnh viện, chạy đến quầy y tá hỏi: "Vừa nãy có phải có một học sinh bị sốt cao ngất xỉu được đưa vào đây không?”
"Anh là bố của Tô Vân Tư à?" Cô giáo Vật lý dùng móng tay tinh xảo chọc chọc vào bắp tay rắn chắc của Mạnh Nam qua lớp áo gió, ngẩng đầu hỏi người đàn ông cao hơn mình rất nhiều này.
Nhìn không giống người ở độ tuổi đó, nhưng nghe nói những người thường xuyên tập thể dục thật sự lão hóa chậm hơn người bình thường, chăm sóc tốt cũng không phải là không thể.
"Tôi là chú của thằng bé." Mạnh Nam không biết cô giáo vật lý đang nghĩ gì trong lòng, đi thẳng vào vấn đề: "Tô Vân Tư ở đâu? Làm phiền cô dẫn tôi đi xem nó."
Khi không cười, gương mặt của anh vì vết sẹo cũ chạy từ lông mày phải kéo dài xuống cằm mà trông có vẻ rất dữ dằn. Đôi mắt sâu thẳm của anh một khi nhìn chằm chằm vào ai đó, luôn khiến người ta có cảm giác như bị thú dữ săn đuổi.
Cô giáo Vật lý giật mình, vội vàng né tránh ánh mắt của anh, bước nhanh về phía trước, dẫn anh đến phòng khám số 4.
Mạnh Nam đứng ở cửa, y tá đang đặt ống truyền dịch cho Tô Vân Tư, vài bạn học đứng bên cạnh. Tô Vân Tư nằm im thin thít trên giường bệnh, mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mu bàn tay trắng nõn cắm kim truyền, phủ một lớp băng dính y tế.
"Vừa rồi đã tiêm một mũi, bác sĩ nói chờ truyền xong dịch thì cơn sốt sẽ giảm dần. Có lẽ là do bị cảm lạnh khi ngủ, cộng thêm việc mệt mỏi quá mức gần đây, tội nghiệp đứa trẻ..."
"Có thể xin nghỉ hai ngày không?"
"Được, tôi sẽ cho học sinh lấy giấy xin nghỉ phép. Đúng lúc cũng để em ấy giải quyết chuyện gia đình. Nếu không nhìn tình trạng này, chúng tôi là thầy cô cũng lo lắng."
Thực hiện: Clitus x T Y T
"Chuyện gia đình?"
Giáo viên vật lý ngạc nhiên nhìn anh, ra hiệu anh ra ngoài nói chuyện.
Khi đến cạnh cửa sổ cuối hành lang bệnh viện, cô vật lý chống một tay lên khung cửa sổ trắng, khó hiểu hỏi: "Đứa trẻ đã lo lắng đến mức nào rồi, mà anh là chú lại không biết sao? Nợ nần là chuyện của người lớn, sao lại đổ hết lên đầu trẻ con?"
Mạnh Nam cau mày: "Cô đang nói gì vậy?"
Giọng anh trầm, có chút gay gắt, cô vật lý khựng lại, nghe giọng anh có vẻ thật sự không biết gì. Cô giáo nghĩ gia đình Tô Vân Tư đúng là kỳ lạ, nợ nần nhiều như vậy mà người thân lại không ai hay biết, phải để đứa trẻ ra mặt vay tiền thầy cô.
Cô giáo kể lại toàn bộ những gì Tô Vân Tư đã nói với mình, chỉ thấy mặt Mạnh Nam càng lúc càng tối sầm, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo. Trên khuôn mặt anh thậm chí không còn chút biểu cảm lịch sự nào nữa.
"Tên súc sinh đó."
Mạnh Nam chửi thầm, quay người sải bước về phòng khám của Tô Vân Tư. Bác sĩ đang khám bệnh, giật mình khi thấy người nhà xông vào, nhưng Mạnh Nam đi thẳng vào gian phòng bên trong, kéo rèm ra, cúi xuống nhìn Tô Vân Tư đang mệt mỏi ngủ thiếp đi trên giường bệnh, hai tay anh siết chặt, gân xanh nổi lên.
Các bạn học nhìn nhau, tìm cơ hội chuồn đi.
Một lúc sau, nắm tay của Mạnh Nam dần thả lỏng, anh thở dài một hơi, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, rồi dùng cánh tay cứng đờ nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán của Tô Vân Tư.
"Đứa trẻ ngốc."
Ngón tay thô ráp lướt qua vầng trán nóng hổi của Tô Vân Tư, Mạnh Nam cảm nhận sự ẩm ướt của mồ hôi chưa khô và cơn sốt chưa hạ. Khoảnh khắc nào đó anh bỗng nhớ lại cảm giác đầu ngón tay bảy năm trước, khi đó Tô Vân Tư cũng nửa đêm sốt cao, trong nhà không ai chăm sóc, loạng choạng chạy đến cửa hàng của anh, cũng không biết bằng sức lực nào mà tìm được xưởng làm việc, mồ hôi nhễ nhại lao thẳng vào lòng anh.
Lúc ấy, khi anh ôm cậu bé Tô Vân Tư nóng như lửa trong tay, lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là bối rối không biết phải làm gì. Lần đó Tô Vân Tư phải nằm viện truyền dịch ba ngày, anh ở bệnh viện cùng cậu ba ngày, đêm đến Tô Vân Tư cứ khóc, hỏi làm sao nhóc ấy cũng không nói, chỉ ôm anh một mực rơi lệ. Mạnh Nam chưa từng đau lòng vì một người như vậy, cũng chưa từng kiên nhẫn dỗ dành một ai như thế, Tô Vân Tư là người đầu tiên.
Anh cứ nghĩ mình chỉ không có cách nào với trẻ con, nhưng con hẻm Lê Hoa nhiều trẻ con như vậy, vây quanh anh gọi chú cũng không ít, được anh yêu thích nhất vẫn là Tô Vân Tư.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Gần mười một giờ, cô giáo dạy vật lý lại đến thăm một lần nữa, Mạnh Nam thấy cô đến, cùng cô ra ngoài tìm hiểu về tình hình Tô Vân Tư vay tiền, lấy được số liên lạc của mấy giáo viên, nhân tiện trả lại hai vạn đã vay cô, giấy nợ cũng hủy luôn.
Đối với Mạnh Nam năm mươi vạn chẳng tính là gì cả, năm đó anh mới hai mươi tuổi, dòng tiền qua tay anh đã lên tới hàng chục triệu. Sau đó rời khỏi nhóm, rửa tay gác kiếm, cũng thông qua kinh doanh kiếm được không ít tiền. Khi trở về, anh mở một tiệm bánh, kiếm được rất nhiều tiền mỗi ngày, mà anh lại không tiêu xài mấy, nên số tiền tích lũy được rất lớn.
Anh không hiểu tại sao Tô Vân Tư không mở miệng nhờ anh giúp đỡ, thậm chí cậu không cần phải cầu xin, cũng không cần viết giấy nợ, chỉ cần nói một tiếng là được, vậy mà cậu lại làm mọi thứ trở nên phức tạp như thế.
Mạnh Nam nhìn người đang nằm trên giường bệnh, vừa xót vừa bực.
Đêm càng lúc càng khuya, các bác sĩ trực đã thay ca, Tô Vân Tư tỉnh dậy, đầu đau nhức dữ dội. Cậu định đưa tay lên day thái dương, nhưng phát hiện tay mình đang được một bàn tay lớn ấm áp và thô ráp nắm chặt.
Nhìn kỹ, hóa ra là Mạnh Nam. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Anh đang gục xuống cạnh giường, gối đầu lên tay trái mà ngủ, tay phải nắm chặt lấy bàn tay nóng hổi của Tô Vân Tư, ngủ rất say.
Tô Vân Tư nhìn anh rất lâu, kim giây trên đồng hồ kêu tích tắc, và trái tim cậu dường như cũng đập theo nhịp của kim giây, không nhanh không chậm, nhưng mỗi nhịp đập đều khiến cậu mệt mỏi và đau đớn.
Cậu không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng hễ nhìn thấy Mạnh Nam, cậu lại có cảm giác muốn khóc. Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn, nước mắt của cậu đều rơi trong vòng tay của Mạnh Nam, nên cậu đã sinh ra sự phụ thuộc về mặt sinh lý đối với anh.
Mỗi khi có chuyện xảy ra, người ở bên cậu luôn là Mạnh Nam. Cậu không biết điều này có phải là hiệu ứng cầu treo hay không, cậu chỉ biết rằng bây giờ khi nhìn Mạnh Nam, trong lòng cậu tràn ngập một cảm giác khao khát mãnh liệt không thuộc về mình.
Cậu biết điều này không đúng, không tốt, không nên.
Mạnh Nam là chú của cậu, ngoài ông nội ra, anh là người yêu thương cậu nhất. Từ nhỏ đến lớn, luôn luôn bảo vệ cậu. Mặc dù họ không có quan hệ máu mủ, nhưng mối ràng buộc giữa họ còn sâu sắc hơn cả mối quan hệ thân thích.
Cậu chưa bao giờ để Mạnh Nam thất vọng, chỉ cần là điều Mạnh Nam muốn cậu làm, cậu sẽ nỗ lực hoàn thành một cách hoàn hảo.
Nhưng lần này cậu không còn lựa chọn nào khác.
Khi nhận ra điều này, cậu đã lún sâu vào rồi.
Nhưng không sao cả.
Chỉ cần có thể khiến Mạnh Nam cũng thích mình, mọi lo lắng đều không còn tồn tại nữa.
Những thứ cậu muốn, chưa bao giờ cậu để vuột mất.