“Còn mười lăm phút nữa hết giờ làm bài thi.”

Giáo viên dạy Toán ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường trên chiếc bảng đen rồi đi từ trên bục giảng xuống kiểm tra.

Ba tiết Toán tự học buổi tối là ở cùng một phòng học, phòng Đào tạo cũng chẳng hề giấu giếm mà nói thẳng rằng đó là để tạo điều kiện thuận lợi cho các kỳ thi của học sinh.

Đây là lớp chuyên khoa học tự nhiên của trường cấp ba trọng điểm Thanh Bắc ở thành phố Vân, từng chồng sách vở và tài liệu được xếp ngay ngắn thẳng đang chất chồng trên bàn học, hộp sắt cạnh bàn và trong hộc tủ cá nhân ở dãy tủ sắt cuối lớp. Phòng học rất sạch sẽ, học sinh trong lớp mặc đồng phục xanh trắng, mặc dù hội học sinh sẽ không tới kiểm tra lớp này mỗi ngày nhưng lớp này lúc nào cũng là lớp học gương mẫu của toàn trường.

Bởi vì chủ tịch hội học sinh là lớp trưởng của lớp này.

“Bạn học sinh kia, làm xong rồi thì đừng ngó nghiêng xung quanh nữa, kiểm tra lại bài thật kỹ đi! Có chắc là sẽ được một trăm năm mươi điểm không?”

Thấy giáo viên dạy Toán sắp đi đến giữa lớp thì bấy giờ Tô Vân Tư mới từ từ bỏ cuốn sách học làm bánh ra để lộ ra bài thi xếp gọn gàng ở bên dưới.

Giáo viên dạy Toán đứng bên cạnh Tô Vân Tư một lúc, hai hàng lông mày cũng dần giãn ra, cố gắng mím môi rồi khẽ gật đầu. Sau đó cô ấy cũng không nhìn thêm nữa mà quay lại bục giảng đeo tai nghe lên nghe nốt audio bộ tiểu thuyết của mình.

Câu hỏi áp chót bài thi này nằm ngoài giáo trình. Giáo viên ở phòng Đào tạo cố tình ra câu hỏi như vậy để tăng thêm khoảng cách giữa những học sinh đứng đầu. Cô ấy đã xem những bài thi của các học sinh ngồi trước, cho dù là học sinh của lớp này thì cũng có rất nhiều bạn học bị trừ vài điểm. Chỉ có lớp trưởng của lớp cô ấy là trả lời đúng tất cả, không thừa và cũng không thiếu một bước nào.

Lớp trưởng của thầy Từ lớp bên cạnh có làm được như thế không nhỉ?

Tiếng chuông tan học vừa vang lên thì từng bài thi cũng được nộp lên theo thứ tự, tiếng bàn tán trong phòng học ngày càng xôn xao. Giáo viên dạy Toán thu xong bài thi thì nện bước giày cao gót vui vẻ về nhà, Tô Vân Tư cũng cất những bài kiểm tra về nhà rồi khoác cặp sách lên chuẩn bị đi ra ngoài.

“Ôi! Lớp trưởng! Câu hỏi áp chót của bài thi giải như nào thế?”

Lớp phó học tập kéo cậu lại.

Lớp phó học tập của lớp bọn họ có một khuôn mặt mà khi người khác nhìn thấy cậu ấy lần đầu tiên đã biết chắc cậu ấy sẽ là cán bộ lớp. Bình thường cậu ấy hay im lặng ít nói, chỉ chăm chăm học hành. Cậu ấy đeo một cái kính đen rất dày, mặc đồng phục thể dục cũng phải cài khuy đến nút trên cùng. Cậu ấy rất lười nói chuyện với bất kỳ ai vì sợ tốn thời gian, chỉ trừ Tô Vân Tư.

Chỉ có chuyện cậu ấy hâm mộ Tô Vân Tư là giống với tất cả bạn học khác.

Đúng là sau khi cậu ấy hỏi xong thì có rất nhiều học sinh giỏi của lớp chạy lại. Tô Vân Tư nở nụ cười dịu dàng rồi lấy trong cặp sách ra một tờ giấy nháp, sau đó cậu giải lại một lượt các phương pháp tính toán và cách giải phụ, còn giải thích một loạt những nguyên lý từ bé đến lớn mà mấy thầy cô không giảng. Cậu giảng được một nửa thì lớp phó học tập như sực hiểu ra rồi tỏ vẻ kích động bắt lấy cái tay đang cầm bút của Tô Vân Tư, đôi mắt dưới lớp kính như đang ngân ngấn nước.

“Không phải câu hỏi này vượt quá khả năng của lớp chúng ta sao?” Có người nói nhỏ.

“Mấy năm nay các kỳ thi thử ở thành phố Vân đã thống nhất sẽ dựa vào một vài câu hỏi ngoài giáo trình để lấy thêm điểm nên có lẽ trường chúng ta cũng làm thế để chuẩn bị cho kỳ thi thử tiếp theo.” Tô Vân Tư để cho lớp phó học tập túm tay, tay còn lại thì đóng nắp bút, thu lại giấy nháp rồi nhẹ nhàng nói, “Lớp phó học tập, tớ phải về nhà rồi.”

Lớp phó học tập Trần Lỗi rưng rưng nước mắt tỏ tình: “Anh Tô, anh là idol của em!”

Trong phòng học vang lên một tràng cười lớn: “Hòn Đá Nhỏ, bỏ cuộc đi! Cả trường là tình địch của cậu đấy!”

Tô Vân Tư đã bị mấy người bạn này đùa quen rồi, gặp phải tình huống như vậy mà cậu vẫn còn cười nói tiếp: “Nếu như thầy Từ ở lớp bên cạnh giảng đề này cho cậu thì thầy ấy cũng thành idol của cậu à?”

Trần Lỗi vội vàng nghiêm mặt nói: “Thế thì cô Trương của lớp mình sẽ xé xác tớ mất!”

Cả lớp lại được một trận cười to.

Cô chủ nhiệm Trương của lớp bọn họ là bạn thân từ nhỏ của thầy chủ nhiệm Từ ở lớp bên cạnh, nhưng nghe nói lúc trước hai người đã kết thù lớn nên gặp mặt là phải đánh nhau, không thấy mặt cũng thích nói xấu người kia.

À, năm trước thầy Từ thăng chức lên làm giáo viên chủ nhiệm khối Toán làm cô chủ nhiệm Trương của lớp bọn họ tức đến mức ngủ không ngon suốt một tháng.

Tô Vân Tư đi ra khỏi lớp học đang ồn ào, có một nữ sinh ở lớp bên cạnh đã đứng đợi cậu từ lâu sau cây cột của bãi để xe. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy Tô Vân Tư bèn vội vàng chạy tới, hai tay cô ôm một chiếc hộp sắt hình trái tim đựng bánh quy hoạt hình tự tay làm.

“Tô, Tô Vân Tư… Tớ, tớ làm nhiều bánh quy quá ăn không hết, tớ có thể nhờ cậu ăn giúp tớ một chút được không…”

Tô Vân Tư biết cô bạn này, là Lục Uyển - phó chủ tịch hội học sinh. Cô bạn này thường hay cùng cậu giải quyết các công việc của hội học sinh, tính cách tốt bụng lại làm việc rất hiệu quả. Giọng nói lúc bắt chuyện của cô cũng rất dịu dàng nên ở cùng cô bạn này rất thoải mái.

Nhưng Tô Vân Tư không nhận chiếc hộp sắt hình trái tim kia.

“Xin lỗi cậu, tớ không thích ăn bánh quy lắm.” Cậu cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp này rồi nói với vẻ tiếc nuối, “Cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng đúng là tiếc quá, tớ không có vận may ấy.”

Lục Uyển siết chặt chiếc hộp sắt, cánh tay hơi rụt lại, giọng nói cũng hơi run: “Không, không sao.”

Thật ra cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị từ chối.

Cô nghe nói Tô Vân Tư từ chối người khác cũng rất hiền lành. Cậu dễ dàng khiến người ta mất đi sự dũng cảm để tiếp tục theo đuổi, chung quy lại thì cậu đã dốc toàn lực để giữ mặt mũi cho đối phương, nếu như tiếp tục quấy rầy thì chỉ tự chà đạp bản thân.

“Cảm ơn cậu, về nhà cẩn thận nhé.”

Lục Uyển cũng không phải học sinh ngoại trú nên lúc nghe thấy câu nói này thì cô sửng sốt mất vài giây, sau đó cô mới gượng cười khẽ gật đầu rồi ôm hộp rời đi.

Tô Vân Tư mở khóa xe đạp rồi đạp xe khỏi bãi để xe, cậu băng qua dãy lớp học, sân chơi và căng tin giống như mọi lần tan học buổi tối khác. Rồi sau đó xe đạp từ từ hòa vào đường lớn bằng phẳng và rộng rãi. ( truyện trên app t.y.t )

Thực hiện: Clitus x T Y T

Từng cơn gió phất qua, đã 11 giờ nhưng các quán ăn ven đường vẫn rất đông đúc, nướng BBQ cùng bia đêm là những món ăn được yêu thích nhất. Cậu học sinh cấp ba đạp xe đi ngang qua, gió đêm hơi lạnh thổi chiếc áo đồng phục xanh trắng bay phấp phới.

Vòng qua một khúc cua phía trước rồi rẽ vào là một con hẻm nhỏ ở ngã ba đường, nơi này không có sự ồn ào như ven sông, sau 11 giờ thì có rất ít người đi qua đây nên trông có vẻ hơi quạnh quẽ.

Đa số những ngôi nhà ở đây toàn là nhà riêng có hai hoặc ba tầng, trang trí không quá cầu kỳ nhưng phòng rất rộng rãi và thoáng mát. Có một số nhà chỉ ở tầng hai còn tầng dưới để buôn bán, từ siêu thị mini, tiệm trà sữa, tiệm bánh, quán bar, sòng bài… Và nổi tiếng nhất ở đây là tiệm bánh “Phương Nam” được trang trí theo phong cách dân gian. Vô số những sản phẩm bánh mới và bánh sừng bò có hương vị độc đáo tuyệt vời đã biến tiệm bánh này trở thành một trong những thánh địa mới cho những người nổi tiếng trên mạng đến check-in.

Nhưng cửa hàng này có một quy định rất kỳ lạ, chụp khung cảnh trong tiệm và các món bánh trong cửa hàng thì được, nhưng không được chụp ông chủ lúc đang làm việc, nếu không thì sẽ bị kéo vào sổ đen không được đón tiếp.

Nhưng có lẽ con người sinh ra vốn đã có máu phản nghịch trong người, càng không cho làm thì càng muốn cầm máy ảnh lên chụp. Kết quả là sau này tất cả bọn họ cùng bị phát hiện nên sau này việc tuân thủ đúng theo quy định này của cửa hàng đã dần trở thành “luật ngầm” của những khách hàng đến đây.

Lúc Tô Vân Tư lái xe qua tiệm bánh thì ông chủ còn đang ngồi trên sô pha xem thực đơn, thoáng nhìn thấy bóng người cao ráo mặc áo đồng phục xanh trắng kia thì anh dừng tay lại.

“Nhóc Tư.”

Tô Vân Tư vội phanh lại rồi quay sang nhìn ông chú nhà hàng xóm đang đeo tạp dề đen đứng trước cửa tiệm bánh, cậu giả vờ nói với giọng đầy bất ngờ: “Chú à, chú còn chưa ngủ sao?”

Tô Vân Tư còn ít tuổi nên có rất nhiều bậc trưởng bối là nam giới trong ngõ nhỏ này như chú Trương, chú Lý, chú Trần, chú Triệu… nhưng chỉ có ông chú nhà hàng xóm này là cậu gọi bằng “chú”.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Ông chú này là Mạnh Nam, năm nay 33 tuổi, là ông chủ của tiệm bánh kế bên, từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện đến giờ thì ông chú này luôn đối xử với cậu rất tốt.

“Có đói không? Chú nướng vài cái bánh quy cho cháu ăn.”

Tô Vân Tư vừa nhấc chân dài xuống khỏi xe đạp rồi đá chân chống một cái, sau đó cậu sải bước đến bên cạnh Mạnh Nam, ôm lấy cánh tay khỏe mạnh rắn chắc của Mạnh Nam rồi dựa đầu lên vai anh: “Chỉ có chú là tốt với cháu nhất.”

Mạnh Nam đã quen với sự gần gũi của cậu nên cũng không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí anh còn giơ tay lên khẽ xoa đầu cậu.

“Tóc nên cắt rồi, giáo viên không nhắc cháu à?”

Tô Vân Tư khẽ vén mái tóc đen đã dài qua trán rồi nói, “Chú cắt cho cháu đi.”

“Cũng rất biết sai người, để xem chú có cắt tóc cháu thành như chó gặm không nhé.”

Tô Vân Tư khẽ bật cười, tiếng cười làm rung nhẹ cả bả vai và lồng ngực Mạnh Nam khiến lỗ tai và lồng ngực của anh cũng trở nên tê dại.

Mạnh Nam thầm nghĩ, giọng nói của tên nhóc này cũng khá hay đấy chứ.

Sau khi đuổi được chú cún con dính người đi thì Mạnh Nam đeo tạp dề lúi cúi trong tiệm bánh hơn ba mươi phút để nướng một mẻ bánh quy nam việt quất mới ra lò còn nóng hổi, giòn và thơm nức mũi.

Tô Vân Tư đang làm bài kiểm tra môn Vật lý, nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau thì cậu ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc này Mạnh Nam lại nhìn sang rồi nở nụ cười nhẹ nhàng với cậu.

Cậu không biết Mạnh Nam đang cười cái gì, có lẽ chỉ là một nụ cười chẳng có ý nghĩa gì, giống như nụ cười ở trước gương vào mỗi sáng sớm thức dậy vậy, thế nhưng không hiểu sao nụ cười này lại khiến mọi mệt mỏi suốt cả ngày dài bỗng vơi đi.

“Làm xong chưa?”

Mạnh Nam đi đến bên cạnh cậu xem bài kiểm tra cậu đang làm.

“Xong ngay đây, chú chờ cháu hai phút nhé.”

“Không vội, giờ này chắc là bố mẹ cháu ngủ cả rồi, chú giúp cháu cất xe đạp vào, đợi lát nữa cháu ăn xong thì cứ ngủ ở đây đi.”

Bố mẹ của Tô Vân Tư ngày nào cũng bận buôn bán nên không có thời gian và cũng không có sức chuẩn bị bữa khuya cho cậu. Tô Vân Tư ăn cơm lúc 5 giờ rưỡi chiều, tiết tự học buổi tối kết thúc cũng là 10 giờ rưỡi, về đến nhà đã gần 11 giờ. Qua năm sáu tiếng thì đã sớm đói bụng nhưng nấu cơm thì lại phiền nên cậu thường xuyên úp mì gói ở trong phòng mình rồi ăn tạm cho qua bữa. Có một lần cậu quên đóng cửa sổ mà đúng lúc lại bị Mạnh Nam ở nhà đối diện ngửi thấy.

Lúc đó Mạnh Nam cũng ngủ rồi nhưng anh vốn ngủ không say giấc nên rất dễ tỉnh. Anh ngửi mùi mì gói thấy hơi buồn nôn, vừa kéo màn ra thì bắt gặp ngay đôi mắt đào hoa vô tội của Tô Vân Tư.

Từ đó về sau, Mạnh Nam sẽ thức muộn hơn chút chờ Tô Vân Tư về, có đôi khi Tô Vân Tư sẽ ăn khuya với bạn ở trường xong mới về. Nhưng nếu cậu không ăn mà còn kêu đói thì anh sẽ nướng ít bánh cho cậu ăn.

“Cảm ơn chú!”

Mạnh Nam cởi tạp dề ra rồi đi tới khẽ xoa mái tóc bồng bềnh của cậu: “Giữa hai chú cháu còn nói cảm ơn làm gì. Cháu cố gắng học hành chăm chỉ rồi sau này thi đậu đại học có tiếng đã là lời cảm ơn tốt nhất rồi.”

Tô Vân Tư cười gượng một cái rồi lại trở về bình thường. Cậu khẽ cười rồi gật đầu, hai mắt hơi híp lại, chỉ trong nháy mắt đó lại khiến Mạnh Nam cảm thấy… rất xinh đẹp.

Mạnh Nam bỗng thấy hoảng sợ vì suy nghĩ của mình, nhưng ngẫm lại thì cũng cảm thấy bình thường.

Từ nhỏ Tô Vân Tư đã là một đứa bé xinh xắn và rất ngoan. Anh còn nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé này, Tô Vân Tư mặc một bộ đồng phục tiểu học màu xanh dương, đội chiếc mũ che nắng màu vàng, đôi mắt và khuôn mặt tròn xoe. Nhóc ấy được ông nội nắm tay dắt qua con đường tắt rơi đầy hoa lê, cười rộ lên trông rất đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play