Gần nửa đêm, Tô Vân Tư mới về đến ngõ Lê Hoa. 

Cửa hàng bánh đã tắt đèn, cậu có chút thất vọng nhưng cũng vô thức thở phào.

Cậu nhẹ nhàng vào nhà, rửa tay dưới vòi nước, rồi hâm nóng chiếc sandwich mà cô giáo tiếng Anh mua cho. 

Tô Vân Tư ăn một cách vô cảm.

Một lúc sau, "cạch" một tiếng, cửa phòng nào đó mở ra. 

Đèn phòng khách sáng lên, Vương Tân Chi khoác áo ngoài xuất hiện ở cửa bếp, dường như có điều muốn nói, nhưng đột nhiên nhìn thấy vết thương trên tay con trai, bà kêu lên: "Con đánh nhau à?"

Tô Vân Tư đã kịp điều chỉnh lại nét mặt, mỉm cười dịu dàng với mẹ: "Không ạ, con vừa vô tình ngã xe thôi, ngón tay bị trầy xước một chút."

Vương Tân Chi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Vậy thì tốt rồi..."

"Con làm mẹ thức giấc à?"

"Không." Vương Tân Chi vẫy tay với cậu: "Lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con."

Tô Vân Tư nuốt hai miếng bánh còn lại, rồi đi theo mẹ ra ngoài.

Hai mẹ con ngồi trên sofa phòng khách, không nói gì một lúc.

"Mẹ, không phải mẹ có chuyện muốn nói với con sao?"

Vương Tân Chi nhìn đứa con trai từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện này, lời đến khó nói, chỉ biết ngồi thở dài, mắt dần đỏ hoe.

Tô Vân Tư rót một cốc nước ấm đưa cho bà: "Có phải bố lại xảy ra chuyện gì rồi không?"

Vương Tân Chi lau nước mắt, cuối cùng nắm lấy tay con trai: "Bố con lại làm ăn thua lỗ nặng rồi, lần này vốn liếng đều là đi vay mượn khắp nơi, giờ thua lỗ thế này càng không biết phải làm sao."

"Xin phá sản, không được sao?"

Mấy năm nay bố Tô làm ăn không biết đã thua lỗ bao nhiêu tiền, nhà họ vốn còn kha khá tiền tiết kiệm, sau khi ông nội qua đời, gần như đã bị bố Tô tiêu hết sạch. 

Ông ta luôn nói làm ăn nào có chuyện chỉ có lãi không lỗ, cứ tin ông ta, lần sau nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền, cả nhà sẽ có cuộc sống như mơ ước, nhưng đó chỉ là mơ ước của một mình ông ta mà thôi.

"Đã xin rồi, chỉ là... khoản vay trước đó, không trả được."

Tô Vân Tư thở dài: "Còn thiếu bao nhiêu?"

Vương Tân Chi có vẻ do dự.

Nếu không phải thực sự không xoay sở được, bà cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến uy tín của con trai.

"Năm mươi vạn."

"Con chưa đủ mười tám tuổi, không thể vay ngân hàng." Tô Vân Tư nhìn mẹ: "Nhưng con quen biết mấy đứa con nhà giàu, có thể gom góp được một khoản. Nhưng con không thể đảm bảo với mẹ, đây không phải là một số tiền nhỏ."

"Xin lỗi... con." Vương Tân Chi nghẹn ngào: "Mẹ biết vay tiền là chuyện rất khó khăn... Nhưng con có thể vay Mạnh Nam, nó lớn lên cùng con, trong số những đứa trẻ trên con phố này nó thương con nhất. Con mở lời với nó, nó nhất định sẽ cho con vay..."

Tô Vân Tư đứng dậy, im lặng một lúc, rồi bất ngờ nói: "Nhưng mẹ à, hai mươi vạn nhà mình nợ chú ấy đã trả chưa?"

Vương Tân Chi sững sờ: "Cái, cái gì?"

"Năm ngoái, bố vay chú hai mươi vạn đúng không? Không viết giấy nợ, định coi như không có chuyện này sao?"

"Sao con biết? Không, không phải... con, có phải con nhớ nhầm không, bố con..."

"Thôi, đừng nói nữa." Tô Vân Tư mệt mỏi nói: "Hai mươi vạn đó con sẽ trả, năm mươi vạn, con cũng sẽ cố gắng hết sức vay cho bố mẹ. Nhưng coi như con xin bố mẹ, đừng làm tăng thêm gánh nặng cho gia đình này nữa, cũng xin hãy sống đàng hoàng một chút, đừng để đến lúc ngay cả con cũng xem thường bố mẹ."

Vương Tân Chi nước mắt giàn giụa, đúng lúc bố Tô say rượu về, đá mạnh vào cửa: "Vương Tân Chi, mở cửa cho tôi!"

Tô Vân Tư ngăn mẹ lại, mặt lạnh tanh đi mở cửa.

"Ồ! Con trai cũng ở đây à! Mẹ con nói với con chưa? Mau đi vay chú Mạnh của con ít tiền, bố con sắp bị bọn đòi nợ làm phiền chết rồi!"

Tô Vân Tư túm cổ áo bố, lôi ông ta vào trong.

Vương Tân Chi bịt chặt miệng không tin nổi, nhìn con trai như biến thành người khác, biểu cảm trên mặt cậu còn đáng sợ hơn cả bọn đòi nợ chuyên nghiệp.

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Bố còn có tiền uống rượu cơ đấy.”

“Hừ… Thiệt thòi ai chứ không thiệt mình, uống chút rượu thì đã sao?” Bố Tô say bí tỉ, loạng choạng mấy vòng tại chỗ, không hề nhận ra mình vừa bị con trai lôi đi: “Mày mau đi vay tiền, sau này mày cũng được ăn sung mặc sướng! Hức… Đúng! Đi vay chú Mạnh của mày đi!”

Tô Vân Tư cười lạnh: “Người ta đâu phải nhà từ thiện, vay một lần đã quỵt nợ, sao có thể còn muốn cho vay nữa chứ?”

“Thằng đó nhiều tiền thế! Vay có mấy chục vạn thì đã sao?!”

“Nhiều tiền thì cũng là của người ta, liên quan gì đến nhà mình?”

"Ặc... không phải thằng đó thích mày sao... tên biến thái chết tiệt đó, trước đây còn hôn——Á!!"

Bố Tô ăn trọn một cú đấm, ngã xuống sàn bất tỉnh, Vương Tân Chi hét lên một tiếng, vội vàng lao tới bảo vệ chồng. Nắm đấm của Tô Vân Tư lại giơ lên, nhưng khi đối diện với ánh mắt cầu xin của mẹ, toàn bộ sức lực như bị rút cạn trong nháy mắt. Cậu điên cuồng cười khẽ, lảo đảo lên lầu, không tắm rửa, không thay quần áo, vết thương trên tay lại rỉ máu, nhưng cứ thế mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Chuyện Mạnh Nam hôn Tô Vân Tư mà bố Tô nói, thực ra là chuyện khi Tô Vân Tư mười hai tuổi.

Hôm đó là mùng một tháng sáu, sinh nhật của Tô Vân Tư, bố mẹ Tô bận rộn làm ăn, đã nhiều năm không tổ chức sinh nhật cho con trai.

Sau khi ông nội qua đời, Tô Vân Tư cũng đã quen với việc một mình đón sinh nhật. Cậu đến nhà chú hàng xóm mua một chiếc bánh kem nhỏ, rồi đến cửa hàng tạp hóa mua nến và bật lửa, thắp nến trong phòng mình và cầu nguyện.

Lúc đó ước nguyện của cậu rất đơn giản, mong bố mẹ bớt bận rộn công việc, có thể dành nhiều thời gian hơn cho cậu.

Nhưng khi cậu mở mắt sau khi cầu nguyện, cậu thấy rèm cửa động đậy, ngay sau đó, cùng với bầu trời đêm lấp lánh phản chiếu trong mắt cậu, còn có bóng dáng cao lớn của chú hàng xóm. Chú mặc áo ba lỗ đen bó sát và quần đùi rộng thùng thình, mồ hôi nhỏ giọt trên cơ bắp rám nắng, cười tươi nhảy vào phòng cậu.

"Thì ra đây là lý do tại sao Tiểu Tư lại đến mua bánh vào ngày này hàng năm, hóa ra là sinh nhật nhóc." Anh vừa nói vừa véo má Tô Vân Tư: "Tiểu quỷ này, sao không nói cho chú biết chứ, nhóc thiệt thòi rồi đấy có biết không hả? Nếu chú biết trước hôm nay là sinh nhật cháu, thì nhất định sẽ làm cho cháu một cái bánh to đùng thế này, mua cho cháu món đồ chơi cháu thích nhất. Giờ thì hay rồi, chẳng có gì cả."

Tô Vân Tư không ngờ Mạnh Nam lại tỉ mỉ đến mức ghi nhớ cả thời gian cậu mua bánh mỗi năm. Cậu cũng không hiểu tại sao, rõ ràng ở trường không thiếu người quan tâm, nhưng bị ông chú này dỗ dành một chút, lại thấy tủi thân, mắt mũi đỏ hoe, ôm chặt lấy chú không buông: "Cháu không chơi đồ chơi nữa!"

"Ồ, vậy thì bộ lắp ghép robot Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao mà chú đặc biệt mua cho một đứa trẻ mít ướt nào đó chỉ có thể tặng cho đứa trẻ khác thôi—"

"Cháu có nói là không cần đâu!"

Mạnh Nam cười phá lên, không trêu chọc cậu bé nữa, một tay bế Tô Vân Tư nhảy từ tầng hai xuống. Tô Vân Tư chưa từng trải qua chuyện như vậy, ôm chặt cổ Mạnh Nam không buông, đến khi vào tiệm bánh mới dám mở mắt ra dưới sự dỗ dành của Mạnh Nam.

Lúc này tiệm đã đóng cửa, tầng một rộng lớn chỉ có hai người họ, Tô Vân Tư vẫn còn nhớ chiếc bánh kem thủ công tinh xảo xinh đẹp lúc đó: hình con thỏ, tai và mắt đỏ hồng, tay nó ôm một bó cỏ xanh, vị vani, kem thơm ngọt, bánh mềm mịn.

Cậu chưa bao giờ ăn chiếc bánh ngon như vậy, vừa khóc vừa nhét vào miệng, trước mặt Mạnh Nam vứt bỏ hình tượng học sinh giỏi mà ngày thường dù mệt chết cũng phải giữ. Mắt khóc sưng húp, nghẹn đến mức nôn khan, Mạnh Nam dỗ không được, lo lắng không thôi, vừa dọa dẫm vừa dụ dỗ, cuối cùng đành bất lực học theo người khác dỗ trẻ con mà hôn lên má cậu.

Tô Vân Tư vì khóc quá mệt mà ngủ thiếp đi trong lòng Mạnh Nam.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Ngày hôm đó, cậu đã có một giấc mơ đẹp sau một thời gian dài.

——

"Ơ..."

"Làm phiền rồi."

Là giọng của Mạnh Nam.

Tô Vân Tư ngồi dậy khỏi giường, xoa xoa mi tâm, hít thở sâu vài lần, chỉnh trang quần áo rồi mở cửa ra ngoài.

Tối qua cậu thậm chí còn quên đặt báo thức, may mà dậy sớm, bây giờ vẫn chưa đến bảy giờ, nhưng đạp xe qua đó chắc lại đến sát giờ.

Bố Tô vẫn chưa tỉnh rượu, Vương Tân Chi lúng túng đứng ở phòng khách, tay cầm một chiếc giỏ tre nhỏ.

Bên trong lót một lớp giấy thấm dầu, trên đó đặt vài chiếc bánh sừng bò bơ mới nướng, vỏ bánh vàng ruộm, còn tỏa hơi nóng, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.

"Vừa nãy chú ấy đến ạ?"

Tô Vân Tư bình tĩnh hỏi, trên mặt mang theo chút ý cười, như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

"Ừ... chú ấy nói, làm riêng cho con."

"Bố mẹ ăn đi."

"Con trai..."

"Con nói, bố mẹ ăn đi."

Tô Vân Tư nhanh chóng rửa mặt xong, đeo cặp sách đẩy xe đạp ra ngoài, đi ngang qua tiệm bánh mà không nhìn sang bên cạnh, đạp một đoạn rồi mới mua vài chiếc bánh bao chay ở quầy hàng ăn sáng.

"BÍP BÍP!"

Tô Vân Tư nghĩ là mình chắn đường xe phía sau, treo bánh bao lên ghi-đông xe chuẩn bị đi thì cửa sổ ghế sau của chiếc Mercedes hạ xuống.

"Tô Vân Tư! Trùng hợp quá!"

Lớp trưởng lớp chuyên Văn, Doãn Đình.

Gặp nhau vài lần trong cuộc họp cán bộ lớp, cũng trao đổi công việc vài lần, nhưng không thân lắm.

"Thật trùng hợp."

Tô Vân Tư vẫy tay chào cô.

"Cậu mua bữa sáng à? Vừa hay tài xế nhà tớ mua nhiều quá, ăn không hết, mời cậu ăn nhé!"

"Không cần đâu—"

"Ăn đi mà, dù sao tớ cũng ăn không hết, để lát lại lãng phí thôi."

Doãn Đình đưa ra ngoài cửa sổ một hộp bánh quy nam việt quất, Tô Vân Tư lập tức nhận ra logo trên hộp bánh, là biểu tượng chim bay của tiệm bánh Phương Nam.

Xe phía sau đã bấm còi thúc giục, tài xế nhìn cậu mấy lần, cuối cùng Tô Vân Tư vẫn nhận lấy hộp bánh: "Cảm ơn."

"Không có gì! Chỉ là một hộp bánh thôi mà!"

Dòng xe chạy vụt qua, Tô Vân Tư nhìn hộp bánh trong tay, thở dài một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play