"Thầy Lưu."

Tô Vân Tư đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cậu có chiều cao gần một mét chín, dù đang cười cũng mang đến cảm giác áp bức: "Thực ra em đã muốn nói từ lâu rồi, quy định này có phải hơi bất hợp lý không ạ? Học sinh lớp 12 chúng em ăn trưa lúc 12 giờ, nhưng giờ ăn sáng lại vào khoảng 7 giờ, mấy tiếng đồng hồ học tập cường độ cao giữa đó chẳng lẽ không tiêu hao thể lực sao ạ? Em có thể hiểu được mục đích ban đầu của thầy khi đưa ra quy định này, nhưng cũng mong thầy thông cảm cho chúng em nữa ạ."

"Sandwich của em được bọc bằng màng bọc thực phẩm, trong giờ học sẽ không tỏa ra bất kỳ mùi gì, nếu em có đói thì nhất định sẽ ra ngoài lớp ăn. Thầy Lưu, em mong thầy có thể trả lại nó cho em ạ."

Tô Vân Tư đưa tay về phía Lưu Chấn, Lưu Chấn một tay xách cặp sách của cậu, một tay cầm chiếc sandwich mà Mạnh Nam làm, sắc mặt rất khó coi. 

Ông ta khó khăn ngẩng đầu nhìn Tô Vân Tư, cảm thấy mất mặt, cố nén cơn giận: "Đi theo tôi đến văn phòng!"

Tô Vân Tư gật đầu, vẫn giữ nguyên động tác đưa tay ra.

"Good morning classmates—"

Cô giáo tiếng Anh bình thường không đến sớm như vậy, cô toàn đến đột xuất giữa giờ tự học buổi sáng, thế mà hôm nay lại đến sớm. Cô xách chiếc túi xách tinh xảo của mình bước lên bục giảng, nhưng đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, ngạc nhiên nhìn Tô Vân Tư và giáo viên chủ nhiệm.

"Thầy Lưu cũng ở đây à?" Cô giáo tiếng Anh che miệng cười, móng tay màu đỏ tươi tròn trịa xinh đẹp: "Lớp trưởng ngây ra đó làm gì? Giờ đọc buổi sáng đã bắt đầu rồi."

"Em cần lấy lại đồ của mình ạ." Tô Vân Tư ôn hòa đáp lời.

Bên cạnh có người nói gì đó ồn ào, Lưu Chấn nghe không rõ, học sinh phía trước nói nhỏ với cô giáo tiếng Anh: "Thầy Lưu lấy đồ của lớp trưởng cô ạ."

Cô giáo tiếng Anh cong cong khóe mắt: "Chủ nhiệm Lưu à, tôi xin lỗi vì tôi hay đến muộn tiết tự học buổi sáng nhé. Sau này tôi sẽ cố gắng sửa đổi, làm phiền thầy giúp tôi trông coi đám trẻ này rồi, bây giờ thầy đi nghỉ ngơi đi."

Đây là cô giáo tiếng Anh đang cho ông ta bậc thang để xuống, vì sĩ diện, vì địa vị, ông ta không thể làm khó một học sinh, nhưng nhìn Tô Vân Tư là ông ta cứ thấy khó chịu. 

Đáng lẽ ông ta không nên tổ chức cái bầu cử gì đó, kết quả để một người như vậy làm lớp trưởng.

"Hừ, giáo viên trẻ vẫn nên học hỏi nhiều từ giáo viên già, ít nhất phải có tinh thần trách nhiệm! Giáo viên không làm gương tốt, cũng không trách học sinh không hiểu quy củ!"

Cô giáo tiếng Anh cười giả tạo: "Vâng vâng vâng, thầy Lưu nói đúng."

Tô Vân Tư cúi đầu nhìn Lưu Chấn, ánh mắt hơi lạnh.

Lưu Chấn đắc ý bỏ đi, chiếc sandwich được làm tỉ mỉ bị vứt vào thùng rác. Tô Vân Tư đứng tại chỗ, cúi đầu, mái tóc đen vừa hay che khuất mắt.

Các bạn học xung quanh nháo nhào an ủi cậu: "Lớp trưởng, đừng chấp lão hói đầu đó, trước đây đã kiên trì được rồi, thôi cố chịu thêm mấy tháng cuối."

"Nhưng ông ta cũng quá đáng quá rồi, chẳng qua chỉ là một cái sandwich, có cần phải nổi nóng với lớp trưởng như vậy không? Thật vô lý."

"Haiz, giá mà cô Tăng vẫn còn dạy chúng ta thì tốt biết mấy. Nếu cô ấy biết lão hói đó bắt nạt lớp trưởng như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ đi..."

Cô giáo tiếng Anh cũng bước xuống, vỗ vỗ lưng Tô Vân Tư: "Đừng để ý đến lão già đó, lát nữa hết giờ cô ra cổng trường mua cho em cái khác, ngồi xuống trước đi."

Tô Vân Tư gật đầu, ôn hòa nói: "Không sao đâu cô Lucy, không cần làm phiền cô đâu ạ."

"Ôi, có gì mà phiền." Cô giáo tiếng Anh nhìn cậu như nhìn con mình, thấy cậu bị bắt nạt mà còn cố gắng tỏ ra vui vẻ, trong lòng thấy rất khó chịu: "Các em tự học trước đi, bây giờ cô đi mua luôn. Lát nữa người của phòng giáo vụ đến kiểm tra thì nói cô đi vệ sinh."

Chưa kịp để Tô Vân Tư từ chối, cả lớp đã đồng thanh đáp: "Vâng ạ!"

Kết thúc giờ tự học buổi sáng là hai tiết Toán liên tiếp, cô Trương cầm một xấp bài kiểm tra bước vào. Ánh mắt cô nhìn về phía Tô Vân Tư đầu tiên, cười tủm tỉm nói: "Lớp trưởng, giúp cô phát bài kiểm tra nhé."

Cả lớp rùng mình, xì xào bàn tán: "Chuyện gì mà vui thế, lâu lắm rồi không thấy cô Trương cười... gớm như thế."

"Ai mà biết, nhưng mà cô ấy chẳng phải lúc nào cũng cười tươi với lớp trưởng sao?"

"Lớp trưởng lần nào thi thử Toán cũng đứng nhất toàn thành phố, lại còn là cán bộ môn của cô ấy, đổi lại là cậu thì cậu có tự hào không?"

"Nhưng hôm nay cực kì..."

Cô Trương ho khan một tiếng, nghiêm nghị nói: "Cả lớp trật tự! Không nghe thấy tiếng chuông vào lớp à?"

Vài giây sau, cô lại nói: "Bài kiểm tra tối qua tôi đã thức cả đêm chấm xong, có vài bạn tiến bộ rất nhiều đấy. Vương Tiểu Lệ, Liêu Viên Viên, Tôn Hoa, trước kia toàn đội sổ mà lần này đều trên 140 điểm."

Tôn Hoa nịnh nọt: "Đều nhờ cô chỉ bảo tận tình!"

Cả lớp: "Ghê..."

"Ghê cái gì mà ghê, còn có mấy bạn lẽ ra phải được điểm tối đa nhưng lần này đề khó, đã hạ thấp tiêu chuẩn rồi, thế nào cũng phải 140 chứ, kết quả lại làm ra cái dạng gì đây? Đặng Thất Thất, Vương Tinh, Trương Tiểu Điền, lát nữa hết giờ đến văn phòng tôi một chuyến!"

Tô Vân Tư nhanh chóng phát bài kiểm tra, trong lòng nghĩ đến chuyện khác, đột nhiên nghe thấy trên bục giảng gọi tên mình, rồi vô số ánh mắt đổ dồn về phía cậu. ( truyện trên app t.y.t )

Cậu đã quen với sự chú ý như vậy, lịch sự mỉm cười, phát xong bài kiểm tra rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Thực hiện: Clitus x T Y T

"Lớp trưởng lần này là người duy nhất được điểm tối đa của lớp chúng ta, cũng là của cả khối. Hôm nay tôi sẽ không giảng nữa, tôi mời lớp trưởng lên giảng giúp, các em có gì muốn hỏi thì nhanh chóng hỏi đi."

Mấy bạn nghịch ngợm trong lớp lập tức reo hò: "Tuyệt vời!"

Cô Trương trừng mắt trách móc, cuối cùng cũng không nói gì.

Tô Vân Tư dùng đầu bút gõ gõ vào bài kiểm tra, trên mặt không có biểu cảm gì. Những người quen biết cậu đều biết, bây giờ tâm trạng cậu đang rất bực bội, không phải vì tiết Toán này, mà là vì lên bục giảng rồi cậu càng cần phải tiêu hao nhiều năng lượng hơn để che giấu sự bực bội này.

Nhưng hai giây sau, cậu vẫn đứng dậy, khóe môi lại nở nụ cười ôn hòa không tì vết. Cậu gật đầu với cô Trương, rồi quay sang nói với các bạn học: "Nếu mọi người không chê thì tớ sẽ cố gắng hết sức để trình bày cho mọi người một cách hiệu quả nhất."

Cô Trương bưng cốc trà, bước xuống bục giảng, ngồi vào chỗ của Tô Vân Tư.

Cô không động vào đồ của Tô Vân Tư, nên cũng không biết dưới cùng của chồng giấy nháp trên bàn có một chiếc phong bì, bên trong chứa những bức ảnh không thể chấp nhận được.

Ngày thứ bảy cứ thế trôi qua giống như bất kỳ ngày nào khác, lặp đi lặp lại một cách đơn điệu.

Sau khi tan học buổi tối, Tô Vân Tư đạp xe ra khỏi cổng trường, nhưng không chào tạm biệt bạn bè, mà đi về hướng ngược lại với nhà. 

Dòng xe ngày càng thưa thớt, ánh đèn đường màu ấm trải dài trên đường nhựa, rắc lên mái tóc đen mềm mại của Tô Vân Tư, bánh xe dừng lại trước cổng một khu chung cư, cậu lấy điện thoại ra, lướt danh bạ rồi gọi một cuộc điện thoại.

"Alo? Ai đấy?"

"Thầy Lưu, em là Tô Vân Tư ạ. Bạn Tôn Hoa lớp mình mất tích rồi thầy ơi, mẹ cậu ấy đã đến cổng khu nhà thầy, mong thầy có thể giải quyết giúp ạ."

"Cái gì?! Chuyện khi nào vậy?"

"Chiều nay đã không thấy cậu ấy rồi..."

"Chiều nay không thấy mà bây giờ mới báo cho tôi?! Tô Vân Tư cậu có bị ngu không?"

Tô Vân Tư chống một chân xuống đất, chân còn lại đặt trên bàn đạp xe, nhấc bàn đạp lên rồi lại từ từ đạp xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu: "Xin lỗi, nhưng làm phiền thầy ra ngoài một chút, mẹ cậu ấy hình như rất lo lắng. Ở cổng số hai ấy ạ. Thầy, chúng em đang đợi thầy."

Vài phút sau.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Lưu Chấn vội vàng chạy ra từ cổng, vừa nhìn đã thấy Tô Vân Tư bên đường, mở miệng quát: "Người đâu? Không phải nói phụ huynh đến rồi sao?"

"Vâng ạ, nhưng mẹ cậu ấy chưa ăn tối, vừa nãy bị hạ đường huyết, em dìu bà ấy đến ngồi ở chiếc ghế dài đằng kia rồi." Tô Vân Tư chỉ về phía con đường đèn đường mờ ảo: "Đi thôi thầy, đến xem trước đã."

Lưu Chấn tức giận trừng mắt nhìn cậu: "Dẫn đường!"

Tô Vân Tư xuống xe, nhã nhặn đi đến bên cạnh ông ta, chỉ về phía chiếc ghế dài ở xa xa, ôn hòa nói: "Ở đằng đó ạ."

Do khoảng cách quá xa, Lưu Chấn bị cận thị nặng, dù đeo kính cũng không nhìn rõ lắm.

"Đầu óc cậu có vấn đề à? Dìu xa thế!"

"Em xin lỗi ạ."

Chờ đi ra một đoạn đường, ánh sáng chung quanh hoàn toàn ảm đạm xuống, đường nét ghế dài kia cũng dần dần rõ ràng, Tô Vân Tư đột nhiên xoay nửa vòng đá một cước, lấy khăn ướt đã chuẩn bị sẵn trong tay nhét vào miệng Lưu Chấn, bóp cổ họng ông ta rồi kéo người vào con hẻm.

Tất cả hành động này chỉ diễn ra trong chớp mắt, tay chân của Lưu Chấn đã bị trói lại, ông ta ú ớ giãy giụa, nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau. Tô Vân Tư cúi đầu nhìn, trên gương mặt cậu hiện lên biểu cảm âm trầm hoàn toàn khác với thường ngày.

Cậu lấy từ trong áo khoác đồng phục ra chiếc phong bì nọ, từng tấm ảnh rơi xuống từ tay cậu, đáp xuống lồng ngực đang phập phồng dữ dội của Lưu Chấn, rơi xuống mặt đất đầy bẩn thỉu của con hẻm, và cũng rơi lên đôi giày vải sạch sẽ của cậu.

Tấm cuối cùng được cậu giữ trong tay, cậu chiếu đèn pin vào nó. Dưới ánh sáng, Lưu Chấn gắng gượng nhìn rõ cảnh tượng trong bức ảnh — một người đàn ông đầu hói, béo phệ đang khỏa thân trong phòng làm việc của trường và đang làm chuyện đồi bại với một người phụ nữ không phải vợ mình.

Gương mặt bóng nhẫy của ông ta lập tức trở nên tái nhợt, ông ta không còn giãy giụa nữa mà giống như một con chó bị rơi xuống nước, nhìn người học sinh ưu tú được yêu thích nhất trường này, bò lại gần, quỳ dưới chân cậu khóc nức nở.

"Sao chỉ một tấm này đã khiến thầy hoảng hốt như vậy? Chẳng phải thầy đã dạy chúng em rằng gặp bất kỳ chuyện gì cũng không được hoảng loạn sao? Ít nhất thì thầy cũng nên xem nốt những tấm còn lại đã chứ, tất cả đều là công sức em chụp đó."

Những bức ảnh còn lại vẫn chứa những hình ảnh không thể xem được, nhưng cũng có những ghi chép chuyển khoản và bằng chứng giao dịch tiền bạc mờ ám. 

Ngón tay thon dài xinh đẹp của Tô Vân Tư kẹp lấy mép mỗi tấm ảnh và đưa cho ông ta xem, như thể đang khoe những bài kiểm tra điểm tuyệt đối, không hề cảm thấy ghê tởm chút nào.

"Vợ thầy đang làm thủ tục ly hôn với thầy đấy, gần đây thầy cũng đang chuẩn bị hồ sơ đăng ký làm giáo viên ưu tú nữa. Thầy đoán xem, khi nào thì những bức ảnh này sẽ xuất hiện ở phòng giáo dục và mang đến cho thầy một bất ngờ lớn đây?"

"Thầy có nghĩ mình xứng đáng với danh hiệu giáo viên không ạ?"

"Có lẽ là em có chỗ nào làm không tốt nên thầy mới thấy em chướng mắt, điều này rất bình thường, dù sao em cũng không thể làm hài lòng tất cả mọi người, huống hồ em căn bản không quan tâm đến thầy."

"Nhưng sandwich của em có chỗ nào đắc tội với thầy sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play