Mạnh Nam ở một mình trong ngồi nhà có hai tầng như thế trông có vẻ khá trống trải. Phòng ngủ chính có kê một chiếc giường đôi, ngủ rộng rãi thoải mái, nhưng Tô Vân Tư lại thường hay ngủ lại ở phòng ngủ phụ, và hôm nay cũng thế.
“Chú ơi.”
Sau khi tắm rửa xong, Tô Vân Tư mặc đồ ngủ của Mạnh Nam, kích cỡ của bộ đồ ngủ này có vẻ hơi rộng so với một học sinh cấp ba, nhưng ống quần thì lại hơi ngắn.
Trước lúc sắp ngủ, Tô Vân Tư ôm gối đầu đứng ở trước cửa phòng ngủ của Mạnh Nam rồi khẽ nói: “Ngủ ngon.”
Mạnh Nam đang trả lời tin nhắn trên điện thoại, anh nghe tiếng thì ngó ra cửa. Tô Vân Tư với vóc dáng cao lớn đang ôm gối đầu, mái tóc hơi ẩm rũ xuống che đi đôi mắt. Không biết có phải do ảo giác của anh không mà khi Tô Vân Tư thả lỏng cơ thể thì luôn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Anh cũng đáp lại một câu “Ngủ ngon”, nhưng Tô Vân Tư chưa kịp rời đi thì anh lại nói: “Tiểu Tư, ngày mai đặt đồng hồ báo thức 6 giờ 50 đi, chú lái xe đưa cháu đến trường học.”
“Thật ư?”
“Chú đã lừa cháu bao giờ chưa?”
Tô Vân Tư đứng ở cửa nhìn anh, đôi mắt đào hoa hơi cụp xuống như thể đang sửng sốt. Cậu cố gắng tìm kiếm trong đầu bằng chứng cho thấy Mạnh Nam từng lừa gạt mình nhưng cuối cùng lại không thấy gì.
Người này chưa bao giờ lừa người khác, cho dù trong chuyện làm ăn hay tạo dựng mối quan hệ thì lúc nào chú ấy cũng nói thì sẽ giữ lời, nghe nói điều này có liên quan đến những quy định mà chú đặt ra trong lúc còn đầu đường xó chợ. Lúc còn rất nhỏ, Tô Vân Tư nghe ông nội nói những chuyện này thì cảm thấy rất phản cảm nên cậu thường hay phớt lờ khi trông thấy Mạnh Nam nhà bên cạnh. Cho dù cậu có gặp được chú ấy ở giữa đường lớn thì cũng phải khoác cặp sách đi đường vòng, nhưng sau này lại xảy ra một chuyện làm thay đổi hoàn toàn cái nhìn của cậu về người đàn ông này.
“Nhóc Tư?”
Mạnh Nam thấy biểu cảm của cậu không ổn bèn xuống giường khẽ vỗ vai cậu.
Tô Vân Tư tỉnh táo lại, thấy Mạnh Nam bỗng dưng đứng rất gần mình thì trái tim không nén nổi đập thình thịch. Cậu lui ra sau một bước rồi ôm chặt gối đầu.
Mạnh Nam giơ tay giữa không trung nên trông khá xấu hổ, nhưng anh cũng đã đến tuổi này thì còn tình huống nào mà chưa trải qua. Anh tỏ vẻ như không có việc gì rồi bỏ tay xuống, thậm chí còn hỏi han quan tâm Tô Vân Tư: “Có phải dạo gần đây học mệt quá không?”
Tô Vân Tư lắc đầu rồi yên lặng nhìn anh. Mạnh Nam là người có cơ thể săn chắc rất tiêu chuẩn, cho dù ngày thường anh đeo tạp dề ở tiệm làm bánh cũng không có cảm giác dễ gần. Chỉ khi tắm rửa xong mặc đồ ngủ thì trông anh mới toát ra vẻ mềm mại khó nhìn thấy.
Áo ngủ là kiểu trễ cổ, hình chữ V khoét nông làm nổi bật lên đường cong đầy đặn của cơ ngực, vạt áo rộng thùng thình che đi vòng eo, đôi chân thon dài và khỏe khoắn thẳng tắp, làn da màu lúa mạch bị che khuất trong ánh sáng mờ ảo giữa đêm.
Mái tóc của anh dài ngang vai, ngày thường anh chỉ buộc qua loa, hơn nữa mặt mày trông có vẻ hung hăng nên lúc nào cũng tạo cho người ta ấn tượng rằng người này đúng là không dễ chọc vào. Nhưng lúc này Tô Vân Tư thử sờ sợi tóc rũ xuống bên tai anh thì lại chỉ được đáp lại bằng một ánh mắt khó hiểu.
“Chú, dầu gội đầu nhà chú dùng thích lắm, chú mua ở đâu thế, cháu cũng muốn mua.”
“Đừng mua, nhà chú vẫn còn dư, ngày mai chú đưa cho.”
“Cảm ơn chú nhé.”
Tô Vân Tư khẽ cười, cậu tiến lên hai bước ôm lấy Mạnh Nam qua một cái gối, Mạnh Nam chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã quay người rời đi, còn rất chu đáo đóng cửa lại cho anh.
Tô Vân Tư trở lại phòng ngủ phụ, giữ cửa rồi khóa trái lại. Ngay khi cửa bị khóa lại, nụ cười dịu dàng ngây thơ trên mặt cậu cũng biến mất trong nháy mắt. Môi cậu thoáng hạ xuống, hai mắt nheo lại, trên khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết chỉ còn lại biểu cảm thờ ơ.
Một bàn tay của cậu vẫn để trên nắm cửa, khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn, ngón tay xinh đẹp vừa dài vừa nhỏ, mu bàn tay còn nổi rõ những đường gân đan xen nhau. Một lát sau, cậu đi đến cạnh cửa sổ, chỗ đó có một bộ bàn ghế làm việc bằng gỗ nguyên chất mà Mạnh Nam mua dành riêng cho cậu lúc mới lên cấp ba, giờ đã được khoảng hai, ba năm.
Tô Vân Tư bật đèn bàn lên với vẻ mặt vô cảm, ánh sáng trắng dịu nhẹ và thuần khiết chiếu sáng góc nhỏ tĩnh lặng, cũng hắt lên sườn mặt xinh đẹp luôn dịu dàng của Tô Vân Tư. Chỉ là lúc này không giống bình thường, trong đôi mắt của Tô Vân Tư lại là sự im lặng nặng nề.
Cậu mở notebook ghi những bài làm sai ra, rồi bật MP3 đeo tai nghe lên. Cậu vừa nghe tin tức báo chí tiếng Anh, vừa nghiêm túc sửa lại các câu mình đã làm sai trong tuần này. Một lát sau, trong đầu cậu lại hiện lên đường cong của bộ ngực Mạnh Nam cùng với dáng vẻ lúc anh đeo tạp dề vào đúng lúc không phù hợp.
Lực ghì bút càng lúc càng lớn, kim đồng hồ trên chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay trái cứ nhích từng phút từng giây. Khi cậu sửa xong câu hỏi cuối cùng thì chiếc bút trong tay cũng vỡ tan, để lộ ra ngòi bút bé xíu màu đỏ.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Dưới ánh đèn bàn, Tô Vân Tư cứ ngồi lặng yên như thế một lúc lâu. Một lúc lâu sau cậu mới kéo rèm ra, tựa lưng vào ghế rồi ngửa đầu nhìn bầu trời lấp lánh những vì sao. Cậu tháo kính xuống thì thấy bầu trời đêm đầy sao càng rực rỡ hơn. Cậu đã không còn nghe rõ báo chí đưa tin gì trong tai nghe, lại trôi qua một lúc lâu thì cửa phòng bỗng dưng bị gõ vang lên, ngay sau đó người từ bên ngoài thử mở ra nhưng sau khi vang lên một lúc thì mọi chuyện lại im lặng.
Tô Vân Tư giơ một tay lên che hai mắt mình, bây giờ thời tiết đang lúc nóng lúc lạnh nên Mạnh Nam đưa cho cậu một cái áo ngủ mùa thu tay dài và một chiếc quần dài. Tay áo rộng thùng thình, ống tay áo xòe xuống chóp mũi làm Tô Vân Tư nhớ đến mùi nước giặt quần áo vị hoa oải hương của Mạnh Nam.
Cậu biết vừa rồi người thử mở cửa là ai.
Thật ra Mạnh Nam luôn thích lo lắng cho người khác. Hồi trước khi Tô Vân Tư còn nhỏ, lúc ngủ lại ở bên này thì Mạnh Nam luôn đi sang kéo chăn lên cho cậu vài lần suốt cả đêm vì sợ cậu lạnh quá rồi bị cảm. Sau khi cậu lên cấp ba thì số lần đã ít đi, hình như anh chỉ sang một lần. Đặc biệt là có lần anh nhìn thấy cậu làm bài xong ngủ quên trên ghế thì sau đó không thể thiếu được việc sang xem thử.
Bởi vì luôn sống một mình nên lúc nào Mạnh Nam cũng không có thói quen khóa phòng trước khi ngủ, nhưng Tô Vân Tư lại có, chỉ là vì không muốn phụ lòng tốt của Mạnh Nam nên lúc trước cậu mới cố gắng không khóa cửa.
Nhưng buổi tối hôm nay, cậu không muốn để Mạnh Nam đi vào dù đây là nhà của Mạnh Nam, tất cả mọi thứ trong này là tài sản cá nhân của Mạnh Nam.
Cậu cảm thấy mình đang hơi mất kiểm soát.
Có lẽ ngủ một giấc thì ngày mai sẽ tốt thôi.
——
Hôm sau, đồng hồ báo thức trên bàn sách vang lên đúng giờ, Tô Vân Tư vẫn đang ngái ngủ ngồi dậy tắt đồng hồ báo thức. Sau đó cậu cởi áo ngủ rồi cầm lấy đồng phục được gấp gọn gàng bên cạnh giường lên thay, cuối cùng là đeo kính lên rồi mở khóa cửa đi ra ngoài.
Cậu bị cận thị nhẹ, ngày thường không đeo kính thì thật ra cậu vẫn có thể đi ra ngoài nhưng lúc đi học thì chắc chắn không thể thiếu được. Bởi vì cậu rất cao nên chỉ có thể ngồi ở hàng giữa và hàng cuối, cách quá xa nên đôi khi đôi mắt nhìn nhiều sẽ hơi mỏi.
Mới 6 giờ rưỡi, trời còn tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ là ánh bình minh nhạt màu, Tô Vân Tư khoác cặp sách ra khỏi phòng thì nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng vang.
“Sao dậy sớm thế? Không phải chú bảo cháu đặt đồng hồ báo thức 6 giờ 50 à?”
Mạnh Nam cũng nghe thấy tiếng mở khóa cửa nên anh hơi ngả người ra đằng sau, nửa người trên cũng xuất hiện trong tầm nhìn của Tô Vân Tư.
Tô Vân Tư giải thích: “Bình thường 6 giờ hai mươi cháu đã rời giường rồi, hôm nay còn ngủ lâu hơn chút. Chú à, chú cũng đừng chiều cháu quá, cháu sợ sau này cháu không dậy nổi.”
“Có gì phải sợ? Cùng lắm thì cháu ở lại nhà chú mấy tháng, mỗi ngày chú sẽ lo bữa sáng cho cháu rồi đưa cháu đi học. Buổi tối cháu đã phải ngủ muộn rồi, buổi sáng ngủ thêm chút không tốt à?”
“Không phải không tốt.”
Mà là quá tốt.
Tô Vân Tư tiện tay đóng cửa lại, đặt cặp sách lên sô pha ở phòng khách rồi đi vào nhà vệ sinh cùng soi gương đánh răng với Mạnh Nam.
Trên bồn rửa mặt có treo hai chiếc khăn mặt, một cái màu xám, cái còn lại là màu xanh da trời. Tô Vân Tư cầm lấy chiếc khăn màu xanh dương kia rồi mở vòi nước ra. Nước làm ướt khăn cũng làm ướt lòng bàn tay trắng nõn của Tô Vân Tư.
“Nửa năm cuối cấp của cháu căng thẳng lắm nhỉ? Đợi cuối tuần chú đưa cháu đi ra ngoài chơi chút cho khuây khỏa nhé?”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Mạnh Nam đang cạo râu, bọt màu trắng phủ đầy lên cằm anh, Tô Vân Tư kinh ngạc ngẩng đầu, đúng lúc nhìn vào đôi mắt của Mạnh Nam trong gương.
“Cuối tuần cháu đi học bù rồi.”
“Học bù cả hai ngày luôn à?”
“Không phải.” Tô Vân Tư vắt khô khăn mặt rồi ngơ ngẩn đáp lại, “Chiều chủ nhật cháu rảnh 6 tiếng.”
“Sáu tiếng đồng hồ sao?” Mạnh Nam bỏ dao cạo râu xuống, trên mặt còn sót lại bọt vào râu chưa được rửa sạch, anh cau mày lại, nói, “Khó trách trông cháu mệt mỏi như thế.”
Tô Vân Tư không đáp lại mà chỉ mở khăn mặt ra rồi đắp lên mặt, hai tay cũng đè lên mặt một lúc. Chờ sau khi rửa mặt xong thì cậu nhìn vào gương mỉm cười theo thói quen, môi vừa nhếch lên thì cậu bỗng sực nhớ ra Mạnh Nam còn ở bên cạnh. Vì thế cậu chỉ đành quay sang Mạnh Nam nở nụ cười dịu dàng đặc trưng của mình: “Cháu vẫn ổn, chỉ là bài kiểm tra hàng tuần vào tuần trước của cháu có chỗ không đạt yêu cầu. Giáo viên gọi cháu lên nói chuyện một lúc nên cháu cảm thấy hơi chán nản thôi.”
Mạnh Nam gần như là nhìn Tô Vân Tư lớn lên nên khi nghe cậu nói như vậy thì Mạnh Nam cũng cảm thấy đau lòng.
“Chỉ là một bài kiểm tra hàng tuần thôi, chỉ cần không bị tụt hạng quá nhiều là được rồi.” Mạnh Nam thấy vẻ mặt đáng thương của cậu thì không nhịn được lại xoa đầu cậu giống như mấy năm trước, Tô Vân Tư nhẹ nhàng cúi thấp đầu để Mạnh Nam dễ sờ hơn. ( truyện trên app T•Y•T )
“Bữa sáng cháu muốn ăn gì, chú làm cho.”
“Cháu muốn ăn bánh sừng bò.” Tô Vân Tư khẽ cọ lên lòng bàn tay anh.
“Bánh đó thì chỉ có thể đợi buổi tối cháu về ăn thôi, bây giờ thì không kịp rồi.” Mạnh Nam nói, “Chú đi nấu ít cháo sườn heo rồi làm cho sandwich cho cháu nhé?”
Tô Vân Tư mỉm cười: “Được ạ.”
Mạnh Nam làm sandwich rất ngon, bánh mì được tự tay anh nướng ở tiệm, cà chua và rau xà lách rất tươi, trứng gà được chiên trên chảo nhỏ có khuôn hình con gấu, ngoài ra còn có một miếng thịt bò chất lượng tuyệt vời.
Tô Vân Tư nhân lúc Mạnh Nam nấu cơm thì về nhà ngó qua, bố mẹ cậu còn chưa dậy. Vì thế cậu đành bắc nồi lên đun nước nấu một nồi cháo ngô, xào thêm hai món ăn kèm để trên bàn ăn cơm rồi rời đi. Lúc cậu quay lại nhà Mạnh Nam thì cũng vừa lúc anh nấu xong bữa sáng. Hai người vội vàng ăn xong, Tô Vân Tư ngồi lên xe Mạnh Nam thì mấy phút sau đã đến cổng trường.
7 giờ 20 phút đã bắt đầu truy bài buổi sáng, việc Tô Vân Tư suýt nữa đến muộn đã trở thành chuyện mới lạ đối với lớp 12A1.
Tô Vân Tư vừa mới buông cặp sách thì giáo viên phụ trách đã đi từ trên bục giảng xuống rồi đứng bên cạnh nhìn cậu chằm chằm.
Các bạn học xung quanh vừa đọc sách vừa nhìn sang bên này, thường ngày thầy Lưu, giáo viên phụ trách này rất khó chịu với học sinh hay đi trễ. Ông ta lúc nào cũng nói: “Thầy giáo đã tới mà em còn chưa đến là muốn gì? Không muốn học thì đi ra khỏi lớp chuyên đi” làm ai nấy cũng thấy khó chịu. Nhưng ông ta có bằng cấp cao, chất lượng giảng dạy tốt, cấp bậc giáo viên cũng cao nên ngay cả hiệu trưởng cũng phải khách sao nhường nhịn ông ta. Vậy nên học sinh trong lớp cũng không có ai dám động vào ông ta.
Tô Vân Tư kéo khóa cặp ra trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, cậu lấy tài liệu tiếng Anh ra đang định học thuộc thì lại bị người ta giật phăng cặp sách đi.
“Tôi đã nói là không được phép mang đồ ăn vào trong lớp đúng không? Tô Vân Tư, em vừa là lớp trưởng vừa là chủ tịch Hội học sinh mà còn không tuân theo nội quy cơ bản sao?”