Khi ánh mặt trời vừa lên, nước đọng trên hẻm Đồng La vẫn chưa rút hết.
Nhà nhà phải cầm chậu hắt nước ra ngoài. Nhà của Ứng Tiểu Mãn nằm sâu trong ngõ nhỏ, địa thế hơi cao nên tình trạng còn đỡ hơn một chút. Những nhà gần đầu hẻm thì ngập nặng, cả nhà già trẻ đều phải ngồi xổm trên mái ngói suốt cả đêm. Nồi niêu bát đĩa trôi hết ra khắp phòng cũng không mong lấy lại, chỉ mong người được an toàn là may mắn rồi.
Cũng may buổi sáng mưa rơi dần tạnh. Chân trời mờ mịt hiện ra mây ngư lân, có lẽ hôm nay sẽ quang đãng.
Nghĩa mẫu ôm hai cái chăn đã thấm nước, Ứng Tiểu Mãn leo lên thang, trải chăn lên mái nhà, hy vọng có thể phơi khô chút ít dưới ánh nắng.
Trong viện lầy lội đến không có chỗ nào đặt chân, nghĩa mẫu vừa ôm chăn vừa thở dài, "Lúc trước thuê phòng ở ngõ Đồng La với giá ba trăm văn tiền, còn tưởng rằng chúng ta chiếm hời. Ài... của rẻ đều có lý do cả."
Trong khi nói chuyện, ánh mắt nghĩa mẫu lơ đãng hướng về gian phòng phía Tây đóng chặt rồi bà vội vã quay đi, vẻ mặt thoáng hốt hoảng: "Lại nói tiếp, đêm qua con kéo thứ kia trở về..."
Nghĩa mẫu dùng hai chữ "thứ kia" mơ hồ nói: Con còn dám đem nó về! May mà ban đêm không có xác sống. Chúng ta không thù không oán với hắn, hắn chết rồi còn đến gõ cửa nhà chúng ta, hôm nay thừa dịp trời sáng, nhanh chóng đưa hắn đến nghĩa trang, mau chóng chôn cho yên ổn. Để trong nhà, lòng ta sao yên được.”
Đêm qua bị kinh sợ, ngọn đèn rơi vào trong nước bị dập tắt, Ứng Tiểu Mãn mò mẫm trong bóng tối, kéo xác chết trôi theo dòng nước va chạm vào cửa vào nhà, đặt ở trên giường đất trong phòng phía Tây. Cửa phòng phía Tây đóng kín lại liền không mở ra nữa.
Nhưng Ứng Tiểu Mãn dám kéo thi thể vào trong phòng thì tự có tính toán của nàng.
"Trước không vội đưa ra nghĩa trang. Đêm qua con nhìn giống bị dìm nước mới chết, nói không chừng..." Nói không chừng hai ngày này người nhà sẽ đi dọc theo đường sông tìm tới. Nếu có thể thuận lợi trả lại thi thể, nhất định sẽ được một khoản tiền thù lao không tệ.
Nhưng nếu tính như vậy, thi thể để ở nhà không chừng phải mất vài ngày, chỉ sợ nghĩa mẫu không đồng ý. Ứng Tiểu Mãn có chút không biết làm sao.
Nàng đang do dự nên thuyết phục lão nương nhà mình như thế nào thì từ xa lại vang lên một trận tiếng khóc yếu ớt.
Tiếng khóc đứt quãng như mèo con mất mèo mẹ, khàn giọng nghe không rõ.
Lập tức có người gõ cửa dồn dập. Dương thẩm ở bên ngoài lớn tiếng to: "Tẩu tử Ứng gia!" (App T-Y-T)
Nghĩa mẫu đưa chăn nệm cho Ứng Tiểu Mãn, xoay người ra mở cửa, hai người ở bên cạnh cửa sân trò chuyện một hồi lâu, nghĩa mẫu chua xót lau khóe mắt, quay người lại lục lọi trên bếp một lát, bưng ra hai cái bánh hấp nóng, cứng rắn nhét cho Dương thẩm.
Dương thẩm lau nước mắt bỏ bánh hấp vào giỏ trúc, lại đi gõ cửa nhà hàng xóm khác.
"Làm sao vậy ạ?" Ứng Tiểu Mãn ngồi trên mái ngói, nhìn thấy rõ ràng.
"Thật là oan nghiệp." Nghĩa mẫu thở dài, "Đêm qua quả phụ Từ gia ở nhà đối diện đã không còn nữa. Nghe nói chăn mới bị nước cuốn đi, Từ tẩu lòng như lửa đốt mà lội nước đi vớt, lại không nỡ thắp đèn dầu, mò mẫm trong bóng tối, không may vấp ngã ở bậc cửa, ngã xuống nước, không đứng dậy được... Nhà nàng ấy sớm đã không còn nam nhân nào, cũng lập nữ hộ giống như nhà chúng ta. Hiện giờ nương lại đi rồi, còn lại một tiểu nữ hài biết sống thế nào nữa?"
Ứng Tiểu Mãn giẫm thang gỗ đi xuống. Lúc nàng đi qua cái giỏ treo tiền, nghĩa mẫu dặn dò nàng: "Cầm một xâu tiền xuống. Nhà hàng xóm láng giềng xảy ra chuyện, phải góp chút tiền. Đợi lát nữa mang tiền đến Từ gia xem xem."
"Vâng." Ứng Tiểu Mãn duỗi tay nắm toàn bộ xâu tiền đã cột chặt trong tay.
Trong phòng khắp nơi đều là bùn lầy sau khi rút nước, hai người cẩn thận quét dọn mặt đất, nghĩa mẫu không ngừng thở dài, "Ngoan ngoãn ở trong nhà, ai ngờ lại bị nước lũ lụt tràn vào cửa? Bây giờ còn có người chết, thật là nghiệp chướng mà."
Tầm mắt bà lại lơ đãng hướng về gian phòng phía Tây đóng chặt, mắt nghĩa mẫu lại lần nữa giật giật.
"Vừa rồi còn chưa nói xong. Con còn định giữ thứ đó trong phòng phía Tây sao? Đêm qua may mắn không có cảnh xác chết vùng dậy, ai biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì. Thừa dịp ban ngày dương khí mạnh, mau gọi người kéo xe đưa tới nghĩa trang —— "
Hai người mới vừa nhắc đến thi thể đang ở gian phòng phía Tây thì đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng bịch.
Nghĩa mẫu cả kinh run lên, "Có tiếng, tiếng động gì vậy!"
Ứng Tiểu Mãn bước hai ba bước lên chặn lại, cầm then cài cửa sắt trong tay, cẩn thận đẩy cửa phòng phía Tây ra.
Thi thể vẫn mặc áo mỏng ướt đẫm như đêm qua, từ tư thế nằm ngửa biến thành tư thế nằm úp hướng xuống dưới, một bàn tay tái nhợt đặt lên giường đất.
Nghĩa mẫu cách khe cửa nhìn qua, mặt lập tức cả kinh tái nhợt không còn chút máu, "Xác chết vùng dậy..."
Sắc mặt Ứng Tiểu Mãn cũng trắng bệch. Nhưng dù sao từ nhỏ nàng đã theo nghĩa phụ lên núi, thi thể chim muông đã thấy nhiều nên tâm lý cũng mạnh mẽ hơn, nàng lại xách theo chốt cửa đi vào, đóng cửa lại từ bên trong.
Qua cửa nàng hô lớn một tiếng, "Con đã cài chốt cửa phòng phía Tây rồi. Cho dù là xác chết vùng dậy, mới chết nên pháp lực có hạn, lại không oán không thù với chúng ta, con đấu với nó một trận. Nương ở bên ngoài nghe động tĩnh. Nếu có gì không ổn, đừng lo cho con, chạy ra ngoài tìm hàng xóm láng giềng giúp đỡ."
Nghĩa mẫu kinh hãi, run rẩy, bà vịn bàn nghiêng tai lắng nghe nửa ngày. Trong phòng yên tĩnh, không có chút động tĩnh gì.
... Cái này càng đáng sợ hơn.
"Tiểu Mãn, rốt cuộc bên trong có chuyện gì vậy? Con, con nói một câu đi."
Cửa phòng phía Tây mở ra.
Bước chân Ứng Tiểu Mãn loạng choạng, ánh mắt đăm đăm, người như phiêu lãng bước ra ngoài.
Nàng lảo đảo đi tới mái hiên, tay tê dại kéo dây thừng, hạ giỏ treo xuống, nhấc nốt một xâu tiền còn lại trong giỏ lên, nhét vào trong ngực đi ra ngoài cửa.
Nghĩa mẫu sợ hãi kêu lên, "Con đi đâu đó!"
Ứng Tiểu Mãn: "Mời lang trung."
“Mời lang trung làm gì!” Nghĩa mẫu sốt sắng: "Đầu ta cũng không choáng váng! Xâu tiền đó là tiền ăn cả tháng của mẫu tử nhà chúng ta!”
Ứng Tiểu Mãn cầm số tiền còn lại trong nhà, trong ánh mắt cũng mang theo chút mờ mịt.
Sự tình đột ngột thay đổi, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Trong lúc hỗn loạn, nàng thực sự không nghĩ ra —— Vốn là nàng định kiếm chút tiền, vớt xác dưới nước, chờ người nhà tìm kiếm, mang thi thể nhận về sẽ được một khoản tiền thù lao không nhỏ... Làm ăn kiếm tiền bội không lỗ, sao lại biến thành như vậy.
"Nương, nhất định phải mời lang trung." Nàng hoảng hốt nói, "Thi thể đêm qua vớt về... Hắn còn đang thở dốc."
...
Lang trung đương nhiên là Lý lang trung bình thường nhà nàng quen biết.
"Đêm qua lúc ngập, các ngươi cứu người từ dưới nước lên à?" Lý lang trung liên tục lắc đầu, "Không phải ta nói xui chứ người lai lịch không rõ ràng thế này là một phiền toái lớn đấy."
Trong phòng không phải khuê nữ thì là quả phụ, Lý lang trung đành phải tự mình cầm khăn vải ngồi ở bên giường, lau sạch gương mặt "thi thể", lại lau mái tóc dài đen nhánh rối thành một cục như rong rêu kia.
"Người chết trong nước thì hay rồi, có thể báo lên quan phủ, kéo đi nghĩa trang là xong việc. Hai người nhìn xem, cái dáng vẻ nửa chết nửa sống hiện tại này."
Lang trung vừa lau vừa thở dài, “Sốt cao không giảm, phổi bị ngập nước, trên người nhiều vết thương, mu bàn tay trái có một cái lỗ máu, nhìn rất đáng sợ, có lẽ liên quan đến một vụ án mưu sát. Nếu người này sống vào nhà các người, nếu lại chết ở trong nhà các người, nhất định sẽ dẫn tới quan sai đến hỏi chuyện. Không chừng sẽ kéo quả phụ cô nhi các người liên lụy vào."
Nghĩa mẫu nghe vậy, môi run rẩy, "Mới kéo về đêm qua, bây giờ chúng ta liền ném hắn ra ngoài —— "
Mí mắt lang trung nhảy dựng, "Vậy chẳng phải lão phu là đồng phạm mưu hại sao, không được không được!"
Ý tưởng của Ứng Tiểu Mãn lại rất đơn giản, "Vậy nghĩ cách cố gắng cứu sống hắn đi. Chờ sau khi chữa khỏi, làm phiền lang trung làm chứng cho nhà chúng ta."
"Lòng dạ lang trung như phụ mẫu, đương nhiên ta sẽ hết sức cứu chữa." Mí mắt lang trung giật giật, cảm giác tựa hồ mình đã giẫm vào vũng bùn, "Nhưng chữa bệnh bốc thuốc cũng không phải là việc nhỏ nói miệng là được. Cứu người cũng không phải dựa vào nói miệng được."
"Ứng thị cũng ở đây, lão phu nói rõ ràng cho hai mẫu tử các người, bốn trăm văn là phí khám bệnh và tiền thuốc hôm nay. Sau này bốc thuốc thì lại tính tiền riêng. Chữa hay không chữa đây?"
Hai mẫu tử Ứng gia liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc một lúc.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt dồn dập của người bệnh bị thương sốt cao trên giường gạch.
Ứng Tiểu Mãn mở miệng thương lượng với nương, "Bốn trăm văn, chỉ bằng vài ngày bán cá, có thể đổi về một mạng người. Nương, chữa đi."
"Bốn trăm văn tiền thì chúng ta trả được." Nghĩa mẫu thở dài: "Nhưng con không nghe thầy lang nói à? Sau này tiền bốc thuốc thì lại khác. Ai biết còn phải trả bao nhiêu? Đây là cái hố không đáy đấy. Cứu một người vốn không quen biết..."
"Chưa nói tới chuyện không đáy, mỗi ngày bán thêm mấy con cá thôi. Nương, chữa đi."
Dù sao Lang trung cũng sống lâu ở kinh thành, thấy vẻ mặt do dự của nghĩa mẫu liền mở miệng chỉ điểm: "Ta thấy áo đơn trên người vị lang quân này là chất liệu tơ lụa tốt nhất, tuy nói máu bẩn đầy một mảng lớn, bán không được giá nhưng gia cảnh xuất thân hẳn là không tệ. Đêm qua khi hắn trôi tới, trên người có vật đáng giá khác hay không? Cây trâm, hoa tai, ngọc bội các thứ, cho dù áo bào tơ lụa cũng có thể đổi hai quan tiền."
Ứng Tiểu Mãn lắc đầu, "Không có gì cả."
Dòng nước chảy ngược từ đường sông chảy vào đất liền, y phục giày tất đều cuốn đi, trên người còn có thể lưu lại một bộ áo mỏng che thân đã là may mắn rồi.
Lang trung bóp cổ tay tiếc nuối, đảo mắt lại có một ý khác.
"Nếu xuất thân của người này không tệ, người mất tích, hơn phân nửa chắc chắn sẽ có người nhà tìm kiếm khắp nơi. Hai ngày này ngươi thử ra ngoài nghe ngóng một chút, gần đây có vụ án mất tích nào hay không. Nếu như ngươi có thể thuận lợi tìm được người nhà, giao người sống cho bọn họ, ai mà không thưởng cho ngươi một ít thù lao."
"Đúng vậy! Người sống đáng giá hơn nhiều so với người chết đấy." Ứng Tiểu Mãn giật mình tán thưởng, "Lang trung, ông hiểu biết nhiều thật."
Mặt già của Lý lang trung đỏ lên, ho khan một tiếng, đứng dậy cáo từ.
Ứng Tiểu Mãn tiễn người ra ngoài, từ xa nhìn thấy người vây quanh thành vòng tròn bên ngoài cửa nhà Từ quả phụ, mỗi người đều lộ ra thần sắc thương cảm. Có một bà mối quen mắt đang ra sức gạt đám người ra, "Nhường đường, nhường đường! Để ta nhìn tiểu nha đầu nhà này, thật đáng thương."
Tiểu nha đầu Từ gia còn chưa tới bốn tuổi, người đã khóc đến khàn cả tiếng, ngơ ngác quỳ gối cạnh cửa, nhìn thi thể Từ quả phụ nằm ngang trong sân.
Đôi mắt tam giác của bà mối liếc nhìn khuôn mặt của nữ hài, nhìn từ trên xuống dưới một lần, trong miệng lẩm bẩm: "Trận thiên tai tai họa này! Từ gia không có người lớn, chỉ còn một nữ oa tử thì không sao, thi thể mẫu thân nó còn bày trên mặt đất, có hàng xóm láng giềng nguyện ý bỏ tiền mua quan tài làm pháp sự hay không? Không có ai sao? Trong tay lão bà tử ta cũng có chút tiền, có thể giúp làm một lễ pháp sự thật tốt, để cho người ta ra đi thanh thản. Nhưng tiểu nha đầu Từ gia thì ta sẽ dẫn đi..." ( truyện trên app t.y.t )
Ứng Tiểu Mãn chỉ cảm thấy đầu ong ong một tiếng, kéo người sang bên cạnh, toàn bộ tiền đã chuẩn bị sẵn nhét vào trong tay tiểu nha đầu Từ gia, nói với các hàng xóm: "Ta đây có tiền, không đủ làm pháp sự tốt nhưng ít nhất cũng có thể thu liễm được thi thể của Từ thẩm trước, đừng để người khác có ý đồ xấu với tiểu nha đầu."
Bà mối liền rít lên kêu khổ, "Đây không phải là tiểu nương tử Tây Thi của Ngư Thị sao? Việc này không liên quan gì tới nhà ngươi, tiểu nương tử nhà ngươi cản ta làm gì!"
Ứng Tiểu Mãn không để ý tới bà ta, quay sang sân nhà mình gọi, “Nương, giúp con đem lưới bắt cá tới đây."
Bà mai ôi một tiếng, đẩy đám người ra chạy ra ngoài, vừa chạy vừa căm giận nói, "Không có người lớn làm chỗ dựa, tiểu nha đầu ba bốn tuổi có thể dựa vào bản thân sống được mấy ngày? Theo lão nương ăn ngon mặc sướng, nuôi nó mấy năm, nuôi lớn rồi lại đưa đi nhà quý nhân làm việc nhẹ nhàng, lão bà tử ta đang làm việc thiện! Đúng là không biết ơn lòng tốt!"
Ứng Tiểu Mãn cười nói: "Thi thể của Từ thẩm vẫn còn ở trong sân đấy. Bà bán nữ nhi nhà người ta làm trâu làm ngựa, còn nói đang làm việc thiện à? Không sợ nửa đêm Từ thẩm gõ cửa nhà bà hay sao! Nữ hài ba bốn tuổi dễ nuôi lắm, cùng lắm thì một ngày cho nó hai ba bữa là được."
Đám người vây xem nhao nhao bàn tán.
Tiểu nha đầu Từ gia khẽ nâng mắt khóc sưng lên, lặng lẽ liếc nhìn Ứng Tiểu Mãn đang che chắn trước người nàng. Hai bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy xâu tiền.