Từ trước đến nay Ứng Tiểu Mãn luôn cảm thấy vận may của mình không tệ.

Nữ hài tử bị phụ mẫu ruột vứt bỏ nơi hoang dã, không bị sói hoang kéo đi ăn thịt lại không chết đói chết rét, còn được nghĩa phụ lên núi đi săn thú nhặt về, từ đó liền có một mái nhà.

Thời điểm nàng được nhặt về cũng thật vừa vặn, không sớm cũng không muộn. Cái tên “Tiểu Mãn” nghe cũng thật êm tai.

Khi nàng bảy tuổi từng đứng bên cạnh trường tư thục nghe giảng, lúc lớn tiếng báo tên của mình, hai chữ "Tiểu Mãn" của nàng thật khác biệt giữa đám "Cẩu Đản", hay "Thiết Trụ", khiến mắt tiên sinh tư thục sáng ngời, liên tục tán thưởng, "Hay, hay."

Tiên sinh lẩm nhẩm ngâm nga, "Giáo lý Nho gia kỵ thiếu, cũng kỵ quá nhiều. “Tiểu Mãn” nghĩa là vừa đủ, không tổn hại, vừa vặn. Người nhà đặt tên nữ hài như thế, Tiểu Mãn à, phụ thân con từng là tú tài có phải không?"

Ứng Tiểu Mãn thành thật nói: "Cha con không biết chữ."

Tiên sinh sửng sốt, "Không biết chữ, làm sao lại lấy được cái tên đẹp như vậy?"

Đám tiểu tử trong phòng ồn ào cười to. Dân làng thôn xóm biết rõ gốc gác của nhau, bọn tiểu tử mồm năm miệng mười nói, "Bởi vì Tiểu Mãn là do cha nàng nhặt được ở trên núi."

"Ngày nhặt về lại vừa đúng tiết Tiểu Mãn* nên đặt tên là Tiểu Mãn."

* Trong 24 tiết khí, Tiểu Mãn là tiết khí thứ 8 thuộc mùa hè trong năm diễn ra sau tiết Lập Hạ và trước tiết Mang Chủng. Tại thời điểm này, Mặt trời sẽ ở kinh độ 60 độ và Tiểu Mãn được xem là tiết khí quan trọng và đáng mong chờ nhất trong năm.

"Lúc đó còn đúng hai ngày nữa là đến tiết Mang chủng. Nếu cha nàng nhặt nàng về muộn hai ngày, nàng sẽ bị gọi là Mang chủng đấy."

Tiên sinh nghẹn họng, giận dữ quát, "Tiểu nha đầu nghe giảng đứng ở bên ngoài, vào phòng làm gì? Còn có những tiểu tử các ngươi nữa, sao lại dám nói leo với tiên sinh? Tiếp tục đọc sách đi!"

Trong căn phòng vang lên tiếng "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang", Ứng Tiểu Mãn bèn móc hạch đào dại từ trong túi ra, dùng hai tay dâng lên trên bàn tiên sinh, ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài cửa sổ nghe.

Nhà nghĩa phụ rất nghèo, không thể trả nổi tiền học phí. Quy củ của tiên sinh rất nghiêm, không nhận nữ hài tử vào lớp. Nhưng trong thôn có nhiều hài tử nhà nghèo, dù không có tiền vẫn đứng xếp hàng ngoài cửa sổ tư thục, nghe giảng cả buổi sáng, tiên sinh trong phòng mắt nhắm mắt mở, chưa từng đuổi bọn họ đi.

Mặc dù Ứng Tiểu Mãn chưa chính thức đi học đường nhưng cuốn Thiên Tự Văn từ nhỏ nàng đã thuộc làu, cũng có thể đọc được mấy bài thơ, tuy là còn vấp váp.

Thân hình nghĩa phụ cường tráng như gấu, đáng tiếc lại què chân, hiếm khi vào rừng sâu săn mãnh thú, chỉ có thể nhờ săn bắn rìa bên ngoài mà miễn cưỡng sống tạm qua ngày.

Khi còn bé trong nhà nghèo không có lấy một xu, nghĩa phụ từng nói đi nói lại hàng trăm lần "Khi nào đủ tiền, ta sẽ mua cho con và nương con một bộ y phục tơ lụa", nhưng qua từ năm nay đến năm khác, đến năm mới vẫn chưa tích đủ tiền, nàng cùng với nương mãi không thể mặc được y phục tơ lụa. Nhưng phụ mẫu thương nàng không có y phục tơ lụa, năm trước cắn răng mua hai thước vải mới, nàng mặc một bộ y phục mới cũng có thể vui vẻ đón năm mới.

Trong thôn có chừng trăm hộ gia đình, phụ mẫu gả nữ nhi hoặc bán nữ nhi năm nào cũng có. Ứng Tiểu Mãn xinh đẹp, tiếng tăm lan xa, bà mối tới cầu hôn, trên trấn cách đó trăm dặm cũng có người tới cửa hỏi thăm.

Nghĩa phụ gồng cơ bắp, nhấc then cửa đuổi bọn họ ra ngoài, quát lớn, "Tự mở mắt chó ra nhìn xem có xứng với Tiểu Mãn nhà ta hay không hả?"

Trong thôn nghị luận ầm ĩ: “Đương gia Ứng gia có tâm tư thật lớn!"

"Ngay cả nhà chủ mở tiệm vải cũng thấy chướng mắt, hắn có ý muốn gả nữ nhi nhà hắn cho quý nhân trong thành đấy!"

Nói chuyện thì nói chuyện, Ứng Tiểu Mãn lên mười bốn, mười lăm tuổi, người mới gặp thường nhìn đến ngây ngốc, ai cũng cảm thấy mấy nhà giàu trong trấn quả thật không xứng với nàng.

Nhưng mà mọi việc đều có lúc thay đổi, may mắn chẳng bao giờ kéo dài.

Năm Ứng Tiểu Mãn lên mười lăm tuổi, nghĩa phụ sinh bệnh nặng, thuốc men đã không còn tác dụng, thân thể khỏe mạnh như gấu cũng dần gầy đi trông thấy. Đến mùa đông, bệnh tình của nghĩa phụ càng ngày càng không tốt. Hôm nay ông gắng gượng chống đỡ thân thể bệnh tật đứng dậy, sau khi vẫy cửa giận dữ đuổi bà mối nhà Ngô viên ngoại đến cửa cầu hôn đi, nghĩa phụ cố hết sức vịn cửa thở dốc, chỗ sâu trong lồng ngực như ống bễ bị thủng, thở hồng hộc. (App T-Y-T)

"Chỗ này không thể ở lại." Nghĩa phụ đứng giữa ba gian nhà ngói mới xây chưa được hai năm, ánh mắt lại lướt qua đỉnh núi tuyết rơi khắp nơi, nhìn về phía bắc dãy núi xa xa, "Chờ ta mất đi, để lại cô nhi quả phụ hai người ở lại nơi thôn quê sẽ dễ gặp nguy hiểm."

Nghĩa mẫu lau nước mắt nói, "Chàng nghỉ ngơi đi! Thiếp đi lên bếp hầm một con gà. Chàng uống chén canh nóng, đổ mồ hôi một chút, sáng mai bệnh sẽ khỏi thôi."

Bóng lưng nghĩa mẫu vừa rời khỏi phòng, nghĩa phụ lập tức dặn dò, "Tiểu Mãn, đóng cửa lại. Ta có lời quan trọng muốn nói với con."

Ứng Tiểu Mãn giật mình đóng cửa lại: "Chuyện gì phải giấu nương..."

"Gọi nghĩa mẫu." Nghĩa phụ nghiêm túc nói, "Đã lớn như vậy rồi còn gọi nương cái gì! Con có phụ mẫu ruột của mình. Ta không phải phụ thân ruột, chỉ là nghĩa phụ của con thôi! Nhớ cho kỹ."

Nghĩa phụ tức giận, tiếng ù ù quanh quẩn trong phòng ngói. Bên tai Ứng Tiểu Mãn chấn động ong ong, lại sớm quen, nhu thuận ngồi ở bên giường đất, "Nghĩa phụ muốn nói gì."

Nghĩa phụ hài lòng gật đầu, đưa gối đầu giường lò đến, mở bao vải bố, đưa tay đi vào móc nửa ngày, lấy ra một thỏi bạc trắng như tuyết nặng trịch. 

Ứng Tiểu Mãn chợt cả kinh, thất thanh nói, "Cha vậy mà lại giấu tiền riêng sau lưng nương!"

Nghĩa phụ lập tức ho khan đến mức muốn hộc máu. Ông che ngực ho kịch liệt một lúc, giận dữ nói, "Không cho phép... Khụ khụ, gọi ta... Khụ khụ! Không phải..."

"Nghĩa phụ!" Ứng Tiểu Mãn biết sai lập tức đổi giọng, vỗ vai trấn an nghĩa phụ, vừa khéo léo nói, "Nghĩa mẫu tuy không thích người giấu tiền riêng, nhưng tiền quá nhiều, nghĩa mẫu vẫn sẽ vui mừng. Chúng ta nói cho bà ấy biết đi."

Nghĩa phụ lại lộ ra vẻ mặt muốn hộc máu, giận dữ nói, "Không phải tiền riêng! Không cho phép nói cho nghĩa mẫu con biết!"

Ông gọi Ứng Tiểu Mãn ngồi gần, chỉ vào thỏi bạc nói, "Năm mươi lượng bạc này không phải của ta, ta chỉ bảo quản thay người khác. Hôm nay bạc vẫn còn, người lại... Aiz, sớm đã không còn trên đời nữa."

Nghĩa phụ nhìn chằm chằm đỉnh núi trụi lủi ngoài cửa sổ, lộ ra vẻ mặt hoài niệm đau xót hiếm thấy, lại dặn dò, "Không được nói cho nghĩa mẫu con biết. Nếu bà ấy biết, năm mươi lượng bạc này tất sẽ bị bà ấy cầm đi làm tang sự. Ta chết cũng chết rồi, tội gì phải chà đạp tiền! A Mãn, con cầm đi, chờ tang sự làm xong, ta xuống mồ rồi thì con dàn xếp tốt cho nghĩa mẫu con, con mang năm mươi lượng bạc này thay nghĩa phụ đi kinh thành một chuyến."

Ứng Tiểu Mãn há miệng muốn nói nhưng nước mắt lại rơi xuống trước một bước, nhỏ trên giường gạch.

Nàng nén nghẹn ngào nói, "Đi kinh thành làm gì, tìm thân thích nương tựa sao? Trước mắt mới bắt đầu mùa đông, đường không dễ đi, chờ đầu xuân chúng ta lại tính toán tiếp."

Nghĩa phụ nhếch miệng cười với nàng.

Ông vừa đen vừa cường tráng, tướng mạo hung ác, thoạt nhìn quả thật giống gấu đen trong núi, hôm nay người bệnh nặng, cười lên còn khó coi hơn so với ngày thường. Nhưng ở trong mắt Ứng Tiểu Mãn, trên đời này không có nụ cười nào hiền lành dễ gần hơn của nghĩa phụ.

Nghĩa phụ đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại, nhét năm mươi lượng bạc nặng trĩu vào trong tay Ứng Tiểu Mãn, nói, "Nghĩa phụ không đợi được đến đầu xuân rồi."

Rèm vải bông từ bên ngoài nhấc lên, nghĩa mẫu cầm một bát canh gà nóng hầm hập bọc hàn khí đầy người tiến vào, cất tiếng nói, "Mau nhân lúc còn nóng húp canh đi, ăn nhiều thịt hơn chút. Xem chàng gầy thành dạng gì kìa."

Nghĩa phụ nhận lấy canh gà, ngồi ngẩn người bên giường gạch, Ứng Tiểu Mãn nói, "Lời ta dặn dò con đều nghe rõ cả rồi chứ? Nghe rõ rồi thì trở về phòng mình nghỉ ngơi đi."

Ứng Tiểu Mãn cúi đầu lau sạch nước mắt, ôm năm mươi lượng bạc trở về phòng mình.

*

Sáng sớm ngày thứ ba, Ứng Tiểu Mãn bị một tiếng khóc dồn dập làm tỉnh giấc, vội khoác áo chạy sang phòng bên, thấy nghĩa phụ nằm thoi thóp trên giường đất.

Nghĩa mẫu tóc tai bù xù quỳ trên mặt đất, bả vai gầy nhỏ ôm chặt nghĩa phụ, luống cuống khóc lóc thảm thiết, "Cha Tiểu Mãn! Cha Tiểu Mãn!"

Ứng Tiểu Mãn nhào tới, hai người hợp lực khiêng thân thể nặng nề của nghĩa phụ về giường đất, mạnh tay ấn huyệt nhân trung, nghĩa phụ dần dần tỉnh lại, ráng chống đỡ một hơi, trong ánh nắng mai mờ mịt ông nhìn chằm chằm Ứng Tiểu Mãn, môi mấp máy miệng, thều thào: "Báo —— báo—— báo—— "

Ứng Tiểu Mãn nghẹn ngào một tiếng, rưng rưng tiến lên ôm nghĩa phụ.

Nghĩa phụ khẩn trương, lộ ra ánh mắt "Con đừng quên lời ta”, Ông yếu ớt, gian nan phun ra một chữ cuối cùng: "Báo thù!"

Nghĩa mẫu bên cạnh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Ứng Tiểu Mãn nghẹn ngào đáp, "Tiểu Mãn nhớ rõ, làm xong tang sự, tiểu Mãn lập tức đi kinh thành báo thù. Nghĩa phụ người an tâm đi thôi!"

Nghĩa phụ thư thái thở dài một hơi, an tâm nhắm hai mắt lại.

*

Tuy nghĩa phụ là thợ săn sơn dã không biết chữ nhưng lại là người thông minh, chỉ có điều ít ai nhận ra. Quả nhiên ông không thể chịu đựng đến đầu xuân.

Ứng gia mất đi trụ cột, quả nhiên như dự đoán, ngay lập tức đã thu hút sài lang hổ báo tới. Ngay cả thất tuần cũng chưa qua, Ứng Tiểu Mãn mặc áo tang còn quỳ gối ở linh đường, Ứng gia liền có một đám người tới nhận thân.

"Nhi nữ của ta." Sáu, bảy gương mặt xa lạ không mời mà tới, có nam có nữ, dẫn đầu là một phụ nhân chừng ba mươi tuổi xông vào linh đường, gào khóc muốn ôm lấy Ứng Tiểu Mãn mặc đồ trắng.

"Nam nhân Ứng gia rất hung dữ! Lúc nó ở nhà, nương không dám tới cửa nhận con. Hiện tại nam nhân nhà đó đã đi rồi, rốt cuộc nương cũng dám nói ra miệng. Tiểu Mãn con ta, ta là mẫu thân ruột của con! Con không phải họ Ứng, con là nữ nhi Trương gia chúng ta. Mẫu thân nhớ con bao nhiêu năm nay rồi."

Nghĩa mẫu run rẩy môi, vịn hương án đứng dậy, "Các ngươi là cái gì, nam nhân nhà ta giờ không còn, những thứ bẩn thỉu các ngươi liền dám tới đây gây rối? Chúng ta nuôi Tiểu Mãn từ nhỏ, mười lăm năm chưa thấy mặt các ngươi! Tiểu Mãn là nữ nhi của ta!”

Một nam nhân độ ba mươi tuổi bước ra từ đám người, thờ ơ nói: “Ta là đại bá của Tiểu Mãn! Tiểu Mãn là con nuôi nhà các ngươi, giờ các ngươi đã mất đi trụ cột, Trương gia chúng ta phải nhận Tiểu Mãn về. Ta đưa cho các ngươi hai tấm vải, mười đấu gạo, coi như bồi thường cho những năm tháng nuôi dưỡng. Tiểu Mãn, theo đại bá về nhà chúng ta đi —— á!"

Linh đường vang lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Trong lúc hai bên tranh chấp, Ứng Tiểu Mãn lặng lẽ đi đến gần bức tường, cầm chốt cửa, đứng dựa vào tường rồi vung mạnh chốt cửa gõ vào đầu gối của vị đại bá này.

Tiếng gió trầm trọng kèm theo tiếng vỡ vụn rợn người vang lên khiến mọi âm thanh la hét trong linh đường lập tức im bặt.

Đại bá ngã xuống tại chỗ ôm đầu gối quỳ gối trên mặt đất, vừa khóc vừa gào, "Gãy, gãy rồi!"

"Quỳ xuống là được rồi." Ứng Tiểu Mãn xách theo chốt cửa, đứng chắn ở phía trước nghĩa mẫu,

"Quỳ xuống dập đầu một cái, ta sẽ tha cho ngươi tội quấy nhiễu linh đường của cha ta, sẽ tha cho cái chân còn lại của ngươi, bảo người khiêng ngươi về, nghỉ ngơi một thời gian sẽ lại đi được.”

Sáu bảy nam nhân, nữ nhân đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, dại ra.

Thiếu nữ mặc áo vải bố để tang trước mặt bọn họ, nhìn như hoa nhài trắng yếu ớt nhưng trong tay lại cầm một cái chốt cửa nặng đến hai mươi cân*, giống như thể đang chơi trường thương, cổ tay nhẹ nhàng xoay hai vòng, lớp sắt hai bên chốt cửa lóe lên hư ảnh sáng ngời.

*1 cân = 0,5kg

"Người Trương gia ở thôn đối diện trên núi. Các ngươi chỉ nghe nói cha ta rất hung dữ, bây giờ cha ta không còn nữa, Ứng gia chỉ còn lại hai mẫu tử chúng ta liền cảm thấy dễ bắt nạt. Có lẽ các ngươi chưa nghe nói qua ——từ lúc tám tuổi ta đã cùng cha ta lên núi săn thú rồi."

"Lại đây, lần lượt quỳ xuống dập đầu. Lạy cho tốt, ta sẽ tha cho các ngươi vì tội quấy rối linh đường của nghĩa phụ. Lạy không tốt, sẽ gọi người khiêng các ngươi về.”

====

Nghiên: Truyện mới đến đây, bộ này hài xỉu, hứa không làm mọi người thất vọng đâu!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play