Chạng vạng tối hôm đó, Ứng Tiểu Mãn quả nhiên gọi tiểu nha đầu Từ gia tới dùng bữa tối. Tiểu nha đầu gọi A Chức, rón rén vào cửa, ăn hết nửa bát cháo nóng hổi nhưng không chịu đi, kéo ống tay áo Ứng Tiểu Mãn, ngẩng lên với đôi mắt tròn xoe, rụt rè hô lên "A tỷ."
Cô bé lại nhìn nghĩa mẫu sợ hãi kêu lên "Thẩm nương."
Nghĩa mẫu tâm đều bị gọi đến mềm nhũn, xoay người ôm A Chức trong tay, cân nhắc, quay đầu thở dài với Ứng Tiểu Mãn, "Con bé gầy như mèo con vậy, nhẹ hơn con lúc ba, bốn tuổi nhiều.” Bà không nhắc đến chuyện đưa A Chức về Từ gia nữa, bế cô bé lên giường đất ngủ.
Tiểu nha đầu trên giường gạch lăn qua lộn lại mấy lần, ăn uống no đủ, trên người ấm áp, chẳng bao lâu liền ngủ say.
Nghĩa mẫu ngồi bên giường gạch cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô bé. Người đã ở lại, nhưng bà lại bắt đầu lo lắng.
"Đi xem giỏ treo đi." Nghĩa mẫu thấp giọng nói khẽ, "Đêm qua kéo về một người, tiền mua đồ ăn trong giỏ đều đem rải ra ngoài. Hiện tại trong giỏ chỉ còn chừng trăm đồng, đủ cho chúng ta ăn được mấy ngày thế?"
Ứng Tiểu Mãn thật sự chạy ra ngoài nghiêm túc lật giỏ treo, "Còn hơn năm trăm văn nữa. Nhà chúng ta ăn mười ngày, tám ngày cũng không thành vấn đề."
Nghĩa mẫu trừng mắt: "Mười ngày, tám ngày sau thì sao? Ăn sạch uống sạch, ra ngoài xin cơm sao?"
Ứng Tiểu Mãn: "Cơn mưa có lâu hơn nữa thì cũng không đến nỗi liên tục kéo dài nửa tháng. Mười ngày, tám ngày sau trời sẽ quang, con sẽ đi chợ cá làm thịt cá. Có khách ăn cá, nhà ta sẽ có tiền ăn cơm."
Nghĩa mẫu dở khóc dở cười, cầm lấy rổ kim chỉ trên giường làm công việc may vá: "Con đó, trời có sập xuống con cũng không lo. Để ta làm chút đồ may vá bù đắp thêm, hai mẫu tử chúng ta cũng không thể thật sự ra ngoài xin cơm."
"Nương nghỉ ngơi chút đi. Không thiếu chút tiền này đâu." Ứng Tiểu Mãn đặt cái rổ thêu thùa của nghĩa mẫu sang bên cạnh. "Vừa rồi lang trung cũng nói, chúng ta đã cứu được một người sống, rồi cũng sẽ có cách mà."
Vừa vặn đến thời gian cố định cách mỗi hai khắc đồng hồ theo lời dặn dò của lang trung, nàng đứng dậy đẩy cửa phòng phía Tây đóng chặt.
Nam nhân trẻ tuổi trên giường gạch nặng nề mê man. Trên người còn đang phát sốt. Có lẽ sáng sớm hắn đã từng tỉnh lại trong nháy mắt, làm ra chút tiếng động nhưng sau đó cả ngày lại không thấy dấu hiệu tỉnh táo lại nữa.
Khuôn mặt đã được Lý lang trung lau sạch sẽ, vì ngâm quá lâu trong nước mà lộ ra làn da tái nhợt cực độ, hôm nay lại bởi vì sốt cao mà đỏ ửng không bình thường.
Ứng Tiểu Mãn ngồi ở bên giường gạch, thay khăn nước lạnh hạ nhiệt trên trán, lấy một cái lược dày trong nhà, cẩn thận chải mái tóc nửa ướt nửa khô của người nam nhân này một lần.
Quả thật không có cây trâm nào, cổ cũng không đeo mặt dây chuyền ngọc đáng giá gì.
Nàng có chút thất vọng nhưng cũng không ngoài ý muốn, tiện tay lấy một đoạn dây vải buộc tóc của nam nhân lên, nâng chén đèn dầu đến bên giường gạch, cẩn thận xem xét đường nét mặt mày của hắn.
Nếu người đã hôn mê ở trong nhà không thể nhúc nhích, nàng định vẽ một bức chân dung mang theo bên người. Hai ngày này nếu như gặp phải người nhà tìm người ở bờ sông, nàng mang chân dung ra ngay tại chỗ, hai bên cũng dễ dàng đối chiếu.
Nàng tiến lại gần quan sát tướng mạo dưới ánh đèn.
Mũi thẳng tắp, lông mày đen dày, môi hình ưu mỹ. Mắt... vẫn luôn nhắm chặt, nhìn có chút giống như mắt một mí nhưng không chắc chắn lắm.
Trong lòng Ứng Tiểu Mãn yên lặng cảm khái: Kinh thành trăm vạn người, người đẹp thật sự rất nhiều. Xác chết trôi trên sông, qua một phen sửa soạn, hóa ra cũng có dáng dấp lắm.
Dưới ánh sáng chói mắt của ngọn đèn, lông mi ở gần đó bỗng nhúc nhích.
Tay cầm đèn của Ứng Tiểu Mãn chợt rụt lại. Đôi mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào hàng mi đang rung động trước mặt.
Mi mắt không hoàn toàn mở ra. Con ngươi dưới mí mắt khép lại rung động một lát, mí mắt lộ ra khe hở, con ngươi đen kịt mất đi ánh sáng, vô thức rung động mấy lần. Người lại hoàn toàn rơi vào mê man.
***
Ngày thứ ba sau khi nước rút đi, nha môn Phủ Thuận Thiên cuối cùng cũng phái quan viên tới trấn an dân chúng. Mỗi hộ trong ngõ Đồng La nhận được mười thăng lương thực, một nắm hồ tiêu, hai thước vải bố, ba gói thuốc dự phòng ôn dịch, miễn cho một tháng tiền thuê nhà.
Hai người chết đuối bên đường sông, một người chết chìm ở ngõ Đồng La đã được báo lên quan phủ.
"Đừng nhắc tới người trong phòng phía Tây với quan sai." Ứng Tiểu Mãn dặn dò A Chức: "Phòng phía Tây là một phiền toái lớn. Không thể tiết lộ ra ngoài."
A Chức ngơ ngác gật đầu.
Đây quả thật là một phiền toái lớn.
Hắn hôn mê nhiều ngày, sốt cao không hạ, thỉnh thoảng mơ mơ màng màng mở mắt, không có chút phản ứng nào đối với ánh sáng cùng với âm thanh xung quanh mình, một lát sau lại ngủ thiếp đi.
Lý lang trung tới xem nói, sặc nước chỉ là triệu chứng ban đầu, cái lạnh trái mùa khi ngâm mình trong nước sông lạnh lẽo gây ra phong hàn và nhiễm trùng vết thương mới là trí mạng. Cũng may người trẻ tuổi này khỏe mạnh, dùng dược tề toát mồ hôi để xua phong tà, cứ để thân thể cứng rắn này tự chống đỡ thôi!
Hồ tiêu mà quan phủ an ủi phát cho dân là hàng tốt hiếm có, Ứng Tiểu Mãn cẩn thận gói kỹ, mang đến nhà Lý lang trung để bù lại món nợ gần đây nhất, lại xách ba gói thuốc về đặt bên bếp lò.
Nghĩa mẫu vui vẻ nói: "Một lần cho chúng ta nhiều thế à? Lang trung nguyện ý cho chúng ta nợ thuốc hả?"
"Lần này không phải nợ mà là tặng. Hôm nay xóa sổ nợ, con lại nhắc với lang trung về chuyện chuyển nhà. Lang trung thấy áy náy, liền sống chết muốn đưa cho chúng ta mấy bao thuốc." Ứng Tiểu Mãn nói.
Trải qua lần nước sông chảy ngược tràn vào này, kinh hãi một trận, căn nhà ở ngõ Đồng La có rẻ đến mấy nàng cũng không dám thuê tiếp, nghĩa mẫu đã vài lần nhắc đến việc dọn nhà. ( truyện trên app T Y T )
Chỉ là dọn nhà ngoại trừ rườm rà ra thì còn cần một số tiền đặt cọc lớn. Mỗi ngày nghĩa mẫu đều nhìn về phía giỏ treo trống rỗng mà thở dài.
Ứng Tiểu Mãn trái lo phải nghĩ có nên lấy năm mươi lượng bạc trước khi nghĩa phụ lâm chung đưa cho nàng ra hay không. Nghĩa phụ nói đây là tiền tài quý giá, chỉ có thể dùng khi thời khắc then chốt.
‘Sau khi vào kinh báo thù thành công, lấy năm mươi lượng bạc này đi tới gần Đại Tướng Quốc Tự cực kỳ nổi danh ở kinh thành, tìm một quán rượu tên là "Dư Khánh Lâu", đi vào tìm chưởng quầy nói, "Cố nhân đến đây trả lại năm mươi lượng bạc." Tự sẽ có người dẫn con ra khỏi kinh thành.’
Trong lòng Ứng Tiểu Mãn suy nghĩ, kinh thành dễ kiếm ăn, nàng và nghĩa mẫu không tính về quê, cũng không cần tiêu tiền để ra khỏi kinh thành. Tuy rằng chuyện báo thù vẫn không rõ ràng nhưng trước mắt chuyện quan trọng nhất là chuyển nhà, năm mươi lượng bạc dùng rất thích hợp.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng nồng đậm, lửa nhỏ đun thuốc bắc hầm xong. Ứng Tiểu Mãn đang mải suy nghĩ, lơ đãng đổ nước thuốc đen thẫm vào trong bát, bưng vào phòng phía Tây.
Hai ngày đầu ngay cả thuốc cũng không uống được, nàng đều phải dùng muỗng sứ cạy miệng, rót qua khe hở mà đổ xuống họng. Hôm nay rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, muỗng sứ chỉ cần chạm nhẹ vào miệng, người đó liền chủ động tự nuốt xuống.
"Này." Ứng Tiểu Mãn cầm ngọn đèn lắc lư trước mặt người đó: "Huynh tỉnh rồi sao?"
Người vẫn y nguyên không hề có động tĩnh gì, hai mắt nhắm nghiền. Con ngươi dưới mí mắt một hồi lâu mới ngẫu nhiên chuyển động một chút. Hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Ứng Tiểu Mãn hơi thất vọng nhưng lại nằm trong dự liệu. Nàng vừa đút thuốc vừa thì thầm nói:
"Lát nữa ta phải ra ngoài tìm nhà mới. Nếu mọi thứ thuận lợi, trong vòng một tháng sẽ dọn đi. Huynh mau tỉnh lại đi, tháng sau chúng ta sẽ dọn nhà, không thể nào đưa huynh đi được."
Ngoài nhà trời lại mưa. Nàng mặc áo khoác rộng vành, chào nghĩa mẫu một tiếng rồi ra cửa đi thẳng về phía thành bắc. Nghe người pha trà lần trước nói, Yến gia ở hẻm Trường Nhạc tại thành Bắc.
Mưa xuân rơi tí tách, sương mù bao phủ kinh thành.
Gần trưa, Ứng Tiểu Mãn đã đứng đối diện với hẻm Trường Nhạc rợp bóng cây xanh. Từ xa xa nhìn vào, nhà cao cửa rộng chiếm cứ nửa con phố, quả thật rất dễ tìm.
Trong ngõ hẻm yên tĩnh ít người, đầu ngõ lại là một cảnh tượng khác. Mấy chục vệ binh mặc giáp đeo đao trường thương, nghiêm nghị canh gác, ra vào đều phải nghiêm tra. Dân chúng tầm thường mặc áo vải giày vải ngay cả ngõ nhỏ cũng không vào được.
Ứng Tiểu Mãn dừng chân nhìn từ xa một hồi. Những cành đào hồng nhạt nở rộ bên trong bức tường viện Yến gia vươn ra ngoài. Mưa bụi mịt mờ, đình đài lầu các thấp thoáng hoa lá, cảnh trí trong mưa đẹp đẽ vô cùng.
Nàng thuần thục tìm quán trà mở cửa ở con đường đối diện, đứng nép dưới mái hiên tránh mưa, nói chuyện phiếm với người hầu trà nhàn rỗi bên cửa.
"Yến gia xảy ra chuyện gì thế? Sao mà có nhiều quan binh vậy."
"Ai mà biết được." Người hầu trà thản nhiên tiếp lời: "Dù sao từ mấy ngày trước, trước cửa Yến gia đã có rất nhiều cấm quân canh gác, ra vào đường phố cũng phải kiểm tra thân phận, không chừng trong nhà đã xảy ra chuyện lớn lắm mới vậy."
Ứng Tiểu Mãn gật đầu: "Nghe nói Yến gia làm quan nhiều thế hệ, tổ tiên từng có hai đời làm Tể tướng."
"Đúng vậy. Yến tướng đời thứ hai là tổ phụ của vị đương gia Yến gia hiện tại, chuyện đã cách đây ba mươi năm về trước. Bây giờ vị đương gia Yến gia nhậm chức ở Đại Lý tự. Tuổi còn trẻ mà đã làm được chức Thiếu khanh Tứ phẩm, ai biết tương lai có thể lại xuất hiện thêm một vị Yến tướng nữa hay không?"
Ứng Tiểu Mãn chấn động: "Vậy vị đương gia hiện tại của Yến gia này có tính là quan lớn ở kinh thành không? Thanh danh làm quan có tốt không?"
Người hầu trà cười ha ha ra tiếng: "Tiểu nương tử ngươi thật đúng là dám hỏi. Chắc chắn là quan lớn rồi, còn về phần thanh danh ấy à, khó mà nói lắm."
Ứng Tiểu Mãn mơ hồ: "Tốt thì là tốt, không tốt thì là không tốt. Làm sao lại gọi là khó nói?"
“Để ta nói cho ngươi nghe vậy. Văn võ bá quan trong kinh thành, người dễ dàng có được thanh danh tốt nhất, có lẽ là ngôn quan Ngự Sử Đài. Còn người dễ truyền ra thanh danh xấu nhất —— " Người hầu trà chỉ vào trạch viện Yến gia: "Phải kể đến vị trí đương gia hiện tại của Yến gia là Đại Lý Tự. Đại Lý Tự phụ trách những vụ án trọng tội trong thiên hạ, mỗi năm qua tay hắn hàng trăm hàng ngàn vụ án, thiên hạ người khen hắn rất nhiều nhưng mà người mắng hắn cũng không ít."
... Nghe xong một hồi còn không bằng không nghe.
Ứng Tiểu Mãn nghe mà đầu ong ong, người trong kinh thành nói chuyện đều thích nói quanh co lòng vòng, cả buổi nàng không nghĩ ra được rốt cuộc là bọn họ đang khen người Yến gia hay là mắng người Yến gia.
Đối với nụ cười hàm ý cao thâm của người pha trà, nàng chỉ có thể yên lặng cảm khái, "Kinh thành thật phức tạp mà."
Mưa rơi dần nhỏ đi, nàng mặc áo dầu, vòng quanh đại trạch Yến gia đi qua khoảng nửa dặm. Dựa theo sự nhiệt tình chỉ điểm của người hầu trà, nàng đi tìm đến một nhà nổi tiếng gần đó, là nhà của người môi giới trang trạch, nàng nói tỉ mỉ về tình hình trong nhà, yêu cầu thuê nhà với người môi giới, hẹn hai ngày sau sẽ đi xem nhà, sau đó đứng dậy về nhà.
*Người môi giới trang trạch: Là thuật ngữ chỉ những người môi giới bất động sản thời cổ đại.
———
Trên đường về nhà, nàng ngẫm lại những tin tức mới biết được hôm nay. Khi sắp đến ngõ Đồng La, bước chân nàng đột nhiên dừng lại.
Vị "Đại Lý tự địa vị cao" là "Đương gia Yến gia" được nhắc đến trong lời người hầu trà, cùng với người trên thuyền quan hai tầng treo ba chữ đèn lồng "Đại Lý tự" từng đỗ trên đường sông trước cửa nhà, cuối cùng cũng được nàng liên kết lại với nhau.
Dưới sự kinh hãi, Ứng Tiểu Mãn đột nhiên lại nghĩ tới ——Ngày đó, bà mối kéo nàng ra bờ sông, trời vừa sáng, vị quý nhân đứng ở đầu thuyền nhìn từ trên cao xuống, chọn nàng như chọn cá tươi, thật ra nàng đã nhìn thấy rõ tướng mạo của người kia từ bên kia sông.
Thoạt nhìn hắn ta khoảng hai mươi tuổi, thần sắc kiêu ngạo đạm mạc, mặc áo lông hồ ly quý giá, bên hông đeo bội kiếm. Dáng dấp hắn cũng cao lớn, tướng mạo đường hoàng, lại giống như tay chân không thể dùng, đứng yên ở đầu thuyền, chỉ há miệng sai khiến người khác, một mình sai khiến mười mấy tỳ nữ, sai vặt xoay quanh bên người.
Đầu Ứng Tiểu Mãn nhanh chóng xoay chuyển.
Sáng sớm hôm đó, vị quý nhân đứng trên thuyền quan của "Đại Lý Tự" quan sát nàng, chẳng lẽ chính là đương gia của Yến gia đảm nhiệm chức quan "Đại Lý Tự" trong miệng người hầu trà, Yến Dung Thời ư?
Vậy nàng đã gặp kẻ thù mà không hề hay biết sao!