Nhưng hôm nay nhất định là một ngày xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Ứng Tiểu Mãn vừa mới đi ra khỏi đầu hẻm Đồng La liền giật mình, cảnh tượng bên bờ sông hôm nay khác hẳn mọi ngày. Quan binh mặc giáp trụ sáng loáng đội mưa xếp thành hai hàng canh giữ bờ sông, mấy quan chức mặc áo mũ đỏ chói chạy qua chạy lại, quát tháo gì đó, dân chúng đứng tụ tập dưới mưa, ai nấy đều vươn cổ nhìn vào trong sông.
Ứng Tiểu Mãn nhón mũi chân nhìn xuống sông một hồi, ô, vẫn là thủy quỷ.
Hơn hai mươi "thủy quỷ" mặc đồ màu đen đang lặn xuống dưới dòng nước xiết tìm kiếm xác, thuyền quan hai tầng quen mắt vẫn dừng ở giữa sông, giữa ban ngày ban mặt ánh lên ánh đèn lồng trên thuyền, phản chiếu ánh sáng trắng của sóng nước.
"Lại làm sao vậy?" Nàng xích lại gần đám người vây xem, "Hay là tìm thi thể à?"
"Cũng không phải." Phụ nhân vây xem hào hứng bừng bừng nói: "Nghe nói lần này người rớt xuống nước là một vị quan gia nào đó!"
Một người hiểu chuyện bên cạnh chen miệng nói: "Kinh động đến người của cấm quân phong tỏa đường sông, người rơi xuống nước nhất định là một đại quan."
Một người khác còn hiểu biết hơn, nói: "Cũng chưa chắc đã là quan. Ở kinh thành này có rất nhiều quý nhân. Cũng có thể là công tử của nhà thế gia quyền quý nào đó, hoặc là người trong hoàng thân quốc thích. Nhưng chắc chắn không phú thì quý, nhìn cảnh tượng này thì biết."
Những người vây xem chỉ về phía hai hàng lính cấm vệ đang đứng canh giữ ven sông rồi bĩu môi, "Người ta báo là "Mất tích", hoặc “rơi xuống sông Biện". Ý là nói, chỉ không tìm thấy người, chưa chắc đã rơi xuống nước nhưng đã khiến cho quân cấm vệ Phủ Thuận Thiên phải can thiệp, phong tỏa cả một dòng sông để tìm kiếm, thế mà lại huy động một đội ngũ lớn như thế này."
Ứng Tiểu Mãn đang nín thở nghe mấy vị đứng xem ngươi một lời ta một câu phân tích tình thế thì đám đông bách tính bên bờ sông bỗng nhiên đồng loạt hô to một tiếng.
Tiếng động quen thuộc khiến Ứng Tiểu Mãn nhìn về phía chiếc thuyền lớn sáng đèn, quả nhiên thấy vài tên "Thủy quỷ" nâng một thi thể phình to nổi lên mặt nước.
Đèn đuốc chiếu rọi sáng trưng, bách tính vây xem phát ra từng âm thanh kinh hãi.
Thi thể này bị rong rêu quấn quanh, đã mục nát đến mức nhìn không ra hình dáng mặt mũi.
"Aiz, thi thể dưới nước được vớt lên, có thể lại liên quan đến một vụ án oan, tiếc là không phải là quý nhân mà họ đang tìm."
Quan khách vây xem tiếc hận thở dài, "Nếu tối qua mới rơi xuống nước, ngâm trong nước qua một đêm thì tuyệt đối sẽ không đến mức phân hủy thành xương trắng thế này. Còn phải tiếp tục tìm kiếm nữa đấy."
Quả nhiên, đám "Thủy Quỷ" không dừng lại, tiếp tục lặn xuống nước tìm kiếm.
Ứng Tiểu Mãn lộ ra ánh mắt suy tư. Nàng quay đầu hỏi vị quan khách vây xem có vẻ hiểu biết nhất kia, "Nếu thi thể của quý nhân mất tích được tìm thấy được đưa về nhà, liệu có được hậu tạ một khoản tiền lớn hay sẽ bị đưa đến nha môn quan phủ?"
Người vây xem kinh dị liếc mắt nhìn nàng một cái.
Áo dầu che hơn nửa người Ứng Tiểu Mãn, chỉ nhìn ra được là một thiếu nữ vóc người mảnh mai, mặc váy vải màu trắng.
"Tiểu nương tử, nghe khẩu âm của ngươi là biết ngươi là người ngoài thành rồi. Nếu như có thể thuận lợi đưa thi thể quý nhân về nhà, không cần phải nói, tất nhiên sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, nói không chừng còn đủ để sống cả đời đấy."
Quan khách vây xem cười chế nhạo, "Nhưng kinh thành khắp nơi đều là quý nhân, loại tiểu dân áo vải như chúng ta, ngay cả xuất thân tướng mạo của quý nhân cũng không biết gì thì làm sao có thể dựa vào thi thể để kết luận thân phận quý nhân? Nếu như nhận nhầm thì sao? Nếu đưa đúng nhà, có thể kiếm được một món tiền lớn, nhưng nếu đưa nhầm nhà thì sẽ bị ăn một trận đòn. Tiểu nương tử, cho dù thi thể có bày ở trước mặt ngươi, ngươi có dám làm hay không?"
Ứng Tiểu Mãn khàn giọng, "Cái nghề này thật không dễ làm." Ngẫm lại, nàng lại hỏi, "Vậy nếu không phải là nhà quý nhân thì sao? Cũng sẽ chịu một trận đòn à?"
"Không phải nhà quý nhân thì không liên quan. Đưa nhầm thi thể thì nhiều nhất chỉ bị mắng một trận thôi, ngươi còn không biết chạy sao."
"Ah. Đa tạ đã chỉ điểm."
Trong đám người vây xem bên bờ sông, nàng quấn chặt áo dầu trên người mấy phần, cố hết sức chen ra khỏi đám người, tiếp tục chạy về phía Bắc thành.
Lần này tới thành bắc quả thật có thu hoạch lớn. Nàng đi qua một con hẻm lạ, mưa đột ngột lớn lên, nàng chạy vào một quán trà ven đường để tránh mưa. Quán trà vắng vẻ vì trời mưa, ông chủ quán trà không có việc gì làm liền trò chuyện với Ứng Tiểu Mãn dưới mái hiên trong vòng mười lăm phút, bất ngờ có được nhiều tin tức mới.
Hóa ra trong kinh thành, trừ Nhạn gia dòng dõi huân quý thì còn có Yến gia nổi danh.
Yến gia là đại tộc thi lễ, nhiều thế hệ ở kinh thành, tổ tiên từng là Tể tướng, nhà ở phía Bắc thành kéo dài tận mấy dặm.
Nàng không quen với chữ "Yến", ông chủ quán trà phải chấm nước viết chữ lên trên ván cửa mới giật mình. Nàng bày ra tư thái khiêm tốn thỉnh giáo, lại tinh tế hỏi tình huống về Yến gia hồi lâu, càng nghe càng cảm thấy… giống. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giống hệt những gì nghĩa phụ nghiến răng nghiến lợi nhắc tới —— quan văn thế gia xấu xa.
Khi mưa đã tạnh, sắc trời cũng dần tối. Ứng Tiểu Mãn chậm rãi quay về.
Hôm nay, lần thứ hai xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vào đầu tháng ba ngày ngắn, đêm dài, người kinh thành thích ăn uống, chú trọng bữa sáng và tối, khi trời vừa tối, dọc phố đã bắt đầu mở quán, tiếng hô bán hàng vang lên khắp nơi, khói lửa nóng hầm hập tràn ngập phố phường.
Ứng Tiểu Mãn đi ngang qua một sạp hàng thịt dê chiên giòn, nàng nghe được chủ sạp nói chuyện phiếm với khách quen, "Nghe nói Ngư thị thành nam bị ngập nước à?"
"Ngập rồi! Ta vừa phải lội nước qua đây đấy. Sáng nay còn đỡ, buổi chiều đột nhiên nước sông chảy ngược, ngập cả một khu. Hai ngày này đừng đến Ngư Thị nữa."
Bước chân Ứng Tiểu Mãn dừng lại, quay lại hỏi, "Ngư Thị ngập nước, ngõ Đồng La cũng bị ngập sao?
"Chỗ đó liền kề nhau, sao có thể không ngập?" Thực khách vừa ăn vừa nói: "Cả ngõ Đồng La đều bị ngập, khắp nơi có nồi niêu, chậu bát trôi nổi trong nước. Nhà tiểu nương tử ở ngõ Đồng La à? Mau về vớt đồ đi."
Ứng Tiểu Mãn lo lắng, quấn chặt áo dầu, vội vã chạy về.
Hẻm Đồng La quả nhiên đã bị ngập cả trong lẫn ngoài. Mực nước đột ngột dâng cao lên, nước sông chảy ngược lên bờ, thuyền quan dừng trên sông Biện đã không thấy bóng dáng. Con sông giữa thành tối om, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ đùng đùng.
Ngõ Đồng La ngập đến ngang hông, cả con hẻm ngâm trong nước.
Sắc trời hoàn toàn tối xuống. Nồi gỗ, chậu gỗ bay tứ phía trong nước, khắp nơi đều là tiếng la khóc của trẻ con.
Ứng Tiểu Mãn lúc mò mẫm trong bóng tối, bỗng bị một vật gì đó đụng mạnh vào chân, cố hết sức vịn tường đi vào trong ngõ sâu, "Nương!"
Nàng gọi nghĩa mẫu nửa ngày trời mới run rẩy mở được cửa ra.
Cửa viện ngập trong nước đến thắt lưng, cả hai phải hợp lực trong ngoài kéo đẩy mới mở được một khe nhỏ, khi Ứng Tiểu Mãn vào trong liền vội vàng khép lại.
Trong tiểu viện tối đen, chỉ có ngọn đèn dầu treo ở chỗ cao lộ ra ánh sáng yếu ớt, chiếu vào lên khuôn mặt trắng bệch của nghĩa mẫu.
Thấy thần sắc hoảng sợ của nghĩa mẫu, Ứng Tiểu Mãn vừa lội nước vừa vào nhà an ủi, "Nhà chúng ta mất thứ gì ạ? Cái cũ đi rồi thì cái mới sẽ đến, sau này tích cóp tiền mua lại là được rồi."
"Không phải là mất đồ." Nghĩa mẫu cả kinh đến mức sắc mặt trắng bệch, đến khi che mưa dưới mái hiên mới đỡ hơn chút, cố gắng vắt nước đọng trên người nói: "Ngoài cửa nhà chúng ta có, có cái gì đó."
Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu chiếu ra ngoài phòng, nghĩa mẫu ngắt quãng nói, “Khi nước lũ vào, ta vội đóng cửa sân lại, đùng đùng, cứ liên tục gõ cửa nhà chúng ta. Đèn tối lửa tắt, ta không dám mở cửa ra xem. Tiểu Mãn, có phải là thủy quỷ hay không... Có phải thủy quỷ chết đuối trong sông xuôi dòng trôi tới cửa tìm người thế mạng không?”
"Nghe này, nghe này!" Nghĩa mẫu đột nhiên bắt lấy tay nàng: "Nó lại đến rồi, nó lại đến rồi!"
Bịch một tiếng, thứ gì đó va vào trên cửa sân.
Hai người đứng dưới mái hiên nín thở lắng nghe. Một lúc lâu sau, lại nghe một tiếng bịch nữa.
"Con đi xem." Ứng Tiểu Mãn gỡ đèn dầu xuống, lội qua nước vào trong nhà, tìm ra chiếc chốt cửa sắt nặng hai mươi cân mà nhà mang theo từ quê lên từ trong đáy hòm.
Một tay nàng xách đèn dầu, một tay nhấc chốt cửa, không quên an ủi nghĩa mẫu, "Hơn phân nửa là mấy thùng gỗ chậu gỗ hay vật gì đó xuôi dòng tới, va vào cửa. Nếu như là đồ của hàng xóm láng giềng thì cứ mang vào đã vậy."
Từ nhỏ nàng đã cùng nghĩa phụ lên núi săn thú, không tin quỷ thần, nói đi lại phải nói lại, càng nghĩ nàng càng cảm thấy chuyện là như vậy.
Nghĩa mẫu đốt ngọn nến thường ngày không nỡ dùng, nâng lên cao, chiếu sáng một mảnh sân nhỏ.
Ứng Tiểu Mãn lần nữa đi qua vũng nước đọng sâu đến thắt lưng của tiểu viện, ngọn đèn dầu trong tay nàng, nàng đặt đèn trong tay ngậm vào miệng, nắm chắc then cài cửa sắt ở trong tay, "Két" một cái kéo cửa sân mở ra.
Đùng, vật trôi theo nước bay tới vừa vặn theo sóng nước lắc lư nhẹ nhàng mà đụng vào cửa.
Dài tám thước, rộng hai thước, hình người, có tay có chân.
Ngọn đèn không sáng lắm, ánh sáng mờ mờ chiếu rọi nửa thước một mảnh đất nhỏ, làm lộ rõ hình dáng vật va vào cửa.
Gương mặt người này tái nhợt, tóc dài đen nhánh rối loạn như tảo nước, hai mắt nhắm nghiền, hai tay trắng bệch gắt gao bám chặt vào cánh cửa.
Áo đơn nhuốm máu ngâm trong nước, vạt áo như rong rêu nhẹ nhàng lung lay.
Sắc mặt Ứng Tiểu Mãn cũng trắng bệch.
Nàng chấn kinh há to miệng.
Bịch một tiếng, ngọn đèn trong miệng nàng rơi xuống nước.
Đèn tắt.
Trong bóng đêm đen kịt, ngoại trừ tiếng nước mưa tí tách rơi vào trong nước, vang vọng bên tai, chỉ có tiếng tim đập kịch liệt của Ứng Tiểu Mãn.
Nàng mới thấy vài lần khi đi qua sông, không nghĩ tới... nhanh như vậy đã đụng phải!
"Tiểu Mãn, làm sao vậy?" Ngọn nến cũng bị nước mưa dập tắt, bóng đêm tối đen như mực, nghĩa mẫu run giọng hỏi vọng từ cửa nhà chính: "Bên ngoài có thứ gì vậy?"
Ứng Tiểu Mãn lội qua nước, đưa lưng về phía cửa phòng, cố sức mang vật nặng ngoài cửa vào trong sân, vừa cố hết sức di chuyển vừa nói, "Đi kinh thành, đi đường thủy... Làm ăn lớn."