Trong ngõ Đồng La là nơi ở của dân chúng nhà nghèo, nhà nào cũng chật hẹp, chắc chắn không phải nơi ở của những tham quan mà nghĩa phụ đang tìm kiếm nên nàng yên tâm mà ở lại. Chỉ là lúc nghĩa mẫu ngẫu nhiên mắc bệnh, mời lang trung lại không phải chuyện dễ dàng.

Ứng Tiểu Mãn đuổi bà mối đi, chia cá tươi cho hàng xóm, dặn dò các dì thẩm chăm sóc nghĩa mẫu đang ngủ say rồi đi tìm lang trung.

Nghĩa mẫu có bệnh choáng váng cũ. Từ khi nghĩa phụ qua đời, bi thương quá độ, gần như mỗi tháng bà đều tái phát một, hai lần, cũng không khó trị, chỉ cần tìm lang trung lấy cỏ ngải cứu làm nóng mấy huyệt vị toàn thân, rất nhanh sẽ giảm bớt. Chỉ là nàng không nghĩ tới lúc ra bờ sông tìm lang trung, chiếc thuyền hai tầng của quý nhân sáng nay vẫn còn đậu ở đó.

Vào lúc đêm tối, chiếc thuyền lớn thắp đèn, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước. Ba chữ đen nổi bật trên chiếc đèn lồng sáng vàng khiến mọi thứ trong bóng tối càng thêm bắt mắt.

Ứng Tiểu Mãn nhìn từ xa, đèn lồng lắc lư trong gió, chữ đầu tiên là "Đại", chữ thứ hai là "Lý", còn chữ thứ ba hình như là "Tự”?

Mười mấy gã sai vặt cùng với tỳ nữ mặt mày xinh đẹp không thấy bóng dáng, thay vào đó là hơn mười tên quan sai vặt vạm vỡ, đeo đao đứng trên thuyền, bảo vệ quý nhân đứng ở mũi thuyền.

Bộ áo choàng rực rỡ lộng lẫy kia cũng được thay đổi. Quý nhân giờ mặc một bộ áo màu xanh lam, đứng bên mạn thuyền, dưới ánh đèn, không thể nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy hắn cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt dõi xuống dòng nước cuộn chảy bên dưới thuyền. Thỉnh thoảng, hắn ra lệnh vài câu ngắn gọn rồi có người nhảy xuống nước, như thể đang tìm kiếm gì đó.

Ứng Tiểu Mãn núp sau một góc khuất, cảnh giác dõi theo bóng dáng quý nhân đứng bên mạn thuyền.

Sáng sớm Quý nhân đứng ở đầu thuyền, nhìn xuống nàng từ trên cao, nàng tránh thoát khỏi ánh mắt của bà mai liền rời đi. Quý nhân chỉ nhìn lướt qua nàng một cái, nàng chỉ nhớ tựa hồ hắn có vẻ cao ngang với đèn lồng thứ hai. Làm sao sau khi thay y phục, vóc người hắn lại cao hơn chiếc đèn lồng thứ hai một chút?  

Nàng nhớ hơi mơ hồ, có lẽ là nhớ lầm, nhưng chắc chắn chiếc thuyền này là chiếc thuyền lúc sáng nay.

Trong lúc nàng đang quan sát, trong sông có mười mấy hán tử mặc áo lặn* màu đen trông giống như “thủy quỷ”, đi đi lại lại dưới nước tìm kiếm nhưng không tìm được gì, bám vào mép thuyền thở hổn hển lắc đầu.

* Áo lặn: Là một loại trang phục lặn cổ đại, tương tự như bộ đồ bơi ngầm, làm từ da cá hoặc da cá mập.

Mãi đến khi nàng tìm được lang trung, đang trên đường trở lại khu Đồng La, đi dọc bờ sông, thì ánh đèn từ chiếc thuyền phản chiếu lên mặt nước, sáng rõ như ban ngày, mười mấy "thủy quỷ" vẫn tiếp tục tìm kiếm dưới sông, còn những người dân đứng trên bờ đang tụ tập xem náo nhiệt.

Bỗng nhiên mọi người cùng nhau hô to một tiếng, ba bốn "thủy quỷ" cùng kéo lên một cỗ thi thể từ dưới sông, thi thể này bị dây thừng cuốn chặt với hai tảng đá lớn, từ xa nhìn lại có vẻ như bị sưng lên, thân thể to lớn hơn bình thường rất nhiều.

Lang trung đứng cạnh Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc lắc đầu, "Thế đạo suy đồi thật, thế đạo suy đồi! Dùng dây thừng trói đá ném xuống sông, rõ ràng là một vụ ám sát! Không ngờ quan thuyền của Đại Lý Tự lại đỗ giữa dòng nước vớt xác. Ài, thi thể sưng phồng như vậy, hẳn là đã chìm dưới nước bốn, năm ngày rồi."

Ứng Tiểu Mãn liếc mắt nhìn ba chữ "Đại Lý tự" treo trên đèn lồng lớn trên thuyền, khiêm tốn thỉnh giáo lang trung, "Đại Lý tự là chùa miếu nào vậy? Có phải lo liệu việc thu thập thi thể không?"

Lang trung cười đến mức sặc sụa ho khan: "Tiểu nương tử mới tới kinh thành, vẫn cần phải nhìn ngó nhiều một chút. Đại Lý Tự chính là nha môn xử án ở Kinh thành. Những vụ án thông thường như đánh nhau hay ăn trộm sẽ giao cho Phủ Thuận Thiên giải quyết, nhưng khi có án mạng nghiêm trọng, tất cả sẽ chuyển sang cho Đại Lý Tự điều tra."

"Thì ra là vậy." Ứng Tiểu Mãn cảm tạ lang trung chỉ giáo: "Lang trung đừng xem náo nhiệt nữa, mau đi ngõ Đồng La, nương ta đang chờ chữa bệnh." (App T-Y-T)

Hai người đi về phía ngõ Đồng La, nàng thì quay đầu lại nhìn một lần nữa.

Trong khi thi thể được tìm thấy dưới sông, các hoạt động trên thuyền vẫn chưa dừng lại, mười mấy "thủy quỷ" vẫn tiếp tục xuống nước tìm kiếm.

"Không phải đã tìm được thi thể rồi sao?" Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc hỏi, "Sao vẫn còn tìm kiếm dưới ánh đèn?"

Lang trung suy đoán, "Có lẽ thi thể tìm thấy này không phải là cái bọn họ muốn tìm chăng?"

Ông nhỏ giọng nhắc tới vài truyền thuyết ở kinh thành cho tiểu nương tử mới đến.

"Con sông Biện này đi ngang qua kinh thành, dòng nước cuồn cuộn, nối với các huyện ngoài thành, nghe nói mỗi năm ở Kinh thành đều có nhiều vụ mất tích kỳ lạ. Người chết không thấy xác, khụ... thi thể thường bị cuốn theo dòng nước."

Ứng Tiểu Mãn giật mình, "Vậy thì, việc vớt xác ở sông có thể kiếm tiền sao?"

Lang trung giật mình, vội vã xua tay, "Người làm công việc này gọi là 'người vớt xác'. Nhà của những người xấu số sẽ trả một khoản tiền lớn để mang xác về. Dù kiếm được tiền nhưng làm vậy sẽ tổn hại âm đức! Những người vớt thi thể đều là những nam tử tráng niên. Tiểu nương tử nhà ngươi tuổi còn trẻ như vậy thì không làm được đâu." ( truyện trên app T•Y•T )

Ứng Tiểu Mãn gật gật đầu, trên mặt vẫn lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ,  thỉnh thoảng lại quay lại nhìn bờ sông tối om.

Quý nhân đứng ở đầu thuyền vẫn cúi đầu nhìn xuống nước sông cuồn cuộn chảy xiết.

***

Nửa đêm hôm đó mưa xuân rơi tí tách.

Mưa đã tạnh, mùa xuân đã tới, chỉ là hẻm Đồng La phía nam kinh thành vốn quanh năm lầy lội, vào mùa mưa phùn, ngõ này càng dễ tích nước.

Ứng Tiểu Mãn mặc một bộ áo dầu chống mưa*, tay cầm cái giỏ lưới trống, chân bước qua vũng nước đi vào con hẻm. Mới đi được vài bước, nghĩa mẫu trong cửa nghe thấy động tĩnh đã kéo cửa hẹp ra nghênh đón.

* Áo dầu: áo mưa cổ đại làm từ dầu cây trẩu trên áo vải.

Nhìn nghĩa mẫu đang dựa cửa nhìn quanh, Ứng Tiểu Mãn lắc đầu.

Mực nước sông dâng cao, mấy ngày nay, việc đánh bắt cá không thu được nhiều.  Mưa không ngừng rơi, khách mua cá và làm cá ở chợ giảm ít đi năm, sáu phần. Việc giặt giũ thuê của nghĩa mẫu cũng ít hơn so với ngày trời nắng.

Hai mẫu tử đóng cửa sân lại, mở giỏ treo dưới mái hiên, đặt hai chiếc ghế nhỏ cạnh nhau, ngồi cẩn thận đếm lại số tiền đồng trong giỏ.

"Trừ đi ba trăm văn tiền thuê nhà tháng này, còn lại hai quan và bốn mươi đồng."

Nghĩa mẫu vui mừng nói, "Cũng may giá cá ở kinh thành đắt, mấy hôm trước đã tích cóp được kha khá. Chúng ta chỉ có hai người, tiết kiệm một chút cũng đủ chi tiêu hai tháng nữa."

Ứng Tiểu Mãn có chút phiền não: "Tiền mời lang trung còn chưa tính."

Nghĩa mẫu liên tục xua tay, treo giỏ lên dưới mái hiên, "Cái bệnh cũ của ta đã kéo dài suốt mấy năm nay rồi. Dù có mời lang trung cũng không khỏi, không mời cũng sống qua ngày. Không cần phải tốn tiền vô ích."

Bên cạnh bếp lò vang lên tiếng bận rộn. Ứng Tiểu Mãn ngồi ở cạnh cửa, ngẩng đầu xuất thần nhìn chim én trong mưa bay tới bay lui rồi bàn bạc với nghĩa mẫu: "Con thấy cơn mưa này có thể kéo dài vài ngày nữa, mực nước sông rút cũng phải mất vài ngày. Công việc ở chợ cá xem ra không thể làm quanh năm, phải tìm một nghề khác."

Nghĩa mẫu vừa thái rau vừa nói,"Cũng tốt, không cần phải đến chợ cá nữa. Dạo này con đi nhiều, có thể là giành mất khách của người khác, không biết có ai nói xấu sau lưng không, ta đã nghe được vài chuyện. Họ nói con là "Tây Thi mổ cá", mấy kẻ bụi đời ngoài phố chuyên đến tìm con để mua cá giết cá, toàn là những lời đồn nhảm."

Ứng Tiểu Mãn nghe được thì cười, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, "Tây Thi giết cá à? Cái tên này nghe cũng hay đấy. Ai đến mua cá giết cá cũng được, miễn là có tiền thì đều là khách cả."

"Không được." Nghĩa mẫu buông dao phay xuống, "Bị người ta nói xấu là "sắc tướng mời chào làm ăn", thanh danh của nữ tử bị hủy, tiền bạc có thể rửa sạch được không? Dạo này con ít đi chợ cá đi, làm cái nghề khác đi. Ta thấy người kinh thành thích ăn điểm tâm, ta có thể làm món đậu hũ nổi tiếng ở quê mình, ra ngoài mở một sạp tiệm bán điểm tâm."

"Nương, người nghỉ ngơi chút đi." Đến lượt Ứng Tiểu Mãn không vui.

"Làm buôn bán đậu hũ đầu chợ sáng, phải dậy từ canh ba để xay đậu. Thân thể người mệt mỏi, choáng váng lại sinh bệnh thì làm sao bây giờ? Kinh thành luôn có những nghề không vất vả mà lại kiếm được tiền."

Nghĩa mẫu đột nhiên lo lắng, đi vài bước ngồi đối diện với Ứng Tiểu Mãn, nắm lấy tay nàng: "Ta nghe nói mấy hôm trước có bà mai đã lôi kéo con vào việc đó, có một số nghề dù có kiếm được tiền cũng không thể làm. Con phải nghĩ đến nghĩa phụ của con, chúng ta đi xa nghìn dặm tới kinh thành đâu phải là để bán con đi làm trâu làm ngựa cho nhà giàu!"

Ứng Tiểu Mãn không chút nghĩ ngợi, liền nói: "Nương yên tâm, lời cha nói con vẫn nhớ rất rõ ràng. Con ngàn dặm xa xôi đến kinh thành đương nhiên là để trả thù, giết tên cẩu quan đó!"

Nghĩa mẫu nghe nửa câu đầu, mắt chứa đầy vui mừng, nghe được nửa đoạn sau, bà không nhịn được mà kích động ho khan.

"Không không không, cha con cũng đã xuống mồ rồi, không cần nhớ kỹ như vậy… "

Ứng Tiểu Mãn đã đứng dậy đi lấy áo dầu.

Nói ra, đã hơn nửa tháng rồi nàng chưa đến khu phía Bắc kinh thành hỏi thăm tin tức về kẻ thù. Nhân dịp trời mưa, không có việc gì làm, nàng định đi một chuyến.

——

【 Tác giả có lời nói 】

Nữ chính: Quý nhân trên thuyền đã thay xiêm y!

Nam chính: Sáng nay người trên thuyền không phải là ta…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play