Chờ bảy ngày sau, khi nghĩa phụ đã được an nghỉ, mẫu tử Ứng gia thu xếp hành lý châu báu, khóa cửa lại, không báo cho bất luận kẻ nào, lặng lẽ rời khỏi ngôi làng đã gắn bó suốt bao năm.
Khóe mắt nghĩa mẫu ngấn lệ, quay đầu lưu luyến nhìn ba gian nhà ngói cùng hàng rào tiểu viện nhà mình.
"Con à, chúng ta đi kinh thành làm gì."
"Cha nói phải đi báo thù."
"Kẻ thù là ai?"
"Con không biết. Trước đây con chưa từng nghe nói qua. Cha nói là cẩu quan ở kinh thành."
"Đừng nghe lời cha con. Người đã an táng rồi, báo thù gì nữa. Nơi này không sống nổi, chúng ta đến kinh thành sống cho tốt.”
"Con đã đồng ý với cha. Nương yên tâm, chúng ta sẽ đi kinh thành sống thật tốt, thuận tiện báo thù."
Nghĩa mẫu buồn bực thở dài, "Ngay cả kẻ thù cũng không nhận ra, ngàn dặm xa xôi, làm sao báo thù được chứ, thù lớn bao nhiêu..."
Ứng Tiểu Mãn ước lượng năm mươi lượng bạc trong tay, lại sờ sờ túi lương thực trên xe la, dựa vào vai nghĩa mẫu, ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời ấm áp hiếm có của mùa đông, cảm thấy nếu như con đường phía trước thuận lợi như hôm nay, đi kinh thành xa xôi báo thù cũng không phải việc khó gì.
Nàng biết họ của kẻ thù, còn biết kẻ thù ở kinh thành làm quan.
Nghĩa phụ không biết chữ, chỉ nhỏ nhẹ nói với nàng họ của kẻ thù là "Yến".
Nghĩa phụ nói, kẻ thù là đại gia tộc, nhiều thế hệ làm quan ở kinh thành. Không phải loại quan võ múa đao múa gậy mà là quan văn gian trá, xảo quyệt.
Hai bên kết thù truyền kiếp, cha chết thì tìm con, con chết thì tìm cháu. Tóm lại là gốc gác ở kinh thành, họ của bọn họ lại hiếm gặp nên đại gia tộc họ “Yến“ rất dễ tìm. Chỉ không biết là họ “Yến” trong chim yến, hay là trong chim nhạn, hay là cái nghiên mực.
Trước mắt Ứng Tiểu Mãn hiện ra hình tượng một thư sinh gầy yếu như que trúc nhỏ. Khuôn mặt mơ mơ hồ hồ, có lẽ giống như những nhân vật phản diện với vẻ mặt gian xảo trong kịch.
Nàng âm thầm cân nhắc.
Vào kinh báo thù, nói dễ thì dễ, nói khó cũng không khó, cũng chỉ cần một cái chốt gõ xuống là xong.
***
Tiết đầu xuân tháng ba, dương liễu rũ xuống thành, bay phất phơ như khói.
Chốn kinh thành này, đâu đâu cũng là nơi an cư.
Thành nam gần sông Biện, đầu hẻm Đồng La, Ứng Tiểu Mãn kéo dây lưới, giẫm lên nền đất bùn nhão nhoẹt, kéo chiếc lưới đánh cá nặng nề vào trong ngõ nhỏ.
Một phụ nhân ló đầu ra từ hẻm nhỏ đầy các dãy phơi đồ, cất tiếng hỏi, “Sáng nay mẫu thân con lại phát bệnh, đang giặt giũ thì suýt ngã xuống sông. Bọn ta vội vã kéo bà ấy lên bờ. Con nên tìm lang trung xem lại đi.”
Ứng Tiểu Mãn nghe vậy giật mình, vội buộc dây lưới vào gốc cây du ven đường, nhanh chóng thắt nút, “Đa tạ Dương thẩm, để con đi vào xem mẫu thân.” Chưa dứt lời, nàng đã nhanh chân chạy về phía cửa nhà mình.
Mấy phụ nhân rảnh rỗi ngồi ở cửa nhà hái rau xúm lại, "Khuê nữ nhà họ Ứng lại kéo gì về thế? Lần trước nó kéo về mấy con cá thu tươi bán được giá lắm đấy—— ai ui!"
Phụ nhân dẫn đầu cả kinh nhảy ra sau một cái, "Sao trong lưới lại có người?"
"Cứu mạng." Bà tử bị treo trong lưới, dáng người cao không quá năm thước, mày rậm mắt to, khúm núm kêu cứu mạng cũng không dám lớn tiếng, đôi mắt tam giác thỉnh thoảng liếc xéo cửa nhà Ứng gia.
"Cô nương này đúng là kỳ lạ. Người ta thì đánh cá, còn nó thì lại đánh lưới một bà lão như ta. Mau thả ta xuống, nửa cái mạng này mất rồi.”
Mấy phụ nhân thường trú trong ngõ Đồng La lại không quá tin, "Ứng cô nương xinh đẹp thế, chắc chắn bà lão này có ý đồ xấu nên con bé mới bắt chứ gì?"
"Lần trước con bé còn bắt được một tên bắt cóc, treo hắn lên cây. Sau đó giao tên đó cho nha môn Phủ Thuận Thiên, bị đánh bốn mươi trượng. Bà lão ngươi nhìn mặt cũng gian xảo, nhìn cũng giống loại bắt cóc lắm chứ.”
Bà lão trong lưới luôn miệng kêu khổ, "Sao ta có thể là kẻ lừa đảo, lão bà ta có danh tiếng, là người mai mối có tên tuổi trong danh sách của quan phủ! Tiểu nương tử xinh đẹp ngàn dặm mới có một, phú quý không muốn lại muốn bám vào nghề bán cá rẻ tiền nơi bờ sông Biện. Có quý nhân để mắt đến nàng, ta muốn tìm chỗ tốt cho nàng, vừa mở lời đã…”
Cửa gỗ Ứng gia mở ra, Ứng Tiểu Mãn ló ra nửa khuôn mặt trắng ngần như ngọc tuyết, "Nửa sau sao bà không nói tới đi? Ta bảo cá bán bảy mươi văn một con, mổ cá ba mươi văn một nhát, kiếm đủ để nuôi cả nhà, chẳng cần vào nhà phú gia làm trâu làm ngựa. Bà còn lôi kéo, đòi đưa ta đi gặp quý nhân trên thuyền lớn. Ai lại thích bị người ta chọn lựa như chọn cá chứ?"
Dương thẩm nín cười nói: "Bà già này dây dưa không chịu buông, con liền kéo bà ta từ bờ sông về đây à?"
Ứng Tiểu Mãn bỗng trở nên căng thẳng, hỏi hàng xóm láng giềng, "Con không làm bà ta bị thương, nếu có vấp ngã trầy xước trên đường thì cũng không tính là con làm đâu. Vậy không phạm pháp chứ?”
Nhóm phụ nhân dồn dập cười nói, "Cũng không đánh giết, không phạm pháp."
"Đáng tiếc thân thể nương con không tốt, nếu thân thể tốt một chút, đụng phải mấy kẻ dụ dỗ khuê nữ của mình làm nô tỳ thì đã sớm cầm cây chày gỗ giã áo lên đánh một trận rồi."
Ứng Tiểu Mãn thở phào nhẹ nhõm, không phạm pháp là tốt rồi.
Khó khăn lắm mới dàn xếp xong xuôi ở kinh thành, cãi cọ với nha môn các nơi mấy tháng, hai mẫu tử vừa mới định ra thân phận nữ hộ "thập đẳng phường Quách hộ (1)", từ chỗ trạch vụ kinh sư (2) với giá tiền thuê phòng cực rẻ chỉ ba trăm văn ở ngõ Đồng La này. Nếu nàng phạm tội, chiếu theo luật pháp, quan phủ có thể thu hồi phòng thuê, vậy thì rất không ổn.
(1) Thập đẳng phường Quách hộ: Tên của các hộ dân thành phố đời Tống. Căn cứ vào gia cảnh giàu nghèo, có bất động sản hay không, chia làm mười bậc.
(2) Công việc kinh sư cửa hàng trạch: Tham khảo bộ phận Chương Tiết [Tống Triều], cơ cấu Tống triều quản lý kinh thành công thuê phòng.
Nàng cởi dây lưới, buông bà mai mối xuống, “Đừng tới tìm ta nữa. Lần sau bà sẽ được đón tiếp bằng cây chày giặt đồ đấy.” Bà mối ôm đầu chạy đi.
Kinh thành phồn hoa nhất thiên hạ, dân cư đông đúc, trăm sông đổ về biển, dễ sống nhưng cũng lắm quy củ. Người ngoại lai như nàng muốn hòa nhập thật không dễ dàng.
Tiên sinh trong trường tư thục thường xuyên rung đùi đắc ý đọc một câu: "Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường." Nàng đi ngàn dặm đường, từ ngôi làng nhỏ bên sông Hán tới kinh thành, quả là đã mở mang tầm mắt.
Trong lưới đánh cá ngoại trừ bà mối thì còn có vài con cá tươi bị mắc vào, khi thả lưới ra, chúng nhảy lách tách trên mặt đất. Ứng Tiểu Mãn vừa ngồi xổm trên đất nhặt cá nói chuyện phiếm với các hàng xóm.
"Bà tử kia nói ta xinh đẹp, chỉ bảo ta đến đại hộ nhà ngươi ta làm tỳ nữ. Nhưng ta thấy kinh thành có rất nhiều người xinh đẹp mà."
Nàng khó hiểu, "Hôm nay người trên chiếc thuyền lớn hai tầng bên bờ sông kia coi ta như cá mà lựa chọn. Ta thấy người rất trẻ tuổi, mặc y phục sáng sủa, tướng mạo lại tuấn tú. Mấy gã sai vặt bên cạnh hắn đều thanh tú, tỳ nữ nào cũng xinh đẹp, cộng lại cũng cả chục người, còn không đủ hầu hạ hắn sao? Vì sao còn muốn tìm ta làm tỳ nữ."
Dương thẩm cười nói: "Những quý nhân trong kinh thành này lúc nào cũng không biết đủ. Cho dù nạp hai mươi tiểu thiếp xinh đẹp ở nhà, vẫn nuôi ngoại thất ở bên ngoài, vẫn sẽ đi dạo các lầu xanh, còn muốn nạp thêm tiểu thiếp thứ hai mươi mốt nữa đấy."
Ứng Tiểu Mãn hít một hơi lạnh, lẩm bẩm nói, "Một người nạp hai mươi tiểu thiếp, tiểu thiếp lại sinh con, vậy không phải là cần đến hai mươi mấy viện tử mới đủ để ở sao. Khó trách nhà cao cửa rộng ở kinh thành, nhà nào cũng phải xây tòa nhà lớn như vậy."
Vào kinh thành mấy tháng nay, nàng vẫn luôn nhớ lời trăng trối của nghĩa phụ, thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, từ quán trà nghe ngóng tin tức quan kinh thành họ Yến (Yến, Nghiễn).
Phía Nam ngõ Đồng La gần Ngư Thị lại kề sát sông Biện, từ sáng sớm đến tối ngập mùi cá tanh, phố ngõ lúc nào cũng lầy lội quanh năm, là đoạn đường mà chỉ nhà nghèo mới ở, quan nhỏ bát phẩm hơi có chút tiền tài cũng không chịu ở chỗ này. Gần đây đương nhiên sẽ không có nhiều quán trà ở ngõ hẻm để người ta tiêu khiển tiêu tiền.
Mỗi lần nàng ra ngoài phải giống như người bán hàng rong đi khắp ngõ hẻm, băng qua những con đường tắt, hướng về phía Bắc.
Đi đến thành bắc, đường phố khu nhà phú quý ở đông bắc thành, bên kia có rất nhiều quán trà, quán xá, tửu lâu huyên náo, tất nhiên còn có cả những lầu xanh huyên náo hơn nữa.
Lần đầu tiên nàng thực sự nhận thức được ý nghĩa của bốn chữ "thâm trạch đại viện", là vào ngày đầu tháng hai, nàng mặc một thân áo lốc vải trắng, đứng ở bên cạnh ngõ phố yên tĩnh nào đó ở thành đông, nhìn bức tường gạch xanh dọc theo cả con phố ngõ hẻm, mỗi mười bước liền lấy màu sắc gạch đá khác nhau trên tường ghép thành hình dạng cá chép hoa sen, kéo dài cả con phố.
Nàng bỗng ý thức được, toàn bộ con phố dài này vậy mà lại là một nhà đại hộ trạch viện, ngẩn người nửa ngày không nói ra lời. Sau đó, liền có một quý nhân đi ngang qua ghìm ngựa dừng ở bên cạnh nàng, nghiêng người nhìn kỹ, lấy quạt xếp khẽ nâng cằm nàng lên, vẻ mặt ôn hòa mỉm cười hỏi nàng, "Có muốn vào tòa nhà này hưởng thụ vinh hoa phú quý không?"
Nàng cũng chưa từng nghĩ cái gì mà "An hưởng phú quý", nhưng nàng rất muốn biết tòa nhà này của ai, là nhà nào. Vì vậy nàng tránh đi cây quạt lạnh lẽo kia, nhưng vẫn không đi, chỉ ngửa đầu hỏi, "Tòa nhà này có phải là Nhạn (Yến hay Nghiễn) gia không?"
Lang quân mặc áo lông chồn tía nhướng mày, cười nói với tùy tùng hai bên, "Còn tưởng rằng chỉ chọn một con thỏ trắng nhỏ ven đường, thì ra người ta ôm cây đợi thỏ, ta mới là con thỏ kia." Hắn xoay quạt xếp lại, chậm rãi duỗi ngón tay phủi bụi bặm trên lớp áo ngoài lông chồn, ung dung nói "Tự mình nghe ngóng xong còn cố ý hỏi ta. Không sai, nơi này là Nhạn gia, ta là Nhị Lang con của đích mẫu Nhạn gia. Theo ta đi vào thôi."
Lúc ấy, nghe được "Nơi này là Nhạn gia (Yến, Nghiễn), Ứng Tiểu Mãn liền trở nên hưng phấn, ánh mắt sáng lên.
"Phú quý gì không quan trọng, ta chỉ muốn vào xem thử. Đi theo ngươi thật sự có thể xem được không?"
Lang quân trên lưng ngựa lại nhướng mày, cười nói với những người hầu, "Nghe thỏ trắng nói chuyện kìa. Các ngươi cũng nên học hỏi một chút."
Nói xong hắn liền cầm quạt xếp trong tay đưa tới, ý bảo Ứng Tiểu Mãn cầm lấy. Nàng ngẩn ra, cho là quy củ gia đình giàu có ở kinh thành là phải cầm quạt, ngoan ngoãn đưa tay nắm cán quạt ngà voi quý báu, đi theo sau quý nhân đi vào cửa Nhạn (Yến hay Nghiễn) gia.
Chỉ đợi không đến hai khắc giờ nàng liền ý thức được nàng tìm nhầm chỗ rồi. Chỗ này hóa ra là Nhạn gia. Nhạn trong chim nhạn.
Nhạn gia là dòng dõi quý tộc ngoại thích, tổ tiên xuất thân công thần khai quốc, con cháu đời đời đều được phong tướng quân.
Nhạn Nhị Lang đưa một cây quạt ngà voi dẫn nàng vào cửa, nhìn thì giống như văn nhân phong nhã, thật ra trên người đã có chức vụ chỉ huy phó sứ ngũ phẩm, dẫn đầu đội ngũ cấm quân bảo vệ ở hoàng thành.
Chắc chắn không phải là nhà của cẩu quan mà nghĩa phụ muốn tìm.
Ứng Tiểu Mãn được dẫn vào cổng Nhạn gia chỉ tốn hai câu, sau đó vừa cầm chốt cửa vừa bắn cung mất trọn vẹn hai khắc đồng hồ, lại rẽ ngang rẽ dọc ở đầu đường ngõ nhỏ, tốn hết cả buổi mới thoát khỏi được đám truy binh đuổi theo ở phía sau, khi trở lại phía nam Đồng La, đế giày cũng đã mòn rồi.
Đây là việc đã xảy ra vào tháng Hai.
Sống ở Kinh thành quả thật không dễ dàng. Ứng Tiểu Mãn chịu đả kích một trận, suốt nửa tháng không dám ra phía Bắc thành.
Nàng lại đi ra đường sông thành nam, tiếp tục đánh cá suốt nửa tháng.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o