Đợi khi thiếu nữ rời đi, Kỷ Khinh Chu mới đi về phía tiểu viện.

Ban đầu vết thương trên người y đau đến mức muốn ngất lịm đi, mỗi một bước đi đều có cảm giác nơi đó bị xé rách ra vậy, về sau vì qua đau đớn mà ngược lại có chút chết lặng. Kỷ Khinh Chu tránh được thị về đang đi tuần tra, cuối cùng cũng về đến được tiểu viện, y vừa bước vào cửa thì sức lực như bị rút cạn, suýt nữa là ngã lăn ra đất.

“Sao về trễ thế?” Giọng nói của Đồ Đại Hữu vọng lại từ bên cạnh, Kỷ Khinh Chu cảm thấy cánh tay mình nhẹ tênh, cả cơ thể đã được Đồ Đại Hữu đỡ lấy. Vốn Kỷ Khinh Chu định che giấu mọi chuyện nhưng bây giờ y đã không còn sức lực để gắng gượng nữa rồi, thế nên chỉ có thể dựa vào người Đồ Đại Hữu thôi.

“Ngươi còn sống ư...” Giọng nói Kỷ Khinh Chu khàn đặc.

“Ngươi đoán đúng rồi đấy, cũng may là ta không ra tay.” Đồ Đại Hữu vừa đỡ Kỷ Khinh Chu bước vào trong vừa hạ nhỏ giọng nói: “Quả thật Vương gia rất cẩn thận, không ăn một chút gì trên bàn tiệc của cung yến, hơn nữa sau khi cung yến kết thúc, tùy tùng luôn theo bên cạnh hắn đã kiểm tra hết tất cả rượu và thức ăn trước mặt hắn.”

Nếu Đồ Đại Hữu ra tay thì Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không gặp mệnh hệ gì, nhưng còn hắn ta thì khó giữ cái mạng nhỏ nhoi của mình đấy.

Đồ Đại Hữu dìu Kỷ Khinh Chu về phòng, còn cố ý đốt nến lên cho y nữa, lúc này hắn ta mới phát hiện mặt Kỷ Khinh Chu trắng bệch không một giọt máu, quần áo trên người đã bị người ta xé nát cả ra, trên chiếc áo trong màu trắng dính khá nhiều vệt máu, nhìn vào khiến người ta phải giật mình.

“Ngươi bị thương sao?” Đồ Đại Hữu căng thẳng hỏi.

“Sư phụ đâu?” Kỷ Khinh Chu đưa tay ra vịn lấy cạnh bàn, không dám ngồi xuống. Vết thương của y nằm ở nơi hơi khó nói nên sợ là phải mất một thời gian không dám ngồi.

“Sư phụ đã nghỉ ngơi từ lâu rồi.” Đồ Đại Hữu đáp: “Ngươi đợi ta một lát, ta đi tìm thái y đến xem cho ngươi.”

Tuy bình thường nội thị trong cung sẽ không có tư cách được mời thái y đến khám chữa bệnh nhưng dù sao thì Đồ Đại Hữu cũng là đồ đệ của Diêu tổng quản, hơn nữa quan hệ trong cung cũng khá tốt nên đã kết giao được khá nhiều bằng hữu, muốn tìm một thái y cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Nhưng không ngờ Kỷ Khinh Chu lại kéo hắn ta lại, dùng giọng nói khàn đặc để ngăn không cho đối phương đi: “Chuyện ta bị thương không thể để người khác biết được, nếu như truyền ra ngoài thì ta sẽ mất mạng đấy.” Đồ Đại Hữu nghe xong thì sững người, Kỷ Khinh Chu nói tiếp: “Làm phiền Hữu đại ca mang cho ta một bộ y phục sạch, ta phải tắm rửa thay đồ.”

Tuy Đồ Đại Hữu vẫn còn lo lắng nhưng cũng không phải là người không biết suy nghĩ, nghe vậy thì không hỏi tiếp nữa, đi lấy một bộ y phục sạch cho Kỷ Khinh Chu trước, sau đó mới đi nấu nước nóng, xong hết mới dìu Kỷ Khinh Chu vào tắm.

“Ngươi cứ tắm rửa trước đi, trong phòng ta có vài loại thuốc, lát nữa ta sẽ tìm vải để băng bó vết thương cho ngươi.” Đồ Đại Hữu nói.

“Cảm ơn.” Kỷ Khinh Chu né tránh ánh mắt của Đồ Đại Hữu, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng có lẽ ta không cần dùng đến chúng đâu.”

Đồ Đại Hữu cũng không suy nghĩ gì nhiều, đợi đến khi hắn ta lấy cao thuốc và vải bố về thì ánh mắt đã dừng lại trên bộ y phục của Kỷ Khinh Chu, lúc này hắn ta mới nhận ra được gì đó. Tuy hắn ta không lớn lắm nhưng đã ở trong cung được một khoảng thời gian khá dài, những chuyện được thấy, được nghe cũng không ít. Chỉ cần nhìn bộ y phục bị kéo xốc xếch không ra gì và vị trí của vết máu, sau đó lại liên tưởng đến dáng đi chỉ cần nhấc chân lên đã đau đến mức đổ đầy mồ hôi của Kỷ Khinh Chu lúc nãy thì đã đoán được sơ sơ đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Ngươi... Là ai làm thế?” Đồ Đại Hữu nhíu mày lại hỏi.

“Tốt nhất là ngươi đừng nên biết.” Giọng nói khàn đặc Kỷ Khinh Chu xuyên qua làn hơi nước vọng lại, mang theo cảm giác bất lực khiến người ta phải nhói lòng: “Chuyện này là do ta sơ ý, không trách được ai cả.”

Đồ Đại Hữu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ biết cầm theo bộ y phục dính máu ra ngoài, nhét vào trong lò lửa của nhà bếp, đợi khi bộ y phục cháy rụi hoàn toàn rồi thì mới quay về. Lúc này Kỷ Khinh Chu đã tắm xong, thay một bộ y phục sạch khác. Nhưng cổ áo của chiếc áo trong đó rất thấp, Đồ Đại Hữu vừa liếc sang là đã có thể nhìn thấy những vết đỏ loang lổ nằm ẩn mình sau chiếc cổ áo kia.

“Chuyện này... Chẳng lẽ ngươi định bỏ qua như thế sao?” Đồ Đại Hữu dời mắt nhìn đi nơi khác, giọng nói nghe như đang rất tức giận.

Kỷ Khinh Chu gượng cười đáp lại: “Ta cũng hy vọng chuyện kết thúc tại đây đấy, chỉ sợ là không dễ như vậy thôi.”

Đồ Đại Hữu nghe xong thì thay đổi sắc mặt ngay, hỏi lại y: “Ngươi muốn làm gì? Nói cho ta biết đi, hôm nay cái mạng này của ta là do ngươi cứu về, cho dù là bất cứ giá nào thì ta cũng sẽ trả mối thù này cho ngươi.”

“Đó không phải là người mà ngươi có thể đắc tội được đâu.” Kỷ Khinh Chu đáp.

Đồ Đại Hữu sững người, hắn ta để Kỷ Khinh Chu dựa vào vai mình, sau đó cúi người xuống thay giày cho Kỷ Khinh Chu.

“Nếu như ngươi có ý thì hãy giúp ta một chuyện đi.” Kỷ Khinh Chu nói.

Đồ Đại Hữu nhìn sang chàng thiếu niên kia, nói: “Ngươi nói đi.”

Ánh mắt của thiếu niên đanh lại, hạ thấp giọng nói: “Sư phụ có một đệ tử tên Cao Lương, ngươi có quen người này không?”

Đồ Đại Hữu nghe hỏi thế thì sững người, lên tiếng đáp ngay: “Biết rất rõ nữa là đằng khác, tên tiểu tử này thông minh lanh lợi nhưng lại không trung thực cho lắm, cho nên sư phụ mới phạt hắn ta đi trông coi Phụng Tiên các đấy.”

“Ngươi tìm hắn ta giúp ta đi.” Kỷ Khinh Thuyền nhấc chân lên định tiến về phía trước nhưng lại bất cẩn chạm vào vết thương, đau đến mức trán toát đầy mồ hôi. Y cố kìm cơn đau lại, ghé sát tai Đồ Đại Hữu dặn dò một lúc, mãi cho đến khi Đồ Đại Hữu gật đầu rồi thì y mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy Đồ Đại Hữu không yên tâm về y nhưng hắn ta biết chuyện này không thể kéo dài lâu được, thế nên đã lấy một chiếc bình nhỏ ra đưa cho Kỷ Khinh Chu rồi chạy ra khỏi tiểu viện.

Đợi hắn ta rời khỏi rồi Kỷ Khinh Chu mới mở chiếc bình nhỏ đó ra xem, lúc này mới biết Đồ Đại Hữu đã đưa cho mình một bình thuốc trị thương.

Cùng lúc đó, tại Nhiếp Chính Vương phủ.

Đổng Đống quỳ ngoài bức bình phong, trán đổ đầy những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu.

Hắn ta là tùy tùng đắc lực nhất, luôn được trọng dụng nhất của Nhiếp Chính Vương Lý Trạm.

Tối nay Nhiếp Chính Vương tham gia cung yến, hắn ta đã cố gắng rất nhiều chỉ vì không để xảy ra sai sót gì, cũng may là đến cuối cùng thì mọi chuyện đều thuận lợi, không một biến cố không nên có nào xuất hiện cả. Nhưng không ngờ sơ hở lớn nhất lại xảy ra sau khi cung yến đã kết thúc...

Nhiếp Chính Vương và Tiên Đế tình như thủ túc, kể từ sau khi Tiên Đế băng hà thì thường xuyên đến Phụng Tiên các và ở lại tại đó. Hơn nữa vào những lúc thế này thì Nhiếp Chính Vương chỉ thích ở một mình, không thích cho tùy tùng đi theo. Nếu như là ngày trước thì cho dù Đổng Đống không theo vào đó, ít nhất cũng sẽ đứng chờ ở bên ngoài điện Phụng Tiên các, nhưng tối nay hắn ta lại vì chuyện khác mà lơ là mất một khoảng thời gian.

Đợi khi hắn ta đuổi đến Phụng Tiên các thì mọi chuyện đã muộn rồi...

“Điều tra thế nào rồi?” Giọng nói lạnh lùng của nam nhân ấy xuyên qua bức bình phong, nhất thời không biết được đối phương đang nghĩ gì.

Đổng Đống đáp: “Bẩm Vương gia, thuốc được trộn lẫn vào trong hương thắp, hơn nữa số lượng còn rất lớn, chỉ cần đốt phần hương đó mà không rời khỏi ngay thì cho dù đó có là người có tinh thần thép đến đâu thì cũng không chịu đựng được.”

“Chậc...” Người ngồi sau bức bình phong thốt lên một tiếng tặc lưỡi khe khẽ.

Đổng Đống nghe vậy thì vội hỏi ngay: “Vương gia bị thương rồi, nên để đại phu đến xem thế nào đi!”

“Ngươi đi giải quyết những chuyện mà mình nên làm đi.” Lý Trạm lạnh lùng nói.

“Thuộc hạ đã cho người tìm kiếm nội thị canh gác Phụng Tiên các hôm nay rồi, đợi sau khi tìm thấy thì sẽ nghiêm hình tra khảo, chắc chắn sẽ khiến hắn ta khai ra người đứng sau sai khiến thôi!” Đổng Đống nói.

Lý Trạm đang ngồi sau bức bình phong nghe thấy thế thì mắt khựng lại, không biết đang nghĩ gì. Hắn cúi đầu nhìn xuống những vết cào cấu chằng chịt trên người mình rồi lấy thuốc rải nhẹ lên những vết thương đã ứa máu của mình, cơn đau điếng lập tức ập đến khiến hắn phải liên tưởng đến cảnh tượng nào đó mà khó khăn lắm mới quên đi được.

Từ đầu đến cuối gương mặt của thiếu niên đó đều chìm sâu trong bóng tối, nhưng nhịp tim và hơi thở của đối phương, thậm chí là hơi ấm trên người y lại như được khắc sâu vào trong ký ức của hắn vậy, thình lình xuất hiện lúc nào không hay.

“Đừng để lộ chuyện này ra ngoài, tìm được người rồi cứ đưa đến gặp bổn vương là được.” Lý Trạm lạnh lùng nói.

Hắn cũng muốn xem thử là ai mà to gan dám tính kế cả hắn như vậy đây!

Phía bên kia, chẳng bao lâu sau thị vệ của vương phủ đã điều tra đến Cao Lương.

Nhưng lúc họ tìm đến nơi thì lại không phát hiện ra Đồ Đại Hữu đang trốn trong một góc, quan sát hết mọi chuyện.

Đợi khi Cao Lương bị đám người đó âm thầm đưa đi thì Đồ Đại Hữu mới nhanh chóng chạy về tiểu viện.

Có lẽ Kỷ Khinh Chu không còn sức lực gì nữa nên đã nằm gục trên giường ngủ thiếp đi mất rồi.

Đồ Đại Hữu thấy thiếu niên mệt mỏi như thế thì vốn cũng không nhẫn tâm đánh thức y dậy đâu, nhưng hắn ta sợ làm lỡ chuyện quan trọng sẽ rước họa sát thân cho chàng thiếu niên kia nên chỉ đành hạ quyết tâm đánh thức thiếu niên đó dậy.

“Đại Hữu ca?” Chàng thiếu niên mở mắt ra, hai mắt lóe lên tia hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đồ Đại Hữu hạ thấp giọng nói: “Ta đã làm xong chuyện mà ngươi giao rồi.”

“Vất vả cho ngươi rồi.” Kỷ Khinh Chu đáp.

“Nhưng...” Đồ Đại Hữu nói tiếp: “Sau khi ta ra ngoài không được bao lâu thì thấy Cao Lương bị người ta đưa đi rồi... Ngươi...”

Trông Đồ Đại Hữu hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn phải hỏi: “Người đó là... Vương gia sao?”

Kỷ Khinh Chu nghe hỏi thế thì sững sờ, sau đó nhận ra người đưa Cao Lương đi chắc chắn là Vương gia, nếu Đồ Đại Hữu đã nhìn thấy hết thì sao lại không đoán ra được chứ?

“Lý nào lại vậy!” Đồ Đại Hữu vừa quan sát nét mặt của thiếu niên thì đã biết mình đã đoán đúng rồi, không kìm được nói: “Đồ cầm thú! Nếu biết thế thì thà rằng ta dùng thuốc độc độc chết hắn cho xong!”

Kỷ Khinh Chu đưa tay ra bịt miệng Đồ Đại Hữu nhưng lại vô tình chạm vào vết thương khiến y đau đến mức phải hít sâu một hơi. Đồ Đại Hữu thấy thế thì vội vàng đỡ lấy y: “Người còn đang bị thương, đừng động đậy gì cả.”

“Đại Hữu ca, ngươi phải nhớ cho rõ, chuyện trong cung yến không được nhắc đến nữa.” Kỷ Khinh Chu nói: “Nếu không thì cho dù người đứng sau sai khiến ngươi hay là Nhiếp Chính Vương cũng đều không tha cho ngươi đâu.”

Đồ Đại Hữu nghe vậy thì vội gật đầu, hắn ta cũng không phải là người lỗ mãng, chẳng qua là do hôm nay được Kỷ Khinh Chu cứu một mạng, sau đó lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên ấy bị Nhiếp Chính Vương đối xử như thế nên không cam lòng, vì vậy mới lỡ lời.

“Vậy lần này ngươi... Có thể bình yên vượt qua cơn sóng gió này không?” Đồ Đại Hữu hỏi.

“Chỉ có thể cược một ván thôi.” Thiếu niên nói một cách yếu ớt: “Nếu như Vương gia có thể nhịn được, không nổi trận lôi đình vì cái bẫy nhỏ nhoi kia thì ta sẽ còn một con đường sống. Còn nếu như hắn bị chọc điên lên, thà rằng đào ba tấc đất lên cũng phải điều tra ra ngọn nguồn chuyện này thì không rõ ta có thấy được mặt trời ngày mai hay không rồi.”

Đồ Đại Hữu nghe xong thì mặt xị xuống ngay nhưng lại không thể làm được gì.

Ngay vào giờ phút này hắn ta nhận ra rằng là một nội thị nhỏ bé sống trong thâm cung là chuyện bất lực đến nhường nào.

Phía bên kia Cao Lương bị bịt kín hai mắt lại, đưa đến Nhiếp Chính Vương phủ.

Lúc Lý Trạm nghe Đổng Đống quay lại báo tin thì bàn tay đang được xử lý vết thương không khỏi run lên, đau đến mức khiến hắn phải nhíu mày lại.

Sau đó hắn khoác áo choàng rồi đứng dậy bước ra ngoài, nhìn xuống tên nội thị bị trói hai tay nằm giữa sân.

Chỉ liếc nhìn một cái thôi nhưng Lý Trạm đã lạnh lùng nói rằng: “Không phải người này.”

Đổng Đống nghe xong thì ngẩn ra, không khỏi buồn bực, nghĩ bụng chẳng lẽ Vương gia nhà mình có hỏa nhãn kim tinh hay sao nhỉ, nếu không thì sao chỉ cần nhìn là đã có thể nhận ra nội thị này không phải là người mình cần tìm chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play