Kinh Thành tháng tư, nắng ấm chiếu rọi.
Nhưng phía trong những bức tường đỏ của hoàng cung lại có một góc mãi mãi không được thấy ánh mặt trời.
Nó nằm ở góc phía đông bắc trong hoàng thành triều Đại Du, ra khỏi cửa hông băng qua nhạn đình là nơi ở các thái giám thứ bậc thấp, đi đến căn phòng phía trong cùng là tới. Căn phòng ấy không hề lớn, bên trong chỉ đặt vài ba chiếc giường và một cái bàn, ngoài ra thì không còn gì khác. Vì luôn bị bóng tối bao phủ, chẳng có lấy một tia sáng chiếu vào nên dù đã đến tháng tư ấm áp nhưng khắp căn phòng ấy vẫn còn vương hơi lạnh giá rét.
Lúc trước, hễ đến cuối mùa là hoàng cung sẽ tuyển nội thị, những người được chọn đầu tiên đều sẽ vào căn phòng này. Vào đó rồi thì sẽ uống một liều thuốc, nếu còn sống thì tiến cung làm người hầu, còn lỡ chết thì quấn chiếu cỏ kéo ra ngoại thành.
Hôm nay vốn không phải ngày cung tuyển nội thị.
Nhưng lại có người mới vào căn phòng này...
“Ưm... A...”
Một tiếng kêu rên kiềm nén len lỏi ra ngoài từ khe cửa khép hờ, vọng ra xa xăm trong con hẻm tối tăm chật hẹp ở nhạn đình.
Dường như chủ nhân của tiếng rên ấy đang chịu đựng sự hành hạ khổ sở kịch liệt nào đó, tiếng rên rỉ toát lên một nỗi tuyệt vọng thấu xương.
“Sao căn phòng này lại mở cửa vào hôm nay vậy? Chưa đến ngày ban thuốc mà!”
“Ngươi không thấy trong nhóm đứng canh cửa đó có cả người của hình bộ sao? Nghe nói người trong kia được đưa đến từ thiên lao!”
Mấy tiểu thái giám vừa hết ca trực ra về bèn nhao nhao thảo luận ở gần đó, một người trong số đó nói cứ như thật: “Lúc đưa người đến ta có liếc nhìn một chốc, có vẻ mười bảy mười tám tuổi rồi, các ngươi nói xem cơ thể trưởng thành rồi mới uống thuốc thì còn có tác dụng không?”
“Trước tiên không nói có tác dụng hay không, thuốc này là để cắt tuyệt ham muốn tình dục của con người, dược tính cực mạnh. Cho trẻ con bảy tám tuổi đậu tình chưa nở uống thì còn đỡ, đến mười bảy mười tám tuổi mới uống, e là còn chưa biết có thể sống nổi hay không ấy.” Một người khác than thở: “Tạo nghiệt mà!”
Người này vừa dứt lời, vai đã bị người khác vỗ mạnh một cái, hắn ta giật mình vừa định nổi đóa, quay lại thấy rõ người phía sau là ai thì lại vội vàng tươi cười, chào hỏi: “Đồ công công, sao người lớn tuổi ngài lại rảnh rỗi chạy đến đây vậy ạ?”
“Nói ai lớn tuổi đấy? Năm nay người ta mới có hai mươi mốt, còn nhỏ hơn ngươi hai tuổi đấy!” Đồ Đại Hữu nói xong bèn giơ tay lên cốc một cái không mạnh không nhẹ lên trán người kia, lại nói: “Hôm nay người ta đến đón người.”
“Đón ai vậy?” Có người vội hỏi.
“Kỷ tiểu công tử.” Đồ Đại Hữu nói.
Mọi người nghe thấy mấy chữ “Kỷ tiểu công tử” này thì chợt sững sờ.
Kỷ gia có thể xưng tên ở Kinh Thành thì chỉ có một hộ, chính là nhà Thái phó Kỷ Văn Thừa bị xử tội cả nhà vào năm ngoái, còn tiểu công tử của Kỷ gia, dĩ nhiên chính là tiểu công tử Kỷ Khinh Chu được tiền Thái phó yêu thương chiều chuộng nhất.
“Năm ngoái toàn Kỷ gia bị kết tội, ba vị tiểu thư bị đưa đi làm quan kỹ, hai vị công tử vốn đều bị lưu đày nhưng không biết tại sao vị Kỷ tiểu công tử này lại cứng đầu, cứ cầu xin ân điển muốn vào cung làm người hầu.” Có người nói: “Lưu đày khổ thì khổ đấy nhưng dù sao cũng có thể còn cơ hội lưu lại con cháu cho Kỷ gia, vào cung rồi... Khác nào cắt đứt hương hỏa của Kỷ gia chứ?”
“Ngươi thì biết cái gì chứ! Kỷ tiểu công tử được nuông chiều từ bé, nếu ra khỏi Kinh Thành, chỉ sợ chẳng đến được vùng lưu đày thì đã chết ở giữa đường rồi.” Đồ Đại Hữu nói: “Vào cung làm người hầu, tuy uống loại thuốc này rồi thì sẽ tuyệt tử tuyệt tôn nhưng dù gì cũng có thể giữ lại được một cái mạng.”
Vả lại thuốc này chỉ làm nam nhân vô dục vô cầu không thể hành sự thôi, đỡ hơn cách cắt bỏ mệnh căn ở tiền triều không biết bao nhiêu lần, ít ra vẫn giữ lại được thứ nên có, chỉ là mất tác dụng thôi.
Có điều... Kỷ tiểu công tử này đã mười bảy mười tám tuổi rồi, uống thuốc có nguy hiểm đến tính mạng hay không thì cũng không tiện nói... Đồ Đại Hữu không phí lời với đám tiểu thái giám này nữa, cất bước đi đến căn phòng tối tăm lạnh lẽo kia.
“Đồ công công, sao ngài lại đích thân đến đây?” Người gác cửa gặp Đồ Đại Hữu thì khá ngạc nhiên.
Đồ Đại Hữu gật đầu với người gác cửa, nói: “Sư phụ phái ta đến đón người.”
“Ôi, một quý công tử được bao bọc trong nhà giàu quyền thế, giờ vai không thể vác tay chẳng thể mang, không chừng cũng chẳng làm nổi mấy công việc vẩy nước quét nhà, sao còn phiền hà Diêu tổng quản đích thân đến hỏi?” Người gác cửa kia hỏi.
“Cung của chúng ta không thiếu người quét tước, nhưng còn người ngâm mình trong nước mực từ nhỏ, chỉ sợ không có người thứ hai.” Đồ Đại Hữu nói.
Nói trắng ra là với xuất thân của Kỷ tiểu công tử, quả thật vào cung làm nội thị hơi thiệt thòi nên có người xót thương y cũng là chuyện thường tình. Nếu là lúc Tiên Đế tại vị, có lẽ mọi người không dám lộ ra chút tiếc thương gì với vị Kỷ tiểu công tử này đâu, nhưng giờ Tiên Đế sụp đổ Tân Đế đăng cơ, ai rảnh đi quan tâm mấy cái đó chứ?
Hơn nữa với địa vị của Diêu tổng quản ở trong cung, ông ấy lên tiếng đòi người thì kẻ nào dám nói không?
“Vẫn là Diêu tổng quản thương tiếc người tài.” Người canh cửa vội dẫn Đồ Đại Hữu vào phòng, ánh sáng bên trong khá tối nhưng vẫn có thể thấy mang máng một thiếu niên đang nằm trên chiếc giường ở sát cửa ra vào, chỉ là thiếu niên ấy lại nằm bất động, nhìn mà không biết còn sống hay đã chết.
Đồ Đại Hữu nhíu mày do khó chịu bởi không khí ẩm thấp trong phòng, quay người mở cánh cửa phòng ra hết cỡ rồi mới đi tới bên giường. Khi đã nhìn rõ dáng vẻ của thiếu niên trên giường, hắn ta chợt sững sờ. Dù hắn ta đã từng gặp khá nhiều con cháu quyền quý ở Kinh Thành triều Đại Du, trong đó cũng không thiếu những người có tướng mạo xuất chúng, nhưng hôm nay gặp vị Kỷ tiểu công tử này hắn ta cũng phải ngỡ ngàng suýt quên thở.
Có lẽ do ở trong thiên lao lâu ngày nên Kỷ tiểu công tử khá gầy gò, cằm nhọn đến mức cứ như được khắc ra làm ngũ quan vốn đã đẹp của y nay lại thêm phần sắc sảo. Lúc nãy bị hành hạ đau đớn quá nên Kỷ tiểu công tử đã cắn rách môi mình trong cơn mơ màng, vết máu đỏ tươi thấm ra bờ môi mỏng làm bật lên màu môi tái nhợt, đỏ đến mức sắp thiêu rụi người ta.
“Ngoan...” Đồ Đại Hữu nhìn sang chỗ khác khẽ ho một tiếng, nói: “Tướng mạo này cũng... Tuấn tú quá rồi.”
“Tướng mạo tuấn tú thì có tác dụng gì chứ, mới một liều thuốc đã ra nông nỗi này...” Người canh gác ấy vừa định nói gì đó nhưng nhớ ra Đồ Đại Hữu trước mắt cũng là một thái giám, bèn vội vàng khựng lại chuyển chủ đề, nói: “Lúc nãy còn kêu rên, sao giờ chẳng có chút động tĩnh nào vậy?”
Hắn ta nói xong thì lập tức tiến lên thò tay ra thăm dò, sắc mặt chợt thay đổi.
Đồ Đại Hữu thấy phản ứng của hắn ta bèn thò tay ra chạm lên hõm cổ của Kỷ tiểu công tử, không thấy mạch đập.
“Này là... Chết rồi sao?” Đồ Đại Hữu khiếp sợ nói.
“Toàn là mạng người cả đấy!” Người canh gác chạy vù ra ngoài cửa gọi người của hình bộ và giám hình vào, nếu y mà chết tại căn phòng này vào hôm nay thì bên hình bộ phải đưa ra phán quyết, vì dù gì cũng là người đến từ thiên lao mà.
Đám tiểu thái giám thập thò ở bên ngoài, vừa thấy cảnh này đã biết có chuyện không hay rồi, thầm nói chi bằng Kỷ tiểu công tử đi lưu đày cho rồi, ít ra vẫn còn một cơ hội sống. Giờ thì hay rồi, còn chẳng vượt qua nổi ải đầu tiên.
Nhưng chuyện này nhanh chóng xảy ra bước ngoặt làm người ta bất ngờ.
Giây phút người của hình bộ tiến vào định kiểm tra “thi thể” thì Kỷ tiểu công tử rõ ràng vừa mới tắt thở kia lại sống dậy. Mọi người trong phòng nhìn nhau, chợt thấy hơi hoang mang.
Kỷ Khinh Chu mới “sống” lại kia còn hoang mang hơn cả họ.
Rõ ràng khoảnh khắc trước đó y đã chết thảm trong một vụ tai nạn giao thông ở xã hội hiện đại rồi, không ngờ vừa mở mắt ra thì bản thân đã sống lại ở một thế giới khác.
“Nếu đã còn sống, bọn ta cũng đã chứng kiến y uống thuốc thật rồi vậy thì để Đồ công công đưa người đi đi.” Người của hình bộ chào Đồ Đại Hữu, lại bảo người canh gác điền vào một tờ văn thư, sau đó rời đi.
Nhân lúc này Đồ Đại Hữu nhìn Kỷ tiểu công tử một cái, gương mặt thiếu niên tràn ngập vẻ ngỡ ngàng, đôi mắt trong veo toát ra đôi phần bất an, trông như một bé nai con vào nhầm bẫy không biết phải làm sao. Thiếu niên cảm nhận được ánh nhìn của Đồ Đại Hữu bèn quay đầu nhìn sang, hỏi hắn ta: “Ngươi là ai?”
Dù gì Đồ Đại Hữu cũng là ngự tiền tứ hậu, còn là đồ đệ của Diêu tổng quản, bình thường được mọi người nịnh bợ đã quen, giờ bị thiếu niên hỏi vậy nhất thời hơi lúng túng. May mà người canh gác tinh ý, vội nói: “Đây là Đồ công công, đồ đệ của Diêu tổng quản Nội Thị ty.”
Diêu tổng quản? Đồ công công?
Kỷ Khinh Chu cấp tốc suy nghĩ đủ thứ trong đầu, rồi chợt nhớ ra một cuốn tiểu thuyết y đã đọc cách đây không lâu...
Mới đầu y tình cờ phát hiện vai phản diện trong cuốn tiểu thuyết đó trùng tên họ với mình nên mới tò mò đọc thử. Y vẫn còn nhớ phản diện trong truyện là Kỷ Khinh Chu, vì bị xử tội cả nhà nên vào cung làm nội thị, sau đó một bước lên trời bằng thủ đoạn của bản thân, nhanh chóng trở thành đại tổng quản của Nội Thị ty.
Diêu tổng quản trong truyện sẽ bị Kỷ Khinh Chu giành chức nhanh thôi.
Còn Đồ công công trong đó, chết còn sớm hơn sư phụ của hắn ta.
Kỷ Khinh Chu: !!!
Y... Xuyên vào cuốn sách đó rồi sao?
“Có đi được không?” Đồ Đại Hữu hỏi.
Tuy Đồ Đại Hữu hỏi Kỷ Khinh Chu câu này, nhưng Kỷ Khinh Chu còn chưa trả lời thì hắn ta đã đi ra ngoài cửa chờ, hiển nhiên không cho Kỷ Khinh Chu cơ hội nói không. Kỷ Khinh Chu thấy vậy thì chỉ đành gắng gượng cơ thể yếu ớt đứng lên đi ra cửa.
Kỷ Khinh Chu và Đồ Đại Hữu đi băng qua con hẻm tối tăm hẹp dài của nhạn đình rồi về phía cửa hông của hoàng cung. Tâm trí của y mờ mịt suốt dọc đường, những gì xảy ra trước mắt tựa như một giấc mơ với y, thậm chí y còn chẳng thể phân biệt rốt cuộc nó có tồn tại thật hay không.
Nhưng những cảm nhận trong người y lại vô cùng chân thật, do dược tính quá mạnh tấn công tứ chi trăm xương trên người y nên giờ mỗi một bước đi của y đều đang đứng trên bờ vực sắp kiệt sức.
Cuối cùng, lúc đến gần cửa hông, hai chân Kỷ Khinh Chu mềm nhũn ngã xuống đất. Nhưng Đồ Đại Hữu luôn đi phía trước y lại như có mắt sau lưng, đưa tay ra đỡ lấy y ngay khi y sắp ngã xuống.
“Cảm giác trở thành thái giám có dễ chịu không?” Đồ Đại Hữu lên tiếng hỏi.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì ngơ ngác, bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào.
Đồ Đại Hữu đỡ lấy Kỷ Khinh Chu bằng một tay, giọng điệu từ tốn hơn: “Giờ cơ thể của ngươi đã trưởng thành, loại thuốc đó chỉ tạm thời làm ngươi không thể hành sự mà thôi, nếu sau này ngươi được ân điển có thể xuất cung thì cũng không phải hết cơ hội hồi phục lại...” Không như đám người vào cung từ nhỏ như họ đây, uống thuốc khi cơ thể vẫn chưa phát triển nên giờ dù có ngừng thuốc thì cũng không thể tiếp tục phát triển được nữa.
“Có nói sao thì... Tóm lại còn sống thì vẫn còn hy vọng.” Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, gương mặt tuấn tú ấy nở một nụ cười mỉm thoáng qua.
Nếu những thứ này đều là thật, sao biết không phải là một đặc ân dành cho y?
Tuy đã xuyên thành một thái giám “không được chết tử tế”, nhưng nói chung thì y cũng đã có cuộc đời thứ hai rồi kia mà.
Y còn sống, điều này quan trọng hơn tất cả...