Đầu Kỷ Khinh Chu rối bời, nghĩ bụng chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương trúng độc rồi sao?

Nhưng điều mà y không ngờ đến là mình đã tốn biết bao nhiêu công sức mới trốn được đến đây nhưng vẫn có thể gặp được hắn ư…

Kỷ Khinh Chu trốn phía sau hương án, không dám phát ra tiếng động gì, ánh mắt lén liếc nhìn ra khung cửa sổ phía sau, tự tính thử xem nhân cơ hội này trốn đi thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu. Y cũng đâu phải bác sĩ, ở lại đây cũng không giúp được gì, chi bằng cứ chạy đi thật xa để khỏi phải bị cuốn vào sự hỗn loạn này.

Bên trong điện, Nhiếp Chính Vương Lý Trạm đang nhìn chằm chằm vào nàng thiếu nữ trước mặt, ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ.

Thiếu nữ đó nhìn thấy ánh mắt đó của hắn thì mặt lập tức đỏ ửng lên ngay, vội vàng cúi đầu thấp xuống.

“Ngươi là… Muội muội của Khâu Quốc cữu?” Lý Trạm hỏi, giọng nói nghe hơi khàn đặc.

Thiếu nữ lấy hết can đảm nhìn thẳng về phía Lý Trạm thì thấy trên gương mặt anh tuấn của đối phương đã lấm tấm mồ hôi, lúc này đây đôi mắt thường ngày rất dịu dàng kia lại toát lên sự lạnh lùng mà nàng ấy chưa từng thấy qua bao giờ. Sự sắc bén đó cứ như đã được kìm chế từ rất lâu, bây giờ do cảm thấy khó chịu nên mới bộc lộ ra ngoài như thế.

“Vương gia… Ngài có đưa người hầu thân cận theo không? Để ta gọi người đến đưa người đến Thái Y viện nhé!” Thiếu nữ đứng dậy chạy ra ngoài điện.

Kỷ Khinh Chu nhìn ra ngoài qua khe hở của hương án thì thấy nam nhân đang ngồi phía bên kia như đang bị rút cạn sức lực vậy, dựa người vào hương án rồi trượt thẳng xuống đất. Tuy nam nhân đó không phát ra âm thanh gì nhưng từ mu bàn tay đang nổi đầy gân xanh của đối phương, Kỷ Khinh Chu có thể nhận ra hình như nam nhân này đang phải chịu đựng một cơn đau mãnh liệt nào đó. 

“Vương gia, ngài có đưa người hầu thân cận theo không?” Lúc thiếu nữ kia chạy về thì thấy Lý Trạm đã nằm dài dưới đất, vội vàng ngồi xuống đỡ đối phương dậy: “Ở đây vắng vẻ quá, ta không tìm được cung nhân đến giúp đỡ…”

Thiếu nữ vừa nói đến đây thì hình như chợt nhớ ra gì đó, đưa mắt nhìn ra phía sau hương án.

Kỷ Khinh Chu bị doạ một phen hú vía, nghĩ thầm có lẽ lần này không giấu được nữa rồi…

Nhưng nàng ấy còn chưa kịp nói gì thêm thì Lý Trạm đã đẩy thiếu nữ ra, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

Thiếu nữ nghe xong thì sững người, có lẽ không ngờ một Lý Trạm luôn dịu dàng, khoan dung trong ấn tượng của mình lại có bộ mặt lạnh lùng như vậy, bị đẩy ra như thế khiến nàng ấy luống cuống. Nhưng cuối cùng thì nàng ấy vẫn không đành lòng bỏ đối phương lại đây nên đã kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh lại rồi đưa tay ra đỡ Lý Trạm lên. 

“Bổn vương bảo ngươi đi khỏi đây!” Cồ tay của thiếu nữ bị Lý Trạm nắm chặt rồi đẩy mạnh ra, thiếu nữ ngã nhào xuống đất.

Có lẽ Lý Trạm đã nhận thức được lý trí của mình bắt đầu hơi hỗn loạn rồi nên mới mò mẫm con dao găm đeo bên hông, hắn muốn dùng cơn đau để giúp mình tỉnh táo hơn.

Thiếu nữ thấy thế thì hoảng sợ hét lên thành tiếng, nàng ấy muốn ngăn hắn nhưng lại không dám manh động.

Kỷ Khinh Chu sợ thiếu nữ sẽ khai mình ra nên vừa định trèo ra ngoài cửa sổ trốn đi thì bỗng nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn chói tai của thiếu nữ.

Suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Khinh Chu chính là nam nhân đó chết rồi, thiếu nữ bị dọa sợ, nhưng chẳng bao lâu sau y đã nhận ra tình hình hiện tại không giống như mình nghĩ…

Thứ Nhiếp Chính Vương trúng không phải là độc, mà là… một loại thuốc khác!

Trí tưởng tượng của Kỷ Khinh Chu bắt đầu bay cao bay xa, có lẽ y đã đánh giá sai tình thế của hai người ngoài kia, còn cho rằng Lý Trạm định làm bừa nữa.

Lý trí đang nói với y rằng mình nên rời khỏi đây là hay nhất, nhưng tay y vẫn còn nắm chặt lấy viên kẹo mà thiếu nữ đưa mình, bên tai còn vang vọng tiếng kêu cứu của thiếu nữ ấy, cho dù y đã trở thành thái giám thì tận sâu trong đáy lòng y vẫn là một nam nhân, những lúc như thế mà bỏ đi thì sợ là sau này ngủ cũng không yên giấc được.

Kỷ Khinh Chu nghiến chặt răng, quyết tâm vòng ra ngoài hương án.

Lúc đi ngang qua hương án, y nhanh trí tiện tay dập tắt ngọn nến đang cháy.

Bên trong điện lập tức chìm vào bóng tối, Kỷ Khinh Chu tiến lên trước đẩy ngã Lý Trạm, quay sang nói với thiếu nữ: “Đi mau đi!”

“Vậy ngươi thì sao?” Thiếu nữ nức nở hỏi lại.

“Đợi khi ngươi đi xa rồi thì ta sẽ rời khỏi đây!” Tay chân của Kỷ Khinh Chu đều đang giữ lấy Lý Trạm, vội vàng nói với thiếu nữ: “Đi mau đi!”

Thiếu nữ bị dọa sợ mất hồn mất vía từ lâu rồi, vừa nghe Kỷ Khinh Chu nói vậy thì lập tức chạy ra ngoài điện như một phản xạ.

Cuối cùng Kỷ Khinh Chu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng ngay sau đó y cảm thấy cổ tay mình truyền lại một cảm giác đau nhức, tay y bị một bàn tay khác nắm chặt, do quá bất ngờ không kịp đề phòng gì nên cả người đã ngã nhào vào lòng đối phương.

Trong bóng tối, hơi thở nóng bừng phả vào người y, mang theo cảm giác nguy hiểm không thể diễn tả được, Kỷ Khinh Chu muốn trốn đi như một bản năng nhưng y đã đánh giá thấp sức lực của đối phương. Còn hành động chạy trốn của y không những không thành công mà ngược lại còn làm dấy lên dục vọng khống chế của đối phương, ngay sau đó Kỷ Khinh Chu cảm thấy cơ thể nặng trịch, hoá ra y đã bị nam nhân kia đè lên người mất rồi.

Hơi đất lạnh lẽo dưới mặt đất xuyên qua lớp y phục mỏng tanh khiến các khớp xương của Kỷ Khinh Chu đau nhức cả lên, nhưng đồng thời cũng khiến hơi thở nóng rực của nam nhân bên trên rõ ràng hơn. Cuối cùng Kỷ Khinh Chu cũng đã nhận thức được tình hình hiện tại của mình rồi, y không kìm được nữa bắt đầu giãy giụa lung tung, tay bắt đầu mò mẫm dưới đất, vớ được một con dao găm.

Trong sách có nói trước giờ Nhiếp Chính Vương là người rất cẩn trọng, không những không ăn đồ ăn trong cung mà còn luôn mang theo dao găm bên người. Lúc này không biết vì sao mà con dao đó lại nằm rơi dưới đất.

Kỷ Khinh Chu không nghĩ ngợi gì nhiều, nắm chặt con dao đó nhưng lúc cầm nó lên định đâm vào người nam nhân kia thì lại chần chừ mất một lúc lâu.

Người này là Nhiếp Chính Vương đấy, chỉ cần cắm nhát dao này xuống, không cần biết đối phương còn sống hay chết thì y cũng đều sẽ không còn mạng để sống nữa đâu…

Kỷ Khinh Chu vừa nghĩ vậy thì tay lập tức mềm nhũn, tiếp đó là một cảm giác kỳ lạ lan truyền khắp người. Hơi thở của y bỗng trở nên gấp rút, mặt cũng bất chợt đỏ ửng lên…

Kỷ Khinh Chu: …

Xong đời rồi, chẳng lẽ thuốc này không phải bị hạ trong cung yến là bị hạ lúc ở Phụng Tiên các ư?

Không phải y đã thành thái giám rồi sao? Sao lại có phản ứng thế?

Nhưng y hoàn toàn không còn thời gian để suy nghĩ về vấn đề này nữa, hiệu quả của loại thuốc này phát tác quá nhanh, chỉ trong chớp mắt nhưng ý thức của y đã bắt đầu hơi hỗn loạn rồi, bây giờ trong đầu y chỉ còn lại hơi ấm và hơi thở của người trước mặt mình mà thôi.

Bóng đêm bên trong điện ngày càng dày đặc.

Kỷ Khinh Chu chợt nghĩ cũng may là lúc nãy đã tắt nến đi rồi, nếu không thì làm chuyện này ở nơi như thế còn ra thể thống gì nữa…

Kiếp trước lúc Kỷ Khinh Chu chết chỉ mới có hai mươi tuổi thôi nên chưa từng nếm trải những chuyện như thế. Y nghe nói quá trình đó sẽ hơi đau nhưng lại không ngờ sẽ đau như thế, đau đến mức y đã suýt ngất đi tận mấy lần. Rõ ràng nam nhân này đã mất hết lý trí nhưng hình như trong tâm trí của hắn vẫn còn tồn tại chút chần chừ gì đó, vẫn còn nhớ đến việc để thiếu niên nằm dưới mình có thời gian lấy hơi để thở.

Chỉ một chút chần chừ ít ỏi đó không đủ giúp Kỷ Khinh Chu ổn hơn được tí nào.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi y mới nhận thức được thuốc đó chỉ có tác dụng với mình trong một thời gian ngắn, cho nên tuy lúc đó y có mất khống chế thật nhưng lại không hề đánh mất ý thức. Cũng đồng nghĩa với việc mọi việc xảy ra trong tối nay, mỗi một chi tiết y đều nhớ rõ như in.

Bao gồm cả việc lúc y không khống chế được mình đã nói những thứ linh tinh không đâu và những vết cào cấu trên người Nhiếp Chính Vương.

Kỷ Khinh Chu không dám nán lại Phụng Tiên các nữa, nhân lúc Lý Trạm đang ngủ say thì đã lén chuồn ra ngoài. Vết thương trên người y nằm ở nơi trí mạng nhất, từng bước đi đều dấy lên cơn đau thấu tận tâm can, nhưng y không dám làm lỡ thời gian, chỉ có thể nhân lúc trời còn tối, loạng choạng chạy về phía tiểu viện.

Ngay vào giờ phút này, y không còn hơi sức để lo lắng gì nữa, càng không có thời gian để kiểm tra tình hình của Lý Trạm, bây giờ y chỉ muốn rời khỏi nơi thị phi này thôi.

Lúc y vừa bước đến khúc rẽ thì bắt gặp một bóng người đang trốn bên cạnh.

Kỷ Khinh Chu bị doạ một phen, sau khi nhìn kỹ thì mới biết hoá ra là thiếu nữ lúc nãy.

“Sao ngươi còn chưa đi nữa?” Kỷ Khinh Chu hỏi, vì một số nguyên nhân nào đó nên giọng nói của y đã trở nên khàn đặc.

“Ta lo cho ngươi…” Thiếu nữ dè dặt hỏi: “Có phải ngươi bị thương rồi không?”

Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì khá ngạc nhiên, lúc nãy nghe Nhiếp Chính Vương nói thiếu nữ này là muội muội của Quốc cữu. Nay tiểu Hoàng Đế mới chỉ có bốn năm tuổi thôi nên không thể nào có Hoàng hậu được, vậy thì đương nhiên Quốc cữu đó sẽ là huynh trưởng của Thái hậu, suy ra thiếu nữ này là muội muội của Thái hậu sao?

Chỉ là… Trông không được thông minh cho lắm.

Nghĩ đến chuyện từ nhỏ nàng ấy đã sống trong nhung lụa, chưa từng trải qua những tranh đấu trong cung hay gia đình.

Kỷ Khinh Chu chỉ đành tỏ vẻ bất lực, thiếu nữ vội hỏi: “Vốn ta định tìm người đến giúp, nhưng…”

“Cũng may là ngươi không gọi người đến, nếu không thì e là tối nay ta không còn mạng nữa rồi.” Kỷ Khinh Chu quan sát xung quanh, khàn giọng nói: “Chuyện hôm nay nhất định không được nói với người khác, nếu chuyện bị truyền ra ngoài thì danh dự của ngươi sẽ bị huỷ hoại đấy…”

Y cũng không có thời gian để lo lắng đến danh dự của thiếu nữ, thứ y lo chính là sau này Nhiếp Chính Vương sẽ tìm mình rồi giết người diệt khẩu thôi. Suy cho cùng, đường đường là Nhiếp Chính Vương nhưng lại trúng phải lại độc ấy, còn phát sinh chuyện như thế với một nội thị nữa, nếu bị đồn ra ngoài thì mặt mũi của Vương gia không phải sẽ mất sạch sao?

Thiếu nữ vội vàng gật đầu đáp: “Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói với ai cả.”

Kỷ Khinh Chu sợ bị người ta thấy nên không dám nhiều lời, vội vàng đuổi nàng ấy đi ngay, nhưng thiếu nữ thì lại lo lắng cho vết thương của y, nhất quyết muốn dìu y đi khỏi đây.

Lúc nãy Kỷ Khinh Chu đã phải gắng gượng lắm mới có thể chạy được tới đây, nay vừa dừng lại để thở thì quả thật cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, thế nên đã mặc cho thiếu nữ dìu mình đi. Lúc này y mới dần dần khôi phục lại chút lý trí, cũng nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề này, quay sang hỏi thiếu nữ: “Ngươi không nói chuyện này cho người khác biết đấy chứ?”

Thiếu nữ nghe vậy thì mặt đỏ ửng cả lên, mở miệng đáp: “Ta… Đương nhiên là ta không dám nói ra rồi.”

“Hôm nay Vương gia gặp chuyện ở Phụng Tiên các, hơn nữa lại gặp ngươi ở đó, nếu như… Nếu như hắn không quên chuyện đã xảy ra tối nay thì ngày mai nhất định sẽ đến tìm ngươi hỏi tội đấy.” Kỷ Khinh Chu nói.

“Hả? Ý ngươi là ngài ấy sẽ tìm ta…” Thiếu nữ nhớ lại dáng vẻ đầy oán khí khi nãy của Lý Trạm thì lập tức phát sợ.

“Nhưng cố giấu thì cũng không giấu được đâu.” Kỷ Khinh Chu nói.

“Vậy bây giờ ta phải làm gì đây?” Thiếu nữ hỏi.

“Ngươi tin ta không?” Kỷ Khinh Chu quay sang hỏi thiếu nữ.

Nàng ấy nhìn thẳng vào mặt Kỷ Khinh Chu, lúc này đây gương mặt anh tuấn đó đã tái nhợt không còn giọt máu nhưng đôi mắt đen tuyền kia lại trông như ngôi sao trên bầu trời đêm vậy, sáng lấp lánh không gì có thể che đậy được. Nàng ấy gật đầu: “Ta tin ngươi.”

Kỷ Khinh Chu nghe xong thì ghé sát lại bên tai thiếu nữ nói nhỏ vài câu, thiếu nữ vừa nghe xong thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu đồng ý.

Tuy Kỷ Khinh Chu không biết có thể tin được nàng ấy không nhưng bây giờ không còn cách khác nữa, y cũng không thể giết người diệt khẩu đúng không?

Y chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào vận may của mình, mong sao sau khi ông trời bày trò đùa giỡn với y thì sẽ có thể rủ lòng thương cứu vớt đời y. 

Thiếu nữ dìu y đến gần tiểu viện, phía trước có một thị vệ đang tuần tra, Kỷ Khinh Chu sợ bị người khác thấy nên đã đuổi nàng ấy rời đi trước.

“Ngươi bị thương ở đâu thế? Ở chân đúng không? Ngày mai ta sai người mang ít thuốc đến cho người.” Thiếu nữ buông cánh tay Kỷ Khinh Chu ra, tận tình hỏi han đủ thứ.

Kỷ Khinh Chu sững người, lúc này mới nhớ ra từ nhỏ thiếu nữ đã sống trong nhung lụa, quyền quý, tuy đã đến tuổi biết yêu, thầm mến mộ Nhiếp Chính Vương có tướng mạo anh tuấn kia, thậm chí còn cất công chạy đến đây để ngắm hắn. Nhưng trong chuyện tình cảm nam nữ, hoặc có thể nói là chuyện giữa hai nam nhân thì nàng ấy lại không hiểu rõ lắm, thế nên cho dù có gặp phải những chuyện như thế thì cũng không biết Kỷ Khinh Chu đã phải trải qua chuyện gì.

Nghĩ đến đây Kỷ Khinh Chu đáp lại một cách đầy hàm ý sâu xa: “Hắn lấy kim đâm vào… chân ta rồi!”

Thiếu nữ nghe vậy thì ngạc nhiên đến mức hỏi ngược lại: “Dùng kim thôi mà cũng có thể khiến chân ngươi bị thương nặng như thế sao?”

Kỷ Khinh Châu:…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play