Cao Lương bị trói chặt hai tay, mắt thì bị bịt kín bằng vải đen, không nhìn thấy gì cả.
Nhưng khi giọng nói lạnh lùng của nam nhân đó vọng vào tai thì vẫn khiến hắn ta run lên, rõ ràng bây giờ đang là tháng tư nhưng hắn ta lại cảm thấy nhiệt độ của nơi này thấp hơn những nơi khác rất nhiều.
Lý Trạm khẽ đưa tay lên, Đổng Đống hiểu ý tiến lên trước tháo khăn bịt mắt của Cao Lương ra.
Khi Cao Lương nhận ra người trước mặt mình là Nhiếp Chính Vương thì run rẩy dập đầu ngay.
“Rõ ràng hôm nay ngươi hầu hạ ở ngự thư phòng, sao họ lại nói ngươi trông coi Phụng Tiên các?” Lý Trạm khẽ cúi người xuống nhìn tên nội thị đang quỳ dưới đất. Cao Lương không dám nhìn thẳng vào mắt của nam nhân ấy, chỉ hoảng loạn cúi đầu xuống, không kìm được run lên bần bật.
Lúc sáng khi còn ở ngự thư phòng, rõ ràng người đang đứng trước mặt hắn ta là người rất dịu dàng, khoan dung cơ mà, không biết vì sao bây giờ lại như một tảng băng lạnh lẽo như thế cơ chứ, chỉ một câu hỏi không cảm xúc thôi mà cũng khiến người ta phải rét lạnh.
“Nô tài... Nô tài đáng chết, mong Vương gia thứ tội.” Cao Lương vội dập đầu xin tha ngay.
“Hả?” Vẻ mặt Lý Trạm vẫn thờ ơ như thế: “Tại sao ngươi lại đáng chết?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán Cao Lương, hắn ta không dám ngẩng đầu lên: “Nô tài không nên vì muốn tiếp cận Vương gia mà tự ý đổi vị trí với người khác... Nô tài không dám nữa, xin Vương gia tha mạng.”
“Ngươi đối vị trí với ai?” Lý Trạm hỏi.
Cao Lương nhắm chặt mắt lại, khai ra sự thật: “Kỷ Khinh Chu!”
Lý Trạm vừa nghe xong thì con ngươi co lại nhưng chẳng bao lâu sau thì đã khôi phục lại như bình thường. Đổng Đống đứng bên cạnh thấy hắn không nói gì thì mới lên tiếng nhắc nhở: “Kỷ Khinh Chu này là con trai nhỏ của tiền Thái phó Kỷ Văn Thừa, Tiên Đế đã ra lệnh cho hai vị công tử của Kỷ gia đi đày, không biết vì sao tiểu công tử của Kỷ gia thà vào cung làm nội thị nhưng cũng không chịu đi theo...”
“Chuyện đổi nơi trông coi cho nhau là do ai đề xuất?” Lý Trạm hỏi.
“Là... Là...” Cao Lương run rẩy dập đầu liên tục: “Là Kỷ Khinh Chu đề xuất, nô tài bị tên đó lừa nên mới đồng ý! Xin Vương gia minh giám, chuyện này đều là ý định của Kỷ Khinh Chu hết cả!”
Trong tiểu viện.
Đồ Đại Hữu đi đi lại lại trong phòng, mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân của thị vệ tuần tra đi ngang qua thì cứ như chim sợ cành cong vậy.
“Tên Cao Lương này là người rất thích giở trò khôn lỏi, có thể tin được không đây?” Đồ Đại Hữu nhíu chặt mày nói.
“Nếu hắn ta không ngu thì có lẽ sẽ biết mình có vị trí thế nào trong cung. Những người như chúng ta nếu như muốn giữ lấy mạng sống thì chắc chắn không thể dựa vào việc bán đứng đồng bọn được. Hôm nay nếu như hắn ta dám bán đứng ta thì ngươi nghĩ hắn ta còn sống được nữa không?” Kỷ Khinh Chu đáp.
Đồ Đại Hữu nhìn sang thiếu niên đó thì thấy tuy nét mặt y trông vẫn còn khá yếu ớt nhưng tinh thần lại rất ổn định, không hề hoảng loạn chút nào. Hắn ta không kìm được phải hỏi: “Ngươi không sợ sao?”
“Sợ chứ.” Chàng thiếu niên lên tiếng đáp: “Nhưng điều ta sợ không phải là Cao Lương bán đứng ta, mà là…”
Mà là vị Nhiếp Chính Vương kia.
Với tình hình hiện tại, Kỷ Khinh Chu chỉ có thể cược một ván thôi, y cược Nhiếp Chính Vương kia có lòng kiên nhẫn và bình tĩnh, cược đối phương sẽ không dễ dàng vứt bỏ hình tượng dịu dàng, khoan dung mà mình đã tốn công xây dựng bấy lâu chỉ vì một lần bị hãm hại trong tối hôm nay.
Tuy trong truyện gốc có nói tối nay Nhiếp Chính Vương sẽ đại khai sát giới…
Nhiếp Chính Vương phủ.
“Tại sao Kỷ Khinh Chu lại muốn đổi với ngươi?” Lý Trạm hỏi.
“Y… Y nói mình không muốn nhìn thấy Vương gia, Diêu công công có ý đề bạt y đến hầu hạ bên cạnh Vương gia nhưng y không đồng ý, cho nên y mới chạy đến tìm nô tài để đổi nơi trông coi.” Cao Lương đáp: “Nô tài cũng nhất thời hồ đồ nên mới nghe theo lời y nói thôi… Vương gia tha tội!”
Đổng Đống nghe xong thì nói ngay: “Nói dối, không phải hắn ta tình nguyện vào cung làm nội thị vì không muốn bị lưu đày vất vả thôi sao? Được hầu hạ bên cạnh Vương gia là chuyện mà biết bao nhiêu người cầu còn không được, tại sao hắn ta không muốn đến đây chứ?”
“Đúng vậy! Nô tài cũng nói như thế đấy.” Cao Lương vội vàng đáp: “Nhưng Kỷ Khinh Chu nói… Y nói Kỷ Thái phó từng là tiên sinh của Vương gia, còn mình thì lại là con trai của Thái phó nên không muốn để Vương gia nhìn thấy dáng vẻ sa ngã, tham sống sợ chết của mình, tránh làm nhục uy danh của Kỷ gia trước mặt Vương gia.”
Hắn ta vừa dứt câu là Lý Trạm sững sờ ngay.
Đổng Đống đứng bên cạnh cũng quay phắt sang nhìn Lý Trạm, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Người trong cả Kinh Thành đều biết lúc cả nhà Kỷ gia phạm tội thì văn võ bá quan trong triều đều câm như hến, không ai dám đứng ra lên tiếng thay Kỷ gia. Chỉ có Nhiếp Chính Vương, khi đó còn là Tam Vương gia đã dâng lên không biết bao nhiêu tấu sớ cho Tiên Đế.
Tuy không giữ được mạng của Kỷ Thái phó nhưng lại có thể giúp cho ba đứa con trai của Kỷ Thái phó thoát khỏi tội chết.
“Sau khi ngươi rời khỏi ngự thư phòng thì có từng đến Phụng Tiên các không?” Đổng Đống hỏi tiếp.
“Nô tài vẫn còn đang mặc y phục của Kỷ Khinh Chu cơ mà, đương nhiên phải đến đó để thay lại rồi, nếu không để Diêu tổng quản biết chuyện thì chắc chắn sẽ phạt nô tài mất.” Cao Lương đáp ngay: “Sau khi thay y phục xong thì trời đã tối, nô tài cũng phải trở về thôi.”
“Sau khi ngươi đi thì Kỷ tiểu công tử thì sao?” Đổng Đống hỏi.
“Y chạy còn nhanh hơn cả nô tài nữa là.” Cao Lương nói: “Gan của Kỷ tiểu công tử nhỏ chỉ bằng chừng này thôi, nào dám ở lại lâu trong Phụng Tiên các chứ, khi trời vừa tối thì chỉ dám trốn ngoài hành lang để canh chừng, sau khi thay y phục xong thì y còn nhất quyết bắt nô tài đi thêm một đoạn với mình nữa, nô tài sợ bị Diêu công công bắt gặp nên sao dám đi với y được cơ chứ…”
Lúc này đây Lý Trạm như suy nghĩ gì đó nên không tập trung, sự lạnh lùng toát ra từ người hắn dần phủ lấy xung quanh, Cao Lương thấy vậy thì lấy hết can đảm, Đổng Đống còn chưa kịp hỏi thì đã chủ động nói trước rồi: “Nhưng e là Kỷ tiểu công tử không thể ở cạnh Diêu tổng quản được nữa rồi, haiz.”
“Tại sao?” Đổng Đống không kìm được hỏi.
Cao Lương tỏ vẻ như mình vừa lỡ miệng, nhưng bị Đổng Đống hỏi thì lại không dám không trả lời nên chỉ có thể nói thêm: “Trong Nội Thị ty có ai là không biết trước giờ Đồ công công luôn là người là Diêu tổng quản dốc lòng dạy dỗ nhất cơ chứ… Nay lại đột nhiên xuất hiện một Kỷ tiểu công tử, hơn nữa còn được Diêu tổng quản coi trọng. Ngoài mặt thì Đồ công công này luôn bảo vệ vị sư đệ này hết mực, nhưng còn sau lưng thì… Hơ hơ…”
Đổng Đống không có hứng thú với những chuyện đấu đá, lục đục của Nội Thị ty nên cũng không truy cứu thêm nữa, chỉ quay sang nhìn Lý Trạm để đợi lệnh.
Không biết từ khi nào mà Lý Trạm bắt đầu mất tập trung như thế, im lặng một lúc lâu mới nói: “Giam lại trước đi.”
Hắn vừa nói xong thì Cao Lương vội vàng dập đầu xin tha: “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng…”
Nhưng chẳng lâu sau đã có người bịt miệng hắn ta lại, kéo xuống dưới.
Sau khi Cao Lương bị đưa đi rồi Đổng Đống mới hỏi: “Vương gia, có có cần tìm Kỷ… Kỷ tiểu công tử đến hỏi chuyện không?”
Lý Trạm nhìn lên bầu trời đêm nằm tít trên cao, chần chừ mãi không trả lời, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa…
Bên trong tiểu viện.
Đồ Đại Hữu đứng ngoài cửa, nhìn bầu trời đang dần dần sáng lên thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Trời đã sáng rồi, họ không đến tìm ngươi!” Đồ Đại Hữu nói với Kỷ Khinh Chu.
Chàng thiếu niên buồn ngủ lắm rồi, mí mắt sắp dính lại đến nơi, khi nghe thấy thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Không ngờ là Vương gia lại nể mặt lệnh tôn thật!” Đồ Đại Hữu nói: “Nếu như không phải ngươi dặn Cao Lương phải nói câu đó thì sợ là khó tránh được kiếp nạn tối qua rồi.”
Kỷ Khinh Chu gượng cười đáp: “Chưa chắc Vương gia sẽ hoàn toàn tin lời Cao Lương nói. Nhưng với tình hình tối qua thì chỉ cần bình tĩnh lại để suy nghĩ kỹ thì cũng chỉ là một sự nhầm lẫn mà thôi… Mục tiêu người của người đứng phía sau không phải là ta.”
Chuyện y có thể nghĩ ra được thì không thể nào Lý Trạm không nghĩ ra.
Cho nên so với việc gióng trống khua chiêng tìm y thì chi bằng cứ án binh bất động trước để tìm cho ra người đứng phía sau giật dây.
Xem ra Lý Trạm này có thể kìm được thật rồi.
Kỷ Khinh Chu âm thầm lau mồ hôi, tự nhủ với bản thân rằng sau này cho dù là ở đâu thì cũng phải cẩn thận hơn mới được, nếu không e là sẽ bất cẩn rơi vào tay Nhiếp Chính Vương mất.
“Nhưng ta vẫn còn một chuyện không hiểu.” Đồ Đại Hữu nghi ngờ nói: “Tại sao ngươi lại bảo Cao Lương nói rằng ta có hiềm khích với ngươi ở trước mặt Vương gia chứ?”
Kỷ Khinh Chu chống tay đứng dậy, sau khi được nghỉ ngơi một lúc thì vết thương trên người cũng không còn đau như hôm qua nữa, nhưng vừa động đậy thì cơn đau xuyên tim đó lại ập đến.
Kỷ Khinh Chu vịn vào cánh tay của Đồ Đại Hữu nói: “Đề phòng bất trắc nên cứ để sẵn đường lui trước.”
Đồ Đại Hữu hoang mang, không hiểu ý của Kỷ Khinh Chu cho lắm.
“Sự phụ vẫn chưa biết chuyện ta và Cao Lương đổi vị trí cho nhau đúng không?” Kỷ Khinh Chu hỏi.
“Ông lão đó còn không thèm hỏi đến nữa là, có ta ở đây để ngăn lại rồi, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.” Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Chu đáp: “Ngươi đi nói cho ông ấy biết đi.”
“Tại sao vậy?” Đồ Đại Hữu ngạc nhiên: “Theo quy tắc của sư phụ thì nếu ngươi tự quyết định như vậy thì sẽ bị ăn gậy đấy…”
Đồ Đại Hữu nhìn nét mặt của chàng thiếu niên ấy thì hiểu ra ý y ngay.
“Nếu như ta bị đánh thì một là có thể che giấu phần nào vết thương cũ, hai là nếu như chuyện bị bại lộ thì cũng không liên lụy đến ngươi và sư phụ…” Kỷ Khinh Chu cười: “Đi đi, xem như giúp ta thêm một việc nữa vậy.”
Đồ Đại Hữu do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải nghiến chặt răng đứng dậy bước ra ngoài.