Về mặt lý trí, Kỷ Khinh Chu biết y không nên xen vào chuyện này.
Bản thân y còn là bồ tát đất qua sông mạng mình khó giữ, nay còn lo sống chết của Đồ Đại Hữu, quả là không biết tự lượng sức cho lắm.
Nhưng dù gì Đồ Đại Hữu cũng là người đầu tiên y quen sau khi xuyên đến đây, tiếp xúc sớm chiều mấy hôm nay, cũng đã có ít cảm tình. Bắt y nhìn Đồ Đại Hữu đi chết thật, có sao y cũng thấy không đành lòng.
Đêm nay, Kỷ Khinh Chu mang theo một vò rượu đi tìm Đồ Đại Hữu một chuyến.
“Quả nhiên không khinh thường ngươi, vào cung mới có mấy ngày mà ngươi có thể kiếm ra cả rượu rồi.” Đồ Đại Hữu nhìn vò rượu trong tay y một cái, vừa bảo y vào phòng vừa tìm ít thịt khô, quả khô ra để nhắm rượu.
Kỷ Khinh Chu cầm một hạt đậu phộng trong tay, cười nói: “Nội thị tên Tiểu Sơn bên thiện phòng ngươi từng đưa ta đi gặp một lần ấy, hôm nay ta đến hỏi xin rượu, hắn ta chẳng thèm hỏi gì thêm đã cho ta luôn rồi.”
“Tiểu Sơn là người ta quen lúc còn làm ngự tiền thị thiện, sau này... Hắn ta phạm lỗi nên bị giáng xuống thiện phòng.” Đồ Đại Hữu thở dài, xong lại nói: “Nội thị như chúng ta có trèo cao cách mấy, dù trèo đến được vị trí của sư phụ đi chăng nữa thì cũng chỉ là một con chó có thể mặc ý xua đuổi trong mắt các quý nhân kia mà thôi.”
Đồ Đại Hữu nói xong bèn uống một hớp rượu, trông tâm trạng có vẻ không được vui lắm.
Kỷ Khinh Chu kìm nén cảm xúc, vội rót thêm cho hắn ta.
Cứ vậy, sau khi đã uống hết ba ly rượu, Kỷ Khinh Chu đoán thời cơ đã đến rồi mới nói: “Nếu đã như vậy, tại sao ngươi còn phải mạo hiểm?”
“Ngươi tưởng ta bằng lòng...” Đồ Đại Hữu nói được một nửa, chợt ngước lên nhìn Kỷ Khinh Chu, hỏi: “Ngươi biết gì rồi?”
“Các ngươi... Có kế hoạch tại cung yến.” Kỷ Khinh Chu nói.
“Sao ngươi biết được?” Đồ Đại Hữu kinh ngạc ra mặt hỏi.
Kỷ Khinh Chu vốn chỉ gạ hỏi thôi, ai ngờ lại lòi ra dễ dàng như vậy.
Dù gì Đồ Đại Hữu cũng chẳng thể ngờ được Kỷ Khinh Chu từng đọc cốt truyện trước mà...
Kỷ Khinh Chu khẽ cười một tiếng, nói: “Thứ có thể giở trò tại cung yến không nhiều.”
Y nói xong thì ẩn ý nhìn vào ly rượu trong tay, quả nhiên sắc mặt của Đồ Đại Hữu đã thay đổi.
Trước khi đến Kỷ Khinh Chu đã suy nghĩ kỹ rồi, Nhiếp Chính Vương có thể thay đổi tính nết cực lớn sau cung yến, một phát đánh chết nhiều quan nhân như thế, chứng tỏ chuyện xảy ra tại cung yến đã chạm đến giới hạn của hắn. Nhưng Kỷ Khinh Chu nghĩ đi nghĩ lại, y thấy thứ có thể giở trò tại cung yến cũng chỉ có hạ độc mà thôi.
Diêu Trường An từng nói xưa nay chưa có nội thị nào thân cận với Nhiếp Chính Vương nên nếu kẻ đứng sau muốn ra tay với Nhiếp Chính Vương thì chỉ có thể chọn cung yến. Suy cho cùng cung yến đông người lại tạp nham, muốn giở ít mánh khóe là chuyện quá dễ dàng.
“Sao ngươi biết?” Đồ Đại Hữu nói với gương mặt đầy căng thẳng: “Trừ phi...”
“Ta đoán đấy.” Kỷ Khinh Chu nói.
Đồ Đại Hữu im lặng một lát rồi nói: “Quả nhiên đầu óc người thông minh các ngươi đều biết suy nghĩ, ta không biết làm sao mà ngươi đoán được nhưng chuyện này đã được quyết rồi, không còn đường lui nữa. Ngươi cứ coi như ngươi chưa từng biết gì đi...”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì ngỡ ngàng, bị y vạch trần nhưng phản ứng của Đồ Đại Hữu lại nhẹ nhàng như vậy, không sợ sau này y đi tố giác hay sao? Nếu không phải do quá tin tưởng y thì là vì hắn ta đã lường trước hậu quả của chuyện này rồi nên không quan tâm Kỷ Khinh Chu có hành động gì hay không.
“Ngươi biết tại sao bên cạnh Nhiếp Chính Vương luôn không có nội thị không?” Kỷ Khinh Chu hỏi.
“Vì ngài ấy rộng lượng với mọi người, không muốn sai bảo người khác hầu hạ nên chỉ có tùy tùng trong phủ đi theo thôi.” Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Chu nói: “Vì hắn ta cẩn trọng từ tận xương tủy, không tin tưởng bất kỳ ai trong cung. Hắn ta sẽ không uống rượu và cũng sẽ không ăn thức ăn trong cung, nhưng điều này không nói lên rằng hắn ta không phát hiện ra âm mưu của các ngươi.”
“Sao ngươi biết?” Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Chu thầm nói vì trong truyện viết vậy đó, tên Nhiếp Chính Vương này vừa đa nghi vừa hai mặt!
“Tại sao ngươi muốn nói mấy điều này với ta?” Đồ Đại Hữu nói.
“Ngươi đã đưa ta ra khỏi nhạn đình, ta nợ ngươi một ân tình.” Kỷ Khinh Chu nói: “Nếu ngươi tin ta thì đừng ra tay vào đêm cung yến đó. Dù sao Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không ăn bất cứ thứ gì nên kẻ đứng sau ngươi sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Đồ Đại Hữu nghe vậy thì mắt sáng rỡ, hiển nhiên đã nghe lọt tai lời Kỷ Khinh Chu nói rồi.
Kỷ Khinh Chu thấy vậy thì không nhiều lời nữa, y đã nói những gì nên nói rồi, kết quả có ra sao thì phải xem quyết định của Đồ Đại Hữu.
Hôm sau, Diêu Trường An đưa Kỷ Khinh Chu đến ngự thư phòng một chuyến, nói hết loạt chi tiết lúc hầu hạ tại ngự thư phòng với Kỷ Khinh Chu. Thậm chí còn nói sở thích của Nhiếp Chính Vương cho Kỷ Khinh Chu biết, ý bảo Kỷ Khinh Chu phải biểu hiện cho tốt, chỉ cần lấy được lòng của Nhiếp Chính Vương thì mai sau có thể ở lại hầu hạ hắn.
Đối với tất cả những người ở trong Nội Thị ty, đây là chuyện tốt biết nhường nào.
Kỷ Khinh Chu liếc thấy một tiểu thái giám mặc trường bào xám bên cạnh Diêu Trường An, thấy hắn ta mê mẩn ra mặt.
Kỷ Khinh Chu nảy lên một ý tưởng, bèn để ý đối phương thêm vài lần.
Tiểu thái giám này tên Cao Lương, trông có vẻ khá khôn lanh, hơn nữa nhìn cái đã biết là hạng người rất có dã tâm.
“Ngày mai ngươi trực ở đâu?” Kỷ Khinh Chu hỏi nhỏ.
“Trước đó ta lỡ làm sư phụ bực nên luôn trực ở Phụng Tiên các.” Cao Lương cười khổ nói.
Phụng Tiên các là nơi thờ phụng bài vị của Tiên Đế, ngoại trừ các dịp lễ, mồng một và ngày rằm hàng tháng Nhiếp Chính Vương sẽ dẫn tiểu Hoàng Đế đến đó bái tế ra thì những lúc còn lại sẽ chẳng có ai, có thể nói đó là nơi vắng vẻ đìu hiu nhất trong hoàng cung.
“Chắc chắn Phụng Tiên các rất thanh tịnh, muốn đổi với ngươi quá.” Kỷ Khinh Chu làm như vô tình nói.
“Hả?” Cao Lương nghe vậy thì giật mình, nhưng lại nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, thầm nói chắc chắn là Kỷ Khinh Chu đang lừa hắn ta thôi.
Đã có thể hầu hạ Nhiếp Chính Vương rồi thì ai lại bằng lòng đến trực tại Phụng Tiên các chứ?
Tên Kỷ Khinh Chu này thật biết nói đùa!
Cho đến hôm sau, Cao Lương đang ngủ gục trên cột trụ ở hành lang điện ngoài Phụng Tiên các thì bị ai đó thò tay ra vỗ làm giật cả mình, khi ấy hắn ta mới nhận ra Kỷ Khinh Chu không nói đùa với mình.
Cao Lương nhận lấy đồng phục nội thị màu xanh lam Kỷ Khinh Chu đưa, mặt đầy lo lắng hỏi: “Rồi lỡ sư phụ trách phạt thì tính sao?”
“Nếu ngươi hầu hạ tốt, sau này sẽ theo Nhiếp Chính Vương, sư phụ có không vui cách mấy thì cũng bó tay với ngươi thôi.” Kỷ Khinh Chu thản nhiên nói: “Nếu ngươi hầu hạ không tốt thì chúng ta đổi trở lại, nói không chừng sư phụ cũng chẳng phát hiện được đâu.”
Có vẻ Cao Lương vẫn hơi đắn đo, nhưng hắn ta nhanh chóng cắn răng mặc y phục của Kỷ Khinh Chu vào.
Làm người luôn phải liều một phen, lỡ thành công thì hắn ta sẽ không cần trông coi Phụng Tiên các lạnh lẽo này nữa.
“Sao ngươi gan quá vậy?” Cao Lương thay đồ xong, nhìn Kỷ Khinh Chu hỏi.
Kỷ Khinh Chu mặc trường bào xám của Cao Lương, khẽ cười một tiếng, không trả lời.
Thật ra y không to gan gì đâu, chỉ là đã nghĩ xong hậu quả rồi thôi.
Nếu sau cung yến mà Đồ Đại Hữu không sao, vậy thì dù Kỷ Khinh Chu có làm Diêu Trường An không vui đi chăng nữa, Đồ Đại Hữu cũng sẽ niệm phần ân tình này mà che chở cho y. Còn nếu Đồ Đại Hữu vẫn bị đánh chết thì Diêu Trường An cũng chẳng còn tâm trạng mà quan tâm y nữa.
Mà Kỷ Khinh Chu cũng đã chứng minh cho Diêu Trường An rằng y không xứng để rèn dũa bằng hành động chân thật, như vậy xem ra... Kỷ Khinh Chu có thể thoát khỏi cốt truyện gốc như ý muốn. Còn sau này ra sao thì Kỷ Khinh Chu từ từ nghĩ tiếp, qua cái ải trước mắt này mới chuyện quan trọng nhất.
Kỷ Khinh Chu trông coi Phụng Tiên các đến tối cũng chưa rời đi.
Tuy Phụng Tiên các này vắng vẻ nhưng cũng là một nơi rất tốt để xa lánh thế gian.
Kỷ Khinh Chu thắp nến lên, tìm vài tấm đệm cói rồi, chui vào phía sau hương án nằm chợp mắt.
Hôm nay lòng y luôn căng như dây đàn, đến giờ vẫn chưa thả lỏng nên vô cùng mệt mỏi.
Thế nhưng y vừa khép mắt lại thì đã nghe thấy tiếng bước chân.
Kỷ Khinh Chu thò đầu ra nhìn, là Cao Lương.
“Sao rồi?” Kỷ Khinh Chu hỏi.
“Vương gia không nói gì, chỉ nói sau này không cần phái người đến hầu hạ nữa.” Cao Lương hơi tìu nghỉu nói.
Kỷ Khinh Chu lại hỏi: “Vương gia đâu?”
“Đến cung yến rồi.” Cao Lương nói.
Kỷ Khinh Chu đổi y phục với hắn ta, trái tim vô thức thấy căng thẳng.
Thời khắc gay go thật sự, giờ mới bắt đầu.
Phụng Tiên các không cần người trực vào ban đêm, nên Cao Lương thay đồ xong thì đã rời đi ngay.
Còn Kỷ Khinh Chu thì không, y vẫn chưa biết đêm nay trong cung gió tanh mưa máu hay là bình an vô sự, thế nên y không dám trở về quá sớm. Lỡ chứng kiến cảnh Đồ Đại Hữu bị người ta bắt đi đánh chết, y sợ y có ám ảnh tâm lý.
Đoán chắc không ai đến đây đâu, Kỷ Khinh Chu bèn rúc sau hương án ngủ tiếp.
Không biết lần này đã ngủ bao lâu, mãi đến khi bị một tiếng bước chân nhẹ nhàng đánh thức.
Kỷ Khinh Chu nhíu mày ở mắt ra, trông thấy một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đứng trước mặt, quần áo nàng ấy mặc không giống cung nữ, chắc là tiểu thư nhà nào đó. Hiển nhiên thiếu nữ ấy không ngờ đằng sau hương án có người, hơn nữa còn là một người có tướng mạo khôi ngô như vậy nên bỗng chốc hơi lúng túng nhìn Kỷ Khinh Chu.
“Ta...” Kỷ Khinh Chu lên tiếng định nói gì đó.
Thế nhưng thiếu nữ lại thò tay ra bịt miệng y lại, cúi xuống ngồi xổm sau hương án, thì thầm: “Đừng lên tiếng.”
Dường như còn sợ Kỷ Khinh Chu không nghe lời nên thiếu nữ còn lấy ra một thứ trong hầu bao đưa cho Kỷ Khinh Chu, Kỷ Khinh Chu mở ra xem thấy đó là một viên kẹo.
Kỷ Khinh Chu: ???
Trong truyện không tả đoạn này, giờ y biết làm sao đây?
Thế nhưng y còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân của một người khác.
Kỷ Khinh Chu: !!!
Không phải nói không có ai đến Phụng Tiên các sao, sao đêm nay đông vui dữ vậy?
Người ngoài kia thắp hương xong thì vái lạy trước hương án. Kỷ Khinh Chu quay sang nhìn thiếu nữ, thấy nàng ấy nằm rạp sau hương án, nhìn ra ngoài xuyên qua khe hở ván gỗ của hương án, gò má khẽ ửng hồng.
Kỷ Khinh Chu chợt hiểu ra, thiếu nữ này có ý với người ngoài kia nhỉ?
Y nhìn theo hướng mắt của thiếu nữ, thấy người trong điện kia độ khoảng hai mươi, thân hình thẳng tắp, khí chất nổi bật, gương mặt có đường nét rõ ràng, ngũ quan anh tuấn không có khuyết điểm. Nhưng không biết tại sao, rõ ràng người này trông có vẻ là một công tử hòa nhã nhưng Kỷ Khinh Chu luôn cảm thấy toàn thân hắn toát ra sự lạnh lùng.
Người đó đứng ở ngoài kia rất lâu mà chẳng nói lời nào.
Ngay khi Kỷ Khinh Chu đoán có lẽ đã đến lúc người đó nên rời đi rồi thì đột nhiên người đó nhíu mày, một tay bấu lấy ngực suýt ngã. Kỷ Khinh Chu hoảng hốt, nhưng thiếu nữ bên cạnh còn phản ứng nhanh hơn cả y, xông thẳng ra ngoài đỡ lấy người đó.
“Ngài không sao chứ?” Thiếu nữ căng thẳng hỏi.
Người đó ngước lên nhìn thiếu nữ, hình như đang thắc mắc tại sao nàng ấy lại trốn ở đây. Nhưng hiển nhiên cơ thể hắn thấy rất khó chịu nên giờ không rảnh đi so đo mấy cái này.
Kỷ Khinh Chu thấy người ta bị bệnh, đang định đứng lên qua đó giúp đỡ thì lại nghe thiếu nữ nói: “Vương gia, ngài khó chịu ở đâu?”
Nàng ấy gọi hắn là Vương gia?
Kỷ Khinh Chu: !!!
Người này... Là Nhiếp Chính Vương sao?