Kỷ Khinh Chu được Đồ Đại Hữu đưa đến một tiểu viện hẻo lánh.
Tiểu viện đó nằm ở góc đông bắc trong hoàng cung, tuy vắng vẻ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
“Đáng lý ra nội thị vừa vào cung đều ở trong nhạn đình, sau này có phẩm cấp hoặc trở thành người hầu được ở lại trong cung nào đó mới được phân đến ở trong nhà phụ của các cung.” Đồ Đại Hữu dẫn Kỷ Khinh Chu vào một căn phòng nằm bên phía tây của tiểu viện rồi nói: “Tuy viện tử này nhỏ, cũng nằm tại nơi khuất nhất trong cung nhưng... Là nơi mà cả Nội Thị ty ai cũng muốn vào ở.”
Không vì gì cả, trong số tất cả nội thị trong cung, người có thể được ban cho tiểu viện riêng chỉ có mình Diêu tổng quản. Có thể được ban cho một căn phòng trong tiểu viện này cũng chỉ có người đồ đệ Diêu tổng quản tín nhiệm nhất là Đồ Đại Hữu.
“Sau này ngươi sẽ ở phòng này, ta ở căn đối diện.” Đồ Đại Hữu chỉ vào căn phòng nằm bên phía đông của tiểu viện rồi nói.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì thấy khá ngạc nhiên, không ngờ mới ngày đầu tiên tiến cung mà y đã có được đãi ngộ thế này rồi, không hổ là kẻ cầm kịch bản phản diện. Với tốc độ mở màn này thì ngày y dọn vào phòng chính trong tiểu viện thay thế Diêu tổng quản chỉ là chuyện trong tầm tay mà thôi.
“Lão nhân gia sư phụ ta có ý đề bạt ngươi, đây chuyện tốt mà biết bao người cầu còn không được.” Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Chu phát hiện nếu nhìn sơ qua thì Đồ Đại Hữu này không mấy nhiệt tình nhưng thật ra hắn ta rất kiên nhẫn, ít ra Kỷ Khinh Chu có thể cảm nhận được rằng hắn ta không ác ý với y, thậm chí còn hơi đồng cảm.
Dù gì cũng là con trai của tiền Thái phó, lưu lạc đến bước đường này quả là khiến người ta cảm thán.
“Ngươi tắm rửa thay quần áo trước đi.” Đồ Đại Hữu nói xong bèn lấy quần áo đã được chuẩn bị sẵn ở trên giường đưa cho Kỷ Khinh Chu. Kỷ Khinh Chu nhận lấy gật đầu, giờ y vẫn đang mặc đồ tù nhân, cả người còn vương không khí ẩm thấp trong thiên lao, quả thật không dễ chịu lắm.
Khi ngồi vào bồn tắm nhìn cái bóng phản chiếu trong nước, Kỷ Khinh Chu mới dần cảm thấy thế giới mình ở hiện tại là thật. Thiếu niên trong cái bóng kia có tướng mạo giống hệt y, chỉ là gầy hơn, sắc mặt cũng chẳng hồng hào, hơi có cảm giác yếu ớt bệnh tật.
Tuy cơn sốc do xuyên vào tiểu thuyết mãi chưa nguôi nổi trong lòng y, nhưng Kỷ Khinh Chu biết hiện tại y nên dồn chú ý vào chuyện quan trọng hơn chứ không phải là cảm thán hay tiêu hóa cảm xúc của mình.
Sống lại một kiếp, y muốn nắm chắc cơ hội này, không muốn lãng phí cuộc đời thứ hai này một cách dễ dàng.
Điều đáng mừng duy nhất là y đã từng đọc cuốn sách đó nên biết được diễn biến câu chuyện. Vậy thì chỉ cần y tránh những hướng đi cũ của nhân vật, không giành lấy vị trí của Diêu tổng quản cũng đừng để bản thân gây ra sóng gió, nói không chừng y có thể sửa được kết cục của nguyên chủ rồi bình yên sống tiếp.
Thậm chí... Như Đồ Đại Hữu nói ấy, một ngày nào đó y có thể thoát khỏi hoàng cung, quay về làm một nam nhân bình thường.
Sắp xếp kế hoạch xong, Kỷ Khinh Chu bèn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Muốn trèo cao trong cung chắc khó, nhưng muốn yên phận làm một tiểu thái giám không ai biết đến, lẽ nào làm khó được y sao?
“Ngươi mặc bộ này không tồi.” Đồ Đại Hữu nói thế sau khi thấy Kỷ Khinh Chu ra khỏi phòng tắm.
Kỷ Khinh Chu mặc đồng phục nội thị màu xanh lam, thấp hơn trường bào đỏ của Đồ Đại Hữu một bậc, nhưng thân phận lại cao hơn một bậc so với mấy tiểu thái giám mặc áo xám kia.
“Sau này ngươi thể hiện cho tốt, nói không chừng không lâu sau là có thể đổi sang áo đỏ đấy.” Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy bèn nói: “Giờ ta còn chưa có cả phẩm bậc mà, mặc bộ này đã là vượt thẩm quyền rồi.”
Tuy câu này của y rất khiêm tốn nhưng giọng điệu lại không hề hèn mọn hay sợ hãi, trái lại còn toát ra đôi vẻ thong dong không nên có ở độ tuổi này. Bình thường Đồ Đại Hữu giao tiếp với các nội thị đã quen cảnh họ đứng không thẳng lưng, giờ thấy dáng vẻ này của Kỷ Khinh Chu, ánh mắt bèn ánh lên chút yêu thích.
“Đói rồi nhỉ?” Đồ Đại Hữu dẫn Kỷ Khinh Chu vào phòng, bảo y ngồi vào bàn rồi hắn ta đưa tay mở một hộp thức ăn trên bàn ra, nói: “Ta thấy mặt ngươi chẳng chút hồng hào nào nên đoán chắc ngươi đã chịu nhiều thiệt thòi ở trong thiên lao, giờ uống thuốc này thì lại càng thêm khổ...”
Hắn ta vừa nói vừa lấy thức ăn trong hộp ra, sau đó đưa cho Kỷ Khinh Chu một đôi đũa, nói: “Ta có người quen bên thiện phòng, mấy ngày tới sẽ bồi bổ ngươi chu đáo, nếu không cơ thể tay không thể mang vai không thể vác này của ngươi, chỉ sợ cả việc hầu hạ mà ngươi cũng làm không xong mất thôi.”
“Đa tạ.” Kỷ Khinh Chu cầm lấy đũa nhưng không ăn cơm.
Mặc dù không nhạy bén nhưng y cũng nhận ra Đồ Đại Hữu này đang săn sóc mình quá mức cần thiết rồi.
Tiếc là Đồ Đại Hữu trong truyện chết quá sớm, nội dung đề cập đến hắn ta chỉ lác đác vài câu, thậm chí Kỷ Khinh Chu còn chẳng biết hắn ta là người tốt hay kẻ xấu.
“Đồ công công...” Kỷ Khinh Chu dè dặt thăm dò: “Trước kia chúng ta có biết nhau không?”
“Ta là một nội thị, nào có cơ hội giao thiệp với Kỷ tiểu công tử?” Đồ Đại Hữu nói xong thì sắc mặt hơi gượng gạo, nhưng không chờ Kỷ Khinh Chu hỏi tiếp thì hắn ta đã nói mình còn phải đi làm nhiệm vụ, dặn Kỷ Khinh Chu ăn nhiều lên rồi rời khỏi tiểu viện.
Kỷ Khinh Chu nhìn bóng lưng hắn ta dần khuất bóng, may mà Đồ Đại Hữu sẽ chết nhanh thôi nên dù có âm mưu khác thì chắc hắn ta cũng chẳng có cơ hội ra tay với y. Dù sao hiện tại Kỷ Khinh Chu cũng có hào quang của nhân vật phản diện nên cũng không cần quá lo về an nguy của bản thân.
Có lẽ thuốc uống lúc trước có tác dụng chậm nên không lâu sau Kỷ Khinh Chu đã thấy toàn thân rệu rã, y bèn ăn bừa vài miếng lấp bụng rồi để nguyên quần áo nằm lên giường thiếp đi.
Khi y ngủ một giấc dậy thì trời đã khuya rồi.
Kỷ Khinh Chu mở mắt ra, phát hiện căn phòng đã được thắp một ngọn đèn dầu, y trở mình ngồi dậy mới liếc thấy có một ông lão tầm sáu mươi tuổi đang ngồi trong phòng. Ông ấy mặc mãng bào có hoa văn thêu rườm rà, vừa nhìn đã biết thân phận không thấp.
“Suy nghĩ cũng thoáng lắm, vậy mà còn ngủ được.” Ông lão hờ hững nói.
Kỷ Khinh Chu chợt nảy ra một suy đoán, thầm nói rất có thể người này là Diêu Trường An - tổng quản Nội Thị ty đương nhiệm.
“Diêu công công.” Kỷ Khinh Chu đứng dậy hành lễ với Diêu Trường An.
Thái độ của Diêu Trường An vẫn thờ ơ, lên tiếng: “Nếu Đại Hữu đã đón ngươi về thì ta cũng sẽ không đuổi ngươi đi. Nhưng cuộc sống trong cung này không nhàn hạ bằng dòng dõi thư hương các ngươi nên nếu ngươi muốn ở lại viện tử này thì sau này phải dựa vào chính mình.”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì sững sờ, y luôn cảm thấy hình như Diêu tổng quản này không mấy nhiệt tình với mình, thậm chí còn không thích lắm nữa kìa. Nhưng hàm ý trong mấy câu Đồ Đại Hữu nói trước đó đều làm Kỷ Khinh Chu ngộ nhận rằng Diêu tổng quản rất quan tâm đến mình.
Lẽ nào... Nguyên chủ trèo lên vị trí cao không phải nhờ vào sự đề bạt của Diêu tổng quản, mà là có nội tình khác ư?
“Mấy ngày tới ngươi học quy tắc trong cung trước đã, ta... có thể cho ngươi một cơ hội.” Diêu Trường An nói: “Nhiếp Chính Vương sắp hồi kinh rồi.”
Kỷ Khinh Chu nghe thấy ba chữ Nhiếp Chính Vương thì tim chợt giật thót.
Kỷ Khinh Chu trong truyện làm quá nhiều việc xấu, cuối cùng bị Nhiếp Chính Vương hạ lệnh xử tử... Chết thảm cực kỳ.
“Kể từ khi Vương gia làm nhiếp chính thì luôn không có nội thị theo hầu. Ta cho ngươi cơ hội này, còn có thể ở lại hầu hạ Vương gia hay không thì phải xem vào bản lĩnh của chính ngươi.” Diêu Trường An nhìn Kỷ Khinh Chu một cái, lại nói: “Có thể đến hầu hạ Vương gia là chuyện tốt mà biết bao người cầu còn không được, vốn dĩ muốn giữ chức vị này lại cho Đại Hữu...”
Diêu Trường An nói xong thì thở dài, tựa như hơi tiếc nuối.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì lại không kìm được thấy thắc mắc, Nhiếp Chính Vương trong truyện là một nhân vật bụng dạ nham hiểm, còn cực kỳ ghét nội thị, đi hầu hạ hắn có thể là chuyện tốt được sao?
Kỷ Khinh Chu len lén liếc nhìn Diêu Trường An một cái, thầm nói lẽ nào tên Diêu tổng quản này biết sau này y giành chức của ông ấy nên định lừa y? Nhưng y cũng chỉ là một tiểu nội thị vừa vào cung, nếu ông ấy muốn chèn ép thì cứ phân y đi quét dọn ở tầng thấp nhất không phải càng trực tiếp hơn sao?
Kỷ Khinh Chu phát hiện chắc chắn trong chuyện này có khúc mắc gì đó, nhưng tạm thời y vẫn chưa nghĩ ra được nên không dám manh động.
Mấy ngày tiếp đó, sức khỏe của y hồi phục không ít nhưng thỉnh thoảng vẫn dễ buồn ngủ. Mấy hôm nay y theo Đồ Đại Hữu, cũng coi như học được kha khá quy tắc trong cung. Cũng không biết tên Đồ Đại Hữu này ngốc thật hay giả vờ mà gần như biết gì cũng nói với y, hoàn toàn không nhìn ra được sự mưu mô của một đồ đệ Diêu tổng quản yêu thương nên có.
Nếu không phải Đồ Đại Hữu trong bản gốc chết sớm, Kỷ Khinh Chu sẽ không kìm được nghi ngờ hắn ta giả vờ.
“Ngày mai Vương gia hồi kinh, ngày kia sẽ tiến cung.” Đồ Đại Hữu nói với Kỷ Khinh Chu: “Có thể đi hầu hạ ngài ấy là chuyện biết bao người cầu mong nhưng không được, ngươi phải nắm cho chắc đấy.”
Kỷ Khinh Chu nghe xong bèn nhìn sang Đồ Đại Hữu, nói: “Sư phụ nói... Chức vụ trống này vốn dành cho ngươi, tại sao ngươi lại muốn nhường cho ta?”
“Ôi.” Đồ Đại Hữu gãi đầu nói: “Ta hầu hạ bệ hạ cũng khá tốt mà, vả lại muốn đi đâu hầu hạ trong cả cái cung này còn không phải do tự ta chọn sao? Nhưng ngươi thì có thể làm được gì? Cũng chỉ có thể hầu hạ bút mực cho Vương gia thôi.”
Kỷ Khinh Chu nghe thế thì sững người, Đồ Đại Hữu nói vậy nghe có vẻ đang chê cười y nhưng thật ra lại chứa đựng đôi phần quan tâm.
“Hai ngày nay ta phải lo liệu chuyện cung yến, có thể sẽ khá bận nên ngươi tự bảo trọng nhé.” Đồ Đại Hữu nói.
“Cung yến?” Kỷ Khinh Chu ngạc nhiên nói.
“Phải, là cung yến chuẩn bị mừng Vương gia hồi kinh.” Đồ Đại Hữu nói.
Trong đầu Kỷ Khinh Chu nhanh chóng lướt qua rất nhiều nội dung trong truyện, vị Nhiếp Chính Vương này cô độc và cương quyết, ghét nhất là mấy nơi như cung yến này nên cung yến có viết trong truyện chỉ có lần đầu tiên đó thôi.
Nếu y nhớ không nhầm thì Nhiếp Chính Vương từng đại khai sát giới sau lần cung yến đó, đánh chết mấy chục nội thị và cung nữ, trong đó có người đồ đệ của Diêu tổng quản Đồ Đại Hữu này.
“Nhiếp Chính Vương là người như thế nào?” Kỷ Khinh Chu hỏi.
“Vương gia rộng lượng với mọi người, ngươi không cần phải lo.” Đồ Đại Hữu nói: “Tuy ngài ấy không thích nội thị, nhưng ngươi... Từ nhỏ đã hiểu biết chữ nghĩa, chắc sẽ được Vương gia yêu thích thôi.”
Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì thầm nói đánh giá về Nhiếp Chính Vương hơi khác với những gì y đọc được trong truyện. Ghi chú mà y có thể nhớ được chỉ có một, đó là Nhiếp Chính Vương đã trải qua chuyện gì đó rồi thay đổi tính nết.
Lẽ nào chuyện này sẽ xảy ra tại cung yến?
Nếu không thì tại sao hắn lại đánh chết nhiều nội thị và cung nữ sau khi kết thúc cung yến đến thế?
Nghĩ đến đây, Kỷ Khinh Chu nhìn Đồ Đại Hữu một cái, đột nhiên hơi không đành lòng nhìn hắn ta đi nộp mạng như vậy.