Trong cung, Lý Trạm bế tiểu Hoàng Đế lên, hành động trông rất tự nhiên.
Kỷ Khinh Chu đứng ở bên cạnh cũng lén lén liếc mắt nhìn, y nghĩ thầm trong lòng rằng khung cảnh này trông như "phụ từ tử hiếu" (*).
(*) Phụ từ tử hiếu: cha hiền con hiếu
Năm nay Lý Trạm hai mươi hai tuổi, nếu thành gia lập thất từ sớm thì có lẽ con cái cũng lớn bằng tiểu Hoàng Đế. Thế nhưng Kỷ Khinh Chu nhớ rằng, trong nguyên tác vị Nhiếp Chính Vương này luôn dốc lòng vào chuyện chính sự, dường như vẫn không chịu thành thân, nếu không trải qua đêm ấy ở Phụng Tiên các thì e rằng Kỷ Khinh Chu đã nghi ngờ phương diện nào đó của Lý Trạm không được ổn.
Nếu không thì một người muốn địa vị thì có địa vị, muốn dung mạo thì có dung mạo, hoàn hảo đến vậy thì sao mãi chưa thành thân được cơ chứ?
Lý Trạm nhìn thoáng qua, vô tình bắt gặp ánh nhìn của thiếu niên.
Thiếu niên rõ ràng sững sờ trong thoáng chốc, y vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
"Nghe Lư tiên sinh bẩm báo, ngươi có ý phàn nàn về chuyện học hành của bệ hạ sao?" Nam nhân hỏi một cách bình thản.
Kỷ Khinh Chu ngẩn người một lát mới phát hiện người đó đang hỏi y, y vội đáp lời: "Lư tiên sinh tự có ý của Lư tiên sinh, lời nô tài chẳng qua chỉ là những câu xằng bậy, thỉnh Vương gia tha tội."
"Tha tội cho ngươi, nói đi." Lý Trạm nói.
Tiểu Hoàng Đế nép ở trong lòng hắn cũng tò mò nhìn Kỷ Khinh Chu, trên khuôn mặt cậu bé hiện lên sự vui vẻ.
Kỷ Khinh Chu không nghĩ rằng Lư Đình Ý đi cáo trạng với Nhiếp Chính Vương, hôm nay Lý Trạm đã hỏi thẳng thừng như thế, nếu y chối bỏ thì ngược lại sẽ lộ vẻ chột dạ, nghĩ như thế nên y mới mở lời: "Bệ hạ thông minh hơn người, phần lớn các áng văn thơ chỉ cần đọc qua một hai lần là ngài ấy đã nhớ rõ. Nhưng dù sao ngài ấy cũng còn nhỏ, nhiều kinh sách mang nghĩa sâu rộng nên dù có học thì đây cũng chưa phải lúc thích hợp, ngược lại còn dễ khiến bệ hạ mất đi hứng thú với việc học hành."
Lý Trạm nghe thấy thế thì nhìn qua thiếu niên rồi hỏi: "Vậy ngươi có ý gì hay?"
"Nô tài ngu dốt nên cũng không có cao kiến gì, nô tài chỉ cảm thấy rằng số lượng kinh nghĩa phức tạp mà bệ hạ phải chép mỗi ngày nên giảm bớt đi." Kỷ Khinh Chu nói: "Mỗi ngày bệ hạ cần đọc thuộc lòng gần một canh giờ, chép lại gần một canh giờ, quả thật là quá vất vả."
Thiếu niên vừa dứt lời, trong cung cũng không có bất kỳ động tĩnh gì trong một hồi lâu.
Một lúc sau, Lý Trạm nhìn ra ngoài khung cửa sổ rồi nói: "Bổn vương nhớ rằng khi còn bé, lúc đến cung Thục học tập, Thái phó chỉ lên lớp nửa ngày, thời gian còn lại ông ấy thường thích dẫn Tiên Đế và bổn vương làm những việc kỳ lạ... Ở trong khu vườn nhỏ bên ngoài cung Thục hiện nay vẫn còn cây đào do Thái phó và bọn ta cùng trồng."
"Hoàng thúc ơi." Dường như tiểu Hoàng Đế cảm nhận được sự cô đơn khi hắn kể những chuyện ấy, vì thế cậu bé giơ tay ôm cổ đối phương, dụi cái đầu nhỏ bé lên trán Lý Trạm, tỏ thái độ vô cùng thân thiết.
"Thôi được rồi, chuyện này để ta suy nghĩ lại." Lý Trạm buông tiểu Hoàng Đế ra, hắn nói: "Hôm nay là sinh thần của mẫu hậu con, con vào trong thay y phục đi, sau khi dùng xong ngọ thiện thì để bọn họ đưa con đến Vạn Thọ cung thỉnh an."
Tiểu Hoàng Đế nghe thấy thế thì gật đầu ngoan ngoãn, cậu bé nhìn Kỷ Khinh Chu rồi nói: "Con muốn Kỷ công công thay y phục cho con cơ."
Lý Trạm nghe vậy thì gật đầu, Kỷ Khinh Chu dẫn tiểu Hoàng Đế vào nội điện ngay lập tức.
Đây không phải lần đầu Kỷ Khinh Chu đến tẩm điện của Lý Tùng, mấy ngày hôm nay y hầu hạ cạnh Lý Tùng, tuy trên danh nghĩa là hầu hạ bút mực, nhưng Lý Tùng rất quý y, cậu bé luôn muốn thân cận với y, thường xuyên không muốn để y trở về, đôi khi trong lúc nghỉ trưa cũng muốn y ở lại tẩm điện.
Vì thế Đồ Đại Hữu còn trêu chọc Kỷ Khinh Chu rằng từ sau khi y đến đây, bệ hạ chẳng thèm người khác hầu hạ nữa.
"Ngươi nhìn xiêm y này đẹp không?" Lý Tùng vừa nhấc tay lên cho cung nhân thay y phục, vừa cúi đầu nhìn y phục mới thay rồi quay sang nói với Kỷ Khinh Chu: "Bọn họ làm hoàng bào cho ta, nhưng thật ra ta thích hồng bào hơn."
Tiểu Hoàng Đế nói một cách nghiêm túc, cuối cùng còn không quên nhìn y phục màu xanh của nội thị mà Kỷ Khinh Chu đang mặc rồi nói: "Màu xanh cũng đẹp lắm ý."
Kỷ Khinh Chu cảm thấy hơi buồn cười, những chuyện khác không đề cập đến, nhưng nói đến thích cái đẹp thì tiểu Hoàng Đế lại rất thích, không chỉ thích người đẹp mà còn mê cả những xiêm y đẹp đẽ.
Thế nhưng không lâu sau đó Kỷ Khinh Chu chẳng còn cười nổi, vì y đứng cạnh bức bình phong ở nội điện nên y lờ mờ nghe thấy nội thị thông tri ở ngoại điện, nói rằng Khâu tiểu thư đã đến. Nếu Kỷ Khinh Chu tránh ở nội điện thì cũng không tồi, nhưng một khi đi ra ngoài thì đối phương sẽ nhận ra y, nhưng đến lúc đó y không biết Khâu Lan Khê sẽ nói ra những lời không nên nói trước mặt Nhiếp Chính Vương hay không.
Khâu Lan Khê bước vào điện ngoài, phía sau là hai nha hoàn, vừa bước vào cửa thì bất chợt gặp được Lý Trạm đang đứng bên cửa sổ.
Nam nhân khoác lên mình bộ hoa phục, dáng người cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa, chỉ có ánh mắt và đôi lông mày ẩn giấu nỗi thâm trầm khó đoán.
Nếu đổi lại là trước kia, Khâu Lan Khê vừa thấy hắn thì mặt đỏ tim đập, âm thầm vui sướng trong lòng. Nhưng trải qua chuyện lần trước ở Phụng Tiên các, nàng ấy chỉ nhớ rằng những ngón tay thon dài của nam nhân suýt nữa đã bóp nát cằm của nàng ấy, cùng với ánh mắt tựa như dã thú của nam nhân...
Vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên sự ái mộ thầm kín vừa ngây thơ vừa mơ hồ của thiếu nữ tan thành mây khói trong thoáng chốc, thay vào đó là nỗi sợ hãi và lo lắng không tên.
"Tham kiến Vương gia." Khâu Lan Khê gắng gượng kìm nén nỗi lo sợ và bất an hành lễ với Lý Trạm.
"Ừm." Lý Trạm bình thản đáp lại, hắn không nhìn thiếu nữ ấy nữa và nói: "Bệ hạ đang thay y phục."
Bầu không khí trong điện rất kỳ lạ, Khâu Lan Khê đứng ở cửa, nàng ấy vừa không dám bước vào trong vừa cảm thấy nếu lui ra ngoài thì không phải phép, trong nhất thời rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Gương mặt tái nhợt cùng cơ thể run rẩy khiến nàng ấy trông càng thêm bất thường.
"Có phải ngài cảm thấy không thoải mái phải không tiểu thư?"
Thị nữ bên cạnh mở miệng hỏi.
"Không có." Khâu tiểu thư gượng cười đáp: "Hay là chúng ta nên..."
Nàng ấy chưa nói xong, Lý Tùng bước ra từ trong nội điện, chạy đến trước mặt và nắm tay nàng ấy, cậu bé ngẩng đầu gọi: "Tiểu di ơi."
"Bái kiến bệ hạ." Cuối cùng sắc mặt Khâu Lan Khê cũng trở nên tươi tắn hơn.
Nhưng lúc nàng ấy ngẩng đầu lên lại bất ngờ trông thấy một thiếu niên đi theo sau Lý Tùng.
Dù chỉ gặp thoáng qua một lần nhưng dáng vẻ thanh tú của thiếu niên khiến nàng ấy không thể nào quên. Hơn nữa khi nàng ấy rơi vào hoàn cảnh sợ hãi và bất lực nhất, thiếu niên trông hơi gầy yếu này đã từng không màng đến cái chết để bảo hộ nàng ấy...
"Là ngươi à?" Khâu Lan Khê buột miệng hỏi.
Kỷ Khinh Chu khẽ cau mày rồi nói: "Nô tài tham kiến Khâu gia tiểu thư."
Nam nhân bên cửa sổ nghe thấy thế liền khẽ nhướn mày, hắn nói: "Hai ngươi biết nhau sao?"
Khâu Lan Khê nghe thấy thế thì ngẩn người, dường như hiểu được chuyện gì đó, nàng ấy vội vàng nhìn thiếu niên với vẻ mặt hoảng hốt.
Thiếu niên nhìn nàng ấy với ánh mắt an ủi, y đáp: "Trước khi nô tài tiến cung đã từng gặp Khâu gia tiểu thư một lần ở thi hội."
Khâu Lan Khê vội vàng hoàn hồn, nàng ấy nói: "Đúng vậy... Trước đó ta được biết ngươi vào cung làm người hầu nên chợt nhớ lại kỷ niệm xưa."
Kỷ Khinh Chu ho khan một tiếng để nhắc nàng ấy không cần nói thêm gì nữa, tránh cho nói càng nhiều rồi sai càng nhiều.
May là Lý Trạm nghe thấy thế cũng không hỏi thêm, không biết suy nghĩ gì nữa.
Tiểu Hoàng Đế còn nhỏ nên không nhận thấy mâu thuẫn ngấm ngầm giữa mọi người, cậu bé chỉ mỉm cười lắc tay Khâu Lan Khê rồi nói: "Tiểu di ơi, tiểu di đến dùng ngọ thiện với con đúng không?"
Mặc dù thọ yến sắp diễn ra, nhưng lúc này vẫn còn sớm, cần phải ăn chút điểm tâm để lót dạ.
"Thái hậu nương nương truyền lệnh cho ta đưa bệ hạ đến Vạn Thọ cung dùng bữa." Khâu Lan Khê nói.
"Vui quá, con đang muốn đi thỉnh an mẫu hậu." Tiểu Hoàng Đế vội vàng nói.
Khâu Lan Khê như được đại xá, nàng ấy nắm tay tiểu Hoàng Đế rồi hành lễ cáo lui với Nhiếp Chính Vương.
Trước khi đi nàng ấy hơi lo lắng nên nhìn qua Kỷ Khinh Chu, Kỷ Khinh Chu đang định nhân cơ hội này này đi theo thì bỗng nghe Lý Trạm lên tiếng: "Kỷ Khinh Chu ở lại, bổn vương có chuyện muốn nói với ngươi."
Kỷ Khinh Chu nghe thấy thế thì không khỏi lo lắng trong lòng, y thầm nghĩ chắc có chuyện gì đó không ổn.
Ngay sau đó, Lý Trạm phất tay cho tất cả cung nhân trong điện lui xuống.
"Chắc ngươi còn nhớ lời đồn ở Phụng Tiên các đúng không?" Nam nhân mở miệng hỏi.
Kỷ Khinh Chu nghe thấy thế, hơi thở của y ngừng lại ngay lúc đó, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng.
Y không thể tưởng tượng nổi, không ngờ rằng sau khi mọi chuyện đã lắng xuống thì đột nhiên Lý Trạm lại hỏi y về chuyện đó...
"Trả lời." Nam nhân nói một cách lạnh lùng.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy liền vén áo lên rồi cúi người quỳ gối trước mặt nam nhân, y không dám ngẩng đầu.
"Nô tài... nhớ rõ." Kỷ Khinh Chu nói.
"Ngươi biết đêm đó người trong Phụng Tiên các là ai không?" Giọng nói của nam nhân vang lên.
Kỷ Khinh Chu nghĩ đi nghĩ lại, y cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, y nghĩ thầm nếu Nhiếp Chính Vương xác định người đó là y thì cớ gì hỏi y làm chi, cứ giết quách y cho xong chuyện. Nếu không phải như vậy thì tại sao phải đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống mới đi hỏi y?
Chắc chắn có nguyên nhân nào đó, cần phải suy nghĩ thật kỹ!
Mồ hôi lạnh trên trán Kỷ Khinh Chu rơi xuống đất, lúc ấy trong đầu Kỷ Khinh Chu chợt nảy ra suy nghĩ.
Vì Khâu Lan Khê ư?
Chuyện đã đến nước này, Kỷ Khinh Chu chỉ có thể cược một phen.
Nếu trực tiếp thừa nhận thì không còn đường lui, thế nhưng nếu mạo hiểm thử một lần, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế.
"Nội thị trong Phụng Tiên các đêm đó... đã tự vẫn ở ao sen." Kỷ Khinh Chu mở miệng nói: "Ngoại trừ chuyện này, nô tài hoàn toàn không biết chuyện gì khác."
Lý Trạm nhìn chằm chằm trên người thiếu niên, hỏi tiếp: "Ngươi không tò mò người đó là ai sao?"
"Nô tài... không dám tò mò." Kỷ Khinh Chu đáp.
"Ngẩng đầu lên." Giọng nói của nam nhân vang vọng trên đầu thiếu niên.
Thiếu niên lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, y chỉ thấy nam nhân cúi người nhìn y, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo như thể muốn nhìn thấu người đối diện.
"Kỷ Khinh Chu, người có nguyện ý phục vụ bổn vương không?" Lý Trạm hỏi.
Thiếu niên kìm nén nỗi sợ, y đáp: "Nô tài..."
"Không cần xưng nô tài trước mặt bổn vương." Lý Trạm nói: "Phụ thân ngươi từng là sư phụ của ta, nhất nhật vi sư chung thân vi phụ (*), nếu ta xem ngươi là nô bộc, sau này ta biết ăn nói với ông ấy thế nào đây?"
(*) Nhất nhật vi sư chung thân vi phụ: một ngày làm thầy, suốt đời làm cha.
Kỷ Khinh Chu hít một hơi thật sâu, y đáp: "Dạ phải."
"Vậy bây giờ... Mau trả lời câu hỏi của bổn vương." Lý Trạm nói.
Thiếu niên ngước nhìn nam nhân, y cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết nào đó còn sót lại trên khuôn mặt nam nhân nhưng không thu hoạch được gì cả. Tuy nhiên, y cũng hiểu rằng hiện tại y không còn con đường nào khác để đi.
"Mặc Vương gia sai khiến." Kỷ Khinh Chu đáp lời.
Y vừa dứt lời, đôi bàn tay to lớn kia chợt đỡ lấy bả vai y, nâng y khỏi mặt đất.
Cảm giác áp bức quen thuộc vây hãm thiếu niên trong nháy mắt. Trong thoáng chốc, thiếu niên cảm thấy không thể thở nổi. Vào khoảnh khắc đó, Kỷ Khinh Chu mới nhận ra rằng nếu nam nhân trước mặt muốn lấy mạng y thì chỉ là chuyện nhẹ nhàng như bóp chết một con kiến hôi mà thôi.