Kỷ Khinh Chu đột nhiên nhìn thấy Cao Lương đã biệt tích mấy ngày nay, quả thực y bị dọa sợ chết khiếp.
Trong mấy ngày Cao Lương mất tích, y từng áy náy và sợ sệt, cũng từng suy đoán nhiều trường hợp xấu nhất có thể. Nhưng y không dự đoán được rằng đối phương sẽ xuất hiện ở trong ngự thư phòng, cũng có nghĩa rằng Nhiếp Chính Vương không chỉ buông tha cho đối phương mà còn cho phép hắn ta hầu hạ bên cạnh.
Rốt cuộc ý đồ của chuyện này là gì?
Không còn cách nào khác, Cao Lương còn phải trông coi hầu hạ ở ngự thư phòng, y không dám trao đổi với đối phương qua cánh cửa, chỉ có thể trở lại tiểu viện với tâm trạng thấp thỏm không yên.
Đồ Đại Hữu vẫn luôn chờ y trở về, vừa thấy y vào cửa là hắn ta hỏi ngay: "Ngày đầu tiên đi trực không có sự cố gì xảy ra chứ?"
"Không có." Kỷ Khinh Chu không an lòng nên bâng quơ đáp lại.
"Hôm nay Vương gia triệu sư phụ đến, ngài ấy nói rằng dự định sẽ chuyển đến Anh Huy các để bàn chính vụ." Đồ Đại Hữu đề cập đến chuyện hôm nay Lý Trạm dặn dò Diêu Trường An cho Kỷ Khinh Chu nghe, hắn ta cảm thấy hơi buồn bực nên nói: "Ngươi nói xem sao Vương gia lại đột nhiên đưa ra quyết định như thế, có phải ngài ấy định chuyển vào cung ở không?"
Kỷ Khinh Chu vốn đang nghĩ tới chuyện của Cao Lương, y nghe thấy thế liền nói: "Tuổi của bệ hạ vẫn còn nhỏ, có lẽ ngài ấy dự định tiến cung để lúc nào cũng có thể chăm nom bệ hạ."
Trong nguyên tác thì Nhiếp Chính Vương cũng không để tâm đến tiểu Hoàng Đế, đừng nói đến chuyện vào trong cung chiếu cố ấu đế, đến cả những lúc ở chung bình thường cũng chẳng gần gũi là mấy, nhưng theo hình ảnh hôm nay Kỷ Khinh Chu chứng kiến thì dường như mọi chuyện không phải như thế.
"Trong triều có người nghị luận, nói rằng lần này Vương gia về kinh khác xa so với lúc trước." Đồ Đại Hữu nói: "Tính tình ngài ấy lãnh đạm hơn, với cả từ trước đến giờ ngài ấy không thích có thái giám hầu hạ, thế nhưng lần này ngài ấy lại để sư phụ thu xếp thái giám cho ngài ấy, thậm chí còn đưa cho sư phụ một danh sách."
Kỷ Khinh Chu nghe thấy liền hỏi lại Đồ Đại Hữu: "Danh sách gì?"
"Ta chỉ nghe sư phụ nhắc đến một lần, không có ta và ngươi đâu." Đồ Đại Hữu nói: "Bây giờ chúng ta hầu hạ ở ngự tiền, lúc nào cũng có thể gặp mặt Vương gia, nếu phân chúng ta tới đó ngược lại bằng thừa."
Kỷ Khinh Chu nghĩ thầm, tính tình của Nhiếp Chính Vương đột nhiên thay đổi như này chắc hẳn do bị kích động bởi chuyện ở Phụng Tiên các.
Ngẫm lại cũng đúng, đường đường là Vương gia dưới một người trên vạn người lại rơi vào cái bẫy người ta bày ra, sao có thể thờ ơ cho được?
"Tay ngươi bị sao thế?" Lúc này Đồ Đại Hữu mới chú ý đến vết phỏng trên mu bàn tay của Kỷ Khinh Chu.
Kỷ Khinh Chu vóc một ít nước lạnh rửa sơ qua, sau đó nói cho Đồ Đại Hữu chuyện y đã gặp Cao Lương.
"Lúc trước không phải ngươi lo lắng an nguy của hắn lắm sao? Bây giờ hắn có thể trở về bình an vô sự, vậy có nghĩa là Vương gia không còn hoài nghi về chuyện đó nữa." Đồ Đại Hữu thấy Kỷ Khinh Chu cau mày, hắn ta nghiêm nghị nói: "Ngươi quên những chuyện ta đã nói với ngươi rồi à? Chuyện đó cũng đã qua rồi, nếu Vương gia không truy cứu nữa mà ngày nào ngươi cũng nơm nớp lo sợ như này, e rằng sẽ khiến người khác hoài nghi."
Kỷ Khinh Chu nghe thấy thế thì gật đầu, y biết Đồ Đại Hữu nói không sai.
Nếu Nhiếp Chính Vương không bày tỏ thái độ gì với y, chắc hẳn mọi chuyện đã kết thúc.
Điều y cần làm nhất lúc này chính là quên đi mọi chuyện vào đêm đó ở Phụng Tiên các, sau đó chuyên tâm hầu hạ tiểu Hoàng Đế, cố gắng không dây vào bất cứ chuyện gì không nên dây, cũng không chọc tới người không nên chọc.
"Hôm nay Vương gia dùng bữa tại ngự thư phòng." Kỷ Khinh Chu nói với Đồ Đại Hữu.
"Vậy thì sao?" Đồ Đại Hữu ngẩn người, ngay lập tức nhận ra có chuyện gì đó.
Trước đây Nhiếp Chính Vương rất thận trọng, từ trước đến nay cũng không dùng bữa ở trong cung, dù chỉ là một ngụm nước trà cũng không uống. Thế nhưng, hôm nay hắn không chỉ chuyển đến Anh Huy các và an bài người hầu hạ, thậm chí sửa cả những thói quen từ trước đến nay.
"Ngươi đang nhắc ta..." Đồ Đại Hữu nói.
"Chuyện diễn ra không như bình thường vốn có thì chắc chắn có ẩn tình, ai biết đâu được ngài ấy chỉ đang tỏ vẻ mà thôi?" Kỷ Khinh Chu nói.
Đồ Đại Hữu nghe thấy thế thì hiểu rằng Kỷ Khinh Chu sợ hắn ta bị người khác xúi giục đầu độc Nhiếp Chính Vương, vì thế liên tục nhắc nhở Đồ Đại Hữu phải thành thật, đừng để bản thân rơi vào bẫy.
Sự thật đã chứng minh, Kỷ Khinh Chu đoán đúng.
Sau khi dùng thiện xong, y đến tẩm cung của tiểu Hoàng Đế để đưa cậu bé đến ngự thư phòng thì phát hiện Nhiếp Chính Vương không có ở đây.
Tiểu Hoàng Đế ngây thơ hồn nhiên nên không biết giấu giếm gì, Kỷ Khinh Chu hỏi vài ba câu là rõ ràng câu chuyện, tuy rằng Nhiếp Chính Vương truyền ngọ thiện nhưng không dùng, chờ tiểu Hoàng Đế nghỉ trưa là ra khỏi cung ngay, chắc là về Vương phủ.
Sao lại như vậy!
Kỷ Khinh Chu vừa cảm thấy đối phương quá thận trọng, vừa không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Không biết đây có phải là ảo giác của y hay không, hình như Nhiếp Chính Vương của bây giờ còn khó đoán hơn cả trong tiểu thuyết y từng đọc.
"Tay ngươi còn đau không?" Lý Tùng nằm bò trên án thư để chép kinh nghĩa, thỉnh thoảng lại lơ đãng, những lúc ấy cậu bé luôn thích nói chuyện với Kỷ Khinh Chu.
Kỷ Khinh Chu hơi khom người trước Lý Tùng, y nói: "Đa tạ bệ hạ quan tâm. Nô tài không còn đau nữa."
"Tiên sinh nói rằng nên đối xử với người khác bằng sự chân thành, ta là quân, ngươi càng không nên lừa ta." Lý Tùng trịnh trọng đáp.
Kỷ Khinh Chu nghe thấy thế thì hơi ngạc nhiên, đành phải sửa lời: "Nô tài biết tội. Tay của nô tài còn hơi nhói một chút, nhưng không đau lắm."
Lý Tùng cắn bút lông nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên cậu bé bước từ trên ghế xuống, lon ton chạy ra phía sau giá sách, sau đó cẩn thận lấy ra một hộp gỗ nhỏ từ kệ thấp nhất. Kỷ Khinh Chu muốn qua đó xem, cậu bé lại giơ bàn tay nhỏ ra hiệu không nên phát ra tiếng động rồi chỉ về phía cánh cửa, tỏ ý để Kỷ Khinh Chu canh gác giúp cậu bé.
Kỷ Khinh Chu không rõ chuyện gì nhưng vẫn nghe lời đi đến cánh cửa canh gác.
Một lát sau Lý Tùng đặt chiếc hộp gỗ nhỏ lại chỗ cũ, chạy đến án thư rồi trèo lên ghế, lúc này mới vẫy tay với Kỷ Khinh Chu.
"Chìa ray ngươi ra đi." Lý Tùng nói với vẻ mặt thần bí.
Kỷ Khinh Chu nghe thấy thế liền duỗi tay ra, sau đó đã thấy Lý Tùng đưa bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay của y, sau đó thả lỏng ngón tay, một viên kẹo rơi vào tay của Kỷ Khinh Chu. Kỷ Khinh Chu nhìn viên kẹo ấy một lúc, cảm thấy viên kẹo này có hơi quen quen.
"Ăn rồi sẽ không đau nữa." Lý Tùng mở miệng nói: "Ngươi phải giữ bí mật cho ta đấy nhá, hoàng thúc không cho ta ăn đồ ngọt mà cả mẫu hậu cũng không cho cơ."
"Vậy kẹo của bệ hạ ở đâu mà ra?" Kỷ Khinh Chu hỏi.
Lý Tùng nhỏ giọng vẫy tay gọi Kỷ Khinh Chu, sau khi Kỷ Khinh Chu đến gần thì cậu bé mới cất giọng ngọt ngào: "Tiểu di cho ta đấy, mà ta phải lén giấu đi, thèm lắm cũng chỉ lấy một viên ăn thôi."
Lý Tùng nói xong, cậu bé ngửa đầu nhìn Kỷ Khinh Chu, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.
Kỷ Khinh Chu không muốn phật lòng cậu bé, vì thế y bóc vỏ viên kẹo rồi vào miệng.
Lúc này Lý Tùng mới nở nụ cười mãn nguyện, tựa như cậu bé làm được một chuyện gì đó rất vui vẻ.
Kẹo tan từ từ trong miệng, vị ngọt nhè nhẹ lan tỏa, bỗng nhiên Kỷ Khinh Chu chợt nhớ ra chuyện gì đó.
Bảo sao viên kẹo này nhìn quen đến thế, hôm cung yến ở Phụng Tiên các, sau khi gặp mặt thì thiếu nữ đưa một viên kẹo giống hệt như thế cho y.
Thiếu nữ ấy là muội muội của Khâu Quốc cữu, dĩ nhiên cũng là muội muội của đương kim Thái hậu, cũng là tiểu di mà Lý Tùng đã nhắc đến.
Nỗi lo lắng mà Kỷ Khinh Chu vừa mới buông lơi lại kéo đến bất ngờ một lần nữa.
Tuy rằng trực giác của y nói rằng thiếu nữ đó sẽ không chủ động phản bội y, nhưng nếu bị kẻ gian tìm cơ hội để thăm dò thì khó tránh khỏi để lộ ra sơ hở. Chuyện khó giải quyết nhất chính là đêm ấy Lý Trạm cũng đã gặp thiếu nữ đó, hơn nữa hắn còn biết rõ thiếu nữ đó đã gặp y.
Thế nhưng Kỷ Khinh Chu nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ Nhiếp Chính Vương đã bỏ qua chuyện này từ lâu rồi.
Nếu không thì sao lại để Cao Lương trở về bình an vô sự được?
Dù thế nào đi nữa thì tóm lại Kỷ Khinh Chu không thể an tâm trong lòng.
Cho đến mấy ngày sau, Kỷ Khinh Chu mới được Đồ Đại Hữu cho hay rằng sắp đến sinh thần của Thái hậu, trong cung phải tổ chức cung yến để mừng thọ Thái hậu, mà trong danh sách khách mời có ấu nữ Khâu gia - Khâu Lan Khê.
"Tiên Đế băng hà không được bao lâu, việc chuẩn bị thọ yến có thích hợp hay không?" Kỷ Khinh Chu hỏi.
"Đại Du của chúng ta không chú trọng nhiều như thế, ngay cả khi bệ hạ đăng cơ và khi Nhiếp Chính Vương về kinh còn có thể tổ chức cung yến thì sao tổ chức sinh thần cho Thái hậu lại không hợp?" Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Chu nghĩ thầm, trong nguyên tác, sau khi tổ chức buổi cung yến trước đó, trong hoàng cung cũng không còn tổ chức yến hội nữa.
Không ngờ rằng sự xuất hiện của y lại thay đổi nhiều chuyện như thế...
Thế nhưng chuyện Khâu Lan Khê muốn vào cung thật ra cũng không hẳn là chuyện xấu, Kỷ Khinh Chu nghĩ thầm rằng nếu có thể gặp mặt, ít nhất y cũng có thể xác nhận xem đối phương có tiết lộ chuyện này ra ngoài hay không. Đêm ấy quá vội vàng, tuy rằng Kỷ Khinh Chu đã dặn dò đối phương nhưng vẫn không thể nào yên tâm.
Nhất là là sau khi tin đồn đó lan truyền...
"Ngày tổ chức cung yến, nữ quyến thường vào cung vào giờ nào?" Kỷ Khinh Chu hỏi.
"Sao thế, ngươi muốn đến nhìn trộm nữ quyến hả?" Đồ Đại Hữu nói với vẻ mặt trêu ghẹo.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy liền cười đáp: "Ta muốn nói vài câu với cố nhân, sau này ta ở trong cung nên không thể ra ngoài thường xuyên, sợ rằng cơ hội gặp nhau ngày càng ít."
Đồ Đại Hữu nghe thấy thế cũng không hỏi nhiều, hắn ta chỉ đáp lại rằng sẽ sắp xếp cho Kỷ Khinh Chu vào hôm đó.
Về chuyện này, Kỷ Khinh Chu nghĩ đi nghĩ lại, nếu nghe Đồ Đại Hữu mà quên nó đi cũng không phải là một chuyện không tốt. Nhưng y cũng không dám mạo hiểm, vì Nhiếp Chính Vương đã để lại ấn tượng quá kinh khủng, y luôn cảm thấy với thủ đoạn của đối phương chắc hẳn sẽ không để mọi chuyện trôi qua như thế.
Thế nhưng chuyện này không hề xuất hiện trong nguyên tác, ngay cả khi Kỷ Khinh Chu cầm kịch bản cũng không thể biết được diễn biến tiếp theo.
Điều này khiến y không thể không cẩn trọng, dù sao đây cũng là trong thâm cung, một khi xảy ra sơ suất có thể dẫn đến mất mạng.
Mấy ngày trôi qua nhanh như chớp mắt.
Ngày diễn ra thọ yến, Kỷ Khinh Chu theo lệ cùng tiểu Hoàng Đế đi cung Thục.
Trước khi giờ học kết thúc, Đồ Đại Hữu ra khỏi cung Thục một chuyến và gọi Kỷ Khinh Chu ra ngoài.
"Sao rồi?" Kỷ Khinh Chu hỏi.
"Có lẽ ông trời đang giúp ngươi." Đồ Đại Hữu hạ giọng nói với Kỷ Khinh Chu: "Từ sau buổi cung yến đó tiểu thư Khâu gia mắc bệnh, nằm liệt giường từ đó đến giờ, lần này khó có được vào cung diện kiến bệ hạ, chốc nữa sau khi bệ hạ lên lớp xong, ngươi về tẩm cung cùng bệ hạ, tiểu thư Khâu gia đến đó diện kiến."
Hôm nay là sinh thần của Thái hậu, rất nhiều nữ quyến vào cung dự tiệc, nếu không phải như vậy, chỉ sợ Thái hậu sẽ phân phó người mang tiểu Hoàng Đế đi mất. Kỷ Khinh Chu mừng thầm trong lòng, đây quả thực là cơ hội trời ban.
Cuối cùng cũng đợi đến giờ ngọ, Kỷ Khinh Chu vội vàng đưa tiểu Hoàng Đế về tẩm cung.
Nhưng vừa đặt chân vào cửa cung, y chợt cảm thấy trong cung có gì đó khác thường.
Không đợi y phản ứng, tiểu Hoàng Đế đã nhanh chóng chạy vào cung, chui vào lòng của một người nào đó rồi líu lo gọi to "Hoàng thúc!"
Kỷ Khinh Chu: …
Vừa mới nói đến cả ông trời cũng giúp y cơ mà?