Ban đầu, Kỷ Khinh Chu cho rằng Lý Trạm nhắc đến chuyện của Phụng Tiên các là vì hắn đã nhận ra điều gì đó.
Tuy nhiên, Kỷ Khinh Chu chẳng thể không ngờ rằng Lý Trạm lại thẳng thắn nói với y rằng người trong Phụng Tiên các đêm đó chính là hắn.
Hơn nữa, theo những gì mà Lý Trạm nói, dường như hắn tin rằng tên thái giám đêm đó đã chết thật.
Biến cố bất ngờ này đến quá nhanh khiến Kỷ Khinh Chu nhất thời không biết nên vui mừng hay nên thấp thỏm.
Nhưng y nhanh chóng nhận ra, sự thẳng thắn của Lý Trạm đồng nghĩa với việc muốn y phải làm điều gì đó cho hắn chứ không phải là lời thuận miệng nhắc đến.
Lý Trạm tiết lộ cho Kỷ Khinh Chu một bí mật lớn như vậy khiến y không còn đường nào để đổi ý được nữa.
Nếu như lần này y thất bại, chắc chắn y sẽ rơi vào cảnh bị giết người diệt khẩu!
Thọ yến của Thái hậu mới chính thức bắt đầu trước hoàng hôn.
Trước đó hơn phân nửa nữ quyến vào cung dự tiệc đã đến Vạn Thọ cung để thỉnh an, nhưng các lễ vật chúc mừng dành cho Thái hậu vẫn được dâng lên từng món một theo quy củ sau khi tiệc bắt đầu. Sau khi mọi người dâng quà, họ sẽ nói vài lời may mắn để chúc phúc, Thái hậu nhận quà xong cũng sẽ ban thưởng một vài thứ để làm quà đáp lễ… Họ cứ lặp đi lặp lại cái trò rườm rà ấy mãi, đến tận khi trời đã tối đen mà còn chưa bắt đầu ăn.
"Đêm nay vốn đâu phải ca trực của ngươi mà cứ nằng nặc đòi tham gia yến tiệc làm gì?" Đồ Đại Hữu đứng ngoài sảnh, hắn ta vừa nhìn chăm chăm những cung nhân bê món ăn đi qua đi lại, vừa nói với Kỷ Khinh Chu: "Chẳng lẽ ngươi chưa làm xong công việc ban sáng à?"
Kỷ Khinh Chu nói nhỏ: "Chốc nữa đến phiên bàn của Khâu gia thì sắp xếp ta qua đó nhé."
"Ngươi nhớ cẩn thận đấy, nhỡ đâu xảy ra sai sót gì thì kết cục không được tốt đâu." Đồ Đại Hữu có ý nhắc nhở.
Kỷ Khinh Chu gật đầu, y liên tục cam đoan bản thân sẽ hành sự thật cẩn thận, nghe vậy Đồ Đại Hữu mới cảm thấy yên tâm.
Chẳng bao lâu sau, Đồ Đại Hữu tính toán thứ tự xong bèn chặn một trong những thái giám đang bê món ăn lại. Kỷ Khinh Chu nhìn thoáng qua Đồ Đại Hữu với ánh mắt biết ơn rồi cầm lấy khay thức ăn. Tuy nhiên, điều khiến y không thể ngờ là, Đồ Đại Hữu lại chặn thêm một người nữa, nhận lấy khay thức ăn của đối phương rồi đi theo sau Kỷ Khinh Chu.
Kỷ Khinh Chu nhìn Đồ Đại Hữu với vẻ mặt đầy thắc mắc, trong phút chốc y mới nhận ra. Đồ Đại Hữu vốn có lòng tiểu nhân, hắn ta cho rằng y sẽ động tay động chân vào thức ăn, thấy không yên tâm nên hắn ta muốn theo dõi y.
Nhưng mà nghĩ lại cũng phải thôi, dù sao Đồ Đại Hữu cũng có kinh nghiệm trong việc hạ độc mà.
Mà trong tình huống nếu như Kỷ Khinh Chu thực sự ra tay, vậy thì hai người họ đừng mong có cơ hội trốn thoát.
"Ta không liều lĩnh vậy đâu!" Khi bước qua cửa Kỷ Khinh Chu thì thầm.
"Ta biết mà." Đồ Đại Hữu trả lời: "Nhưng phải theo dõi ta mới yên tâm được."
Những người bưng bê món ăn trong sảnh đều là những tiểu thái giám mặc xám bào, Kỷ Khinh Chu và Đồ Đại Hữu lại mặc lam bào và hồng bào nên trông hơi nổi bật. Tuy nhiên, mọi người đang mải trò chuyện nên không ai chú ý đến bọn họ, mãi cho đến khi có một người lơ đãng ngước lên nhìn thì thấy Kỷ Khinh Chu, hắn ta trố mắt lên nhìn, làm đổ luôn ly rượu trong tay.
Trong số những khách khứa gần đó có người nhìn theo ánh mắt của hắn ta, ngay tức thì người nọ cũng sững sờ theo.
"Tiểu nội thị này thật tuấn tú!"
"Ngươi không biết y là ai sao?"
"Là tiểu công tử của Kỷ gia đó, vốn là y không muốn đi lưu đày nên chủ động xin vào cung làm nội thị."
"Hoá ra là y đấy à!"
Mặc dù những người này chỉ thì thào bàn tán với nhau nhưng do ở gần nên Kỷ Khinh Chu vẫn nghe được rất nhiều. Y cũng không so đo mà chỉ nhân cơ hội quỳ xuống bên cạnh chiếc án kỷ rồi đặt món ăn xuống, y ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khâu Lan Khê. Thiếu nữ ấy đối mặt với y trong chốc lát mà khuôn mặt đã bừng đỏ, nàng ấy vội cúi đầu xuống.
Sau khi rời khỏi ghế ngồi, Kỷ Khinh Chu vô thức quay đầu nhìn thoáng qua một ánh mắt nào đấy luôn dõi theo mình, y phát hiện ra người đó là một thiếu niên mới chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Thiếu niên đó nhìn Kỷ Khinh Chu với ánh mắt sáng rực mà chẳng chút e dè, lông mày người đó hơi nhíu lại, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
"Thiếu niên mặc lam bào đó là ai thế?" Sau khi ra ngoài, Kỷ Khinh Chu bèn hỏi Đồ Đại Hữu.
"Đó là Hằng Quận vương, chắc là ngươi cũng biết hắn nhỉ?" Đồ Đại Hữu nói: "Chẳng phải suýt nữa thì ngươi trở thành muội phu của hắn ta đấy sao?"
Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì ngạc nhiên, y chẳng hề có ấn tượng gì với Hằng Quận vương này cả.
Trong nguyên tác nhắc đến quá nhiều nhân vật, khi Kỷ Khinh Chu đọc thì chỉ chọn ra những gì liên quan đến mình để đọc thôi, còn lại thì đọc lướt, thế nên có rất nhiều chi tiết và mối quan hệ giữa các nhân vật y chẳng có ấn tượng gì. Nếu y biết mình sẽ bị đưa vào trong tiểu thuyết thì lúc đó có nói gì thì y cũng phải học thuộc toàn bộ với cả chép chính tả cả tỷ lần luôn rồi.
Kỷ Khinh Chu chưa kịp hỏi thêm thì đã có người bước từ trong sảnh ra.
Trong ánh đèn lờ mờ, Kỷ Khinh Chu dựa vào dáng người nhận ra người đó là Khâu Lan Khê, thế nên y đưa mắt ra hiệu cho Đồ Đại Hữu rồi đi về hướng hành lang gấp khúc ở ngoài điện. Hành lang gấp khúc này cũng không tính là bí mật cho lắm, bước ra cửa điện là đã có thể nhìn thấy rồi, thế nhưng xung quanh không có ai qua lại nên rất thuận tiện cho việc trò chuyện.
Quả nhiên không lâu sau, Khâu Lan Khê liền đi về phía Kỷ Khinh Chu, theo sau là một tiểu nha hoàn từ nhà Khâu phủ.
"Ngươi đợi ta ở đây, không cần phải đi cùng." Khâu Lan Khê nói với nha hoàn.
"Nhưng lão gia đã dặn dò nô tì không được rời tiểu thư dù chỉ một tấc." Nha hoàn nói.
Nhìn Khâu Lan Khê mong manh vậy thôi chứ nàng ấy không phải là người không có chính kiến. Nàng ấy nói một cách lạnh lùng, không cho người khác xía vào: "Ngươi đứng ở đây là có thể bao quát được toàn bộ hành lang, thế mà lại còn sợ ta sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Nha hoàn nghe vậy không dám nài nỉ thêm nữa mà chỉ đành đứng chờ ngay tại chỗ.
Khâu Lan Khê nhấc làn bước đến trước mặt Kỷ Khinh Chu, nàng ấy hỏi nhỏ: "Ngươi có khỏe không? Vết thương trên chân đã khỏi hẳn chưa? Ta lo cho ngươi lắm."
"Nô tài vẫn ổn, đa tạ cô nương đã lo lắng cho nô tài." Kỷ Khinh Chu nói: "May là có cô nương che giấu cho nô tài nên sự việc mới không bị bại lộ."
"Ta vẫn luôn nhớ về những gì mà ngươi dặn ta, nhưng kể từ đó về sau chẳng có ai đến hỏi ta cả." Khâu Lan Khê nói: "Cho dù là Vương gia hay là huynh trưởng... chẳng ai buồn hỏi đến ta."
Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì ngơ ra, y cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
"Vậy cũng tốt rồi." Kỷ Khinh Chu mở lời.
Khâu Lan Khê nhìn thiếu niên dưới ánh đèn lồng êm dịu soi rọi nơi hành lang, nàng ấy do dự trong phút chốc rồi nói: "Ngài ấy... không làm khó ngươi chứ?"
"Nội thị đêm đó đã tự sát rồi, nô tài chưa từng gặp hắn, hà cớ gì ngài ấy phải làm khó nô tài chứ?"
"Cũng phải nhỉ." Khâu Lan Khê nghe vậy không kìm được mà thở phào.
Kỷ Khinh Chu chần chừ giây lát rồi nói: "Chuyện cô nương ngưỡng mộ Vương gia, người chớ nên để ai đó biết nữa."
"Ta... từ lâu..." Khâu Lan Khê không ngờ Kỷ Khinh Chu sẽ nói ra tâm sự của nàng ấy ngay trước mặt, khuôn mặt nàng ấy lập tức trở nên đỏ bừng, nàng ấy nói: "Sao ngươi biết ta... với ngài ấy..."
Kỷ Khinh Chu nói: "Tâm sự của cô nương viết hết lên mặt cả rồi, ai nhìn thấy cũng đoán ra được thôi."
"Trách ta cả..." Khâu Lan Khê thở dài nói: "Trước đây Lý ma ma từng căn dặn ta rằng không được bộc trực quá, do ta làm liều thành thói nên mới gây ra tai họa lớn như thế."
"Lý ma ma là ai?" Kỷ Khinh Chu hỏi.
"Là bà vú của tỷ tỷ." Khâu Lan Khê nói: "Từ sau khi tỷ tỷ gả cho Tiên Đế, bà ấy vẫn luôn hầu hạ cho tỷ tỷ."
Trong lòng Kỷ Khinh Chu trở nên dao động, y lại hỏi: "Đêm hôm đó sao cô nương lại biết Vương gia muốn đến Phụng Tiên các."
"Ta cũng đoán thôi." Khâu Lan Khê nói: "Ta chỉ biết mỗi khi đến mùng một và ngày rằm, ngài ấy sẽ đưa bệ hạ đến Phụng Tiên các để tưởng nhớ Tiên Đế, ta nghĩ trước đây ngài ấy rời kinh đã lâu, sau khi quay về có thể sẽ muốn đi dâng hương cho Tiên Đế nên ta mới lén chạy đến..."
Kỷ Khinh Chu nghe vậy không khỏi nhíu mày, tuy Khâu Lan Khê là tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhà cao cửa rộng, nhưng tính tình lại ngay thẳng chẳng đề phòng người khác, người có thể đoán ra được tấm lòng của nàng ấy rồi động tay động chân trước ở Phụng Tiên các, chỉ sợ là đếm không xuể.
"Chuyện này đã kết thúc rồi, đừng nhắc đến với bất kì ai nữa." Kỷ Khinh Chu dặn nàng ấy: "Nếu như có ai hỏi tới chuyện cô nương gặp nô tài đêm nay thì cô nương hãy bảo rằng cô nương quen biết nô tài ở thi hội, bây giờ chẳng qua thuận miệng nên hỏi thăm tình hình gần đây thôi."
Khâu Lan Khê vội vàng gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho ai đâu."
Kỷ Khinh Chu nghe vậy bèn cười khẽ với nàng ấy rồi bước nhanh ra khỏi đoạn hành lang gấp khúc đó.
Khâu Lan Khê quay đầu nhìn bóng dáng kiên cường gầy yếu của thiếu niên ấy, nhớ lại nụ cười của thiếu niên trước khi rời đi, khóe miệng bất giác cũng nở một nụ cười.
Sau khi rời đi, Kỷ Khinh Chu đi về phía ngự thư phòng.
Hôm nay Nhiếp Chính Vương vẫn chưa đến dự thọ yến của Thái hậu, hắn chỉ sai người đến tặng lễ vật.
Chẳng biết Thái hậu có bất mãn vì sự thất lễ của hắn không, nhưng rõ ràng hắn chẳng mấy để tâm đến chuyện này.
Sau khi Kỷ Khinh Chu đến ngự thư phòng, y nhận ra hắn đang cúi đầu đọc tấu chương, bữa tối mang đến đã được bày biện gọn gàng trên chiếc bàn ngoài điện nhưng hắn không hề có ý định dùng bữa.
"Thưa Vương gia..." Kỷ Khinh Chu bước đến trước chiếc bàn dài, vén áo bào quỳ xuống hành lễ với Lý Trạm.
"Không cần quỳ, đứng lên đi." Nam nhân không buồn ngẩng đầu, hắn nói: "Làm việc thế nào?"
Kỷ Khinh Chu nghe vậy bèn đứng dậy nói: "Khâu gia tiểu thư vốn không phải là cô nương nũng nịu e lệ nên có lẽ có rất nhiều người biết được chuyện nàng ấy ngưỡng mộ Vương gia. Lý ma ma bên người Thái hậu cũng từng là người của Khâu gia, thế nên nô tài đã nhắc nhở Khâu cô nương không nên quá bộc trực."
"Còn gì nữa?" Giọng điệu của nam nhân vẫn bình tĩnh như cũ, từ đầu đến cuối ánh mắt chẳng thèm ngó ngàng đến Kỷ Khinh Chu.
"Đêm đó... không phải là do nàng ấy nghe theo lời người khác nên mới đến Phụng Tiên các." Kỷ Khinh Chu nói: "Chẳng qua là do ngưỡng mộ Vương gia, rất để tâm đến thói quen của Vương gia nên đoán ra được sau khi về kinh Vương gia sẽ đi tế bái Tiên Đế."
Lý Trạm nghe thấy thế cuối cùng cũng đặt tấu chương trong tay xuống, hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên, nói: "Tóm lại?"
"Kết luận là..." Thiếu niên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Lý Trạm: "Bất cứ ai bên cạnh Khâu tiểu thư đều có khả năng làm ra chuyện này."
Kỷ Khinh Chu thấy được sự thất vọng thấp thoáng không thể nhìn thấy trong ánh mắt của nam nhân ấy, sau đó y lại nói: "Nhưng người có gan đánh cược sự trong sạch của Khâu tiểu thư để tính kế Vương gia lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu không thì dù cho Vương gia không truy cứu, Khâu Quốc cữu cũng sẽ không chịu để yên."
Vậy thì... người đó chính là Khâu Quốc cữu, hoặc là người không sợ làm mích lòng Khâu Quốc cữu —— Thái hậu.
Trước khi hỏi Khâu Lan Khê, Kỷ Khinh Chu đã nghĩ đến đáp án này rồi, y cảm thấy Lý Trạm thông minh như thế, e rằng hắn còn suy đoán được nhiều hơn chứ không kém gì y. Thế nên tuy nói rằng tối nay Lý Trạm yêu cầu Kỷ Khinh Chu làm việc cho hắn, nhưng nói trắng ra thì hắn chỉ mượn cớ thăm dò Kỷ Khinh Chu mà thôi.
"Xem như miễn cưỡng qua ải vậy." Lý Trạm ngước mắt nhìn về phía Kỷ Khinh Chu một cách thản nhiên, hắn nói: "Chỉ tiếc là hành động trắng trợn quá, phàm là những người đi ngang qua đều có thể nhìn thấy ngươi đang trò chuyện với Khâu tiểu thư ở đoạn hành lang gấp khúc đó."
Kỷ Khinh Chu ngơ ngác, không ngờ Lý Tạm lại phái người theo dõi y.
"Xin Vương gia yên tâm, ta đã dặn dò lý do thoái thác cho Khâu gia tiểu thư." Kỷ Khinh Chu nói.
Lý Trạm nghe vậy thì nhíu mày, hắn nói: "Có vẻ Khâu tiểu thư quan tâm đến ngươi quá nhỉ."
Kỷ Khinh Chu: ...
"Về đi." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Chu ngơ ngác, đang định cáo lui, bỗng dưng y nhận ra được điều gì đó.
Ý của Lý Trạm là, lần hành động này của y đã thành công rồi sao?
Thế thì sau này... Kỷ Khinh Chu đây đã là người của Nhiếp Chính Vương rồi sao?
Trong lòng Kỷ Khinh Chu bẻ ngoặt, bỗng dưng trong sự mờ mịt hoang mang tìm được một con đường mới.
Ban đầu y muốn sống tiếp nên cứ mãi trốn tránh Nhiếp Chính Vương, nhưng còn có sự lựa chọn tốt hơn nữa cơ mà... Đó chính là hợp tác với Nhiếp Chính Vương!
Nếu như bọn họ trở thành một phe, tất nhiên sẽ không xảy ra cục diện đối đầu như trong nguyên tác rồi.
Vào giờ phút này, trong lòng Kỷ Khinh Chu sáng tỏ thông suốt, tựa như thấy được mặt trời chân lý trong con đường tối tăm đang bước đi.
Lúc y ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt một lần nữa, cảm giác sợ sệt trong lòng bỗng vơi đi rất nhiều, thậm chí còn có một chút sự thân thương không nói nên lời.
Sao y lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?
Nếu biết thế thì ngày đầu tiên xuyên qua y đã trực tiếp dựa hơi Nhiếp Chính Vương rồi...
"Sao còn chưa đi?" Lý Trạm ngẩng đầu hỏi.
Kỷ Khinh Chu không kìm được mà bật cười, xoay người định cáo lui, thế nhưng y lại để ý đến chiếc bàn ở ngoài điện rồi ngơ ngẩn.
Bây giờ Nhiếp Chính Vương vẫn có thói quen không dùng bữa trong cung như trước.
Đột nhiên Kỷ Khinh Chu lóe lên một ý nghĩ trong đầu, y thầm nghĩ đây đúng là một cơ hội để tỏ lòng trung thành.
"Thưa Vương gia." Thiếu niên bỗng dưng mở lời.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt thấp thoáng sự nghi vấn.
Hắn nghe thiếu niên nói: "Bữa tối sắp nguội cả rồi, xin hãy cho phép nô tài thử đồ ăn giúp Vương gia."
Lý Trạm nghe vậy cảm thấy hơi bất ngờ, dường như hắn không ngờ rằng thiếu niên sẽ đề nghị như vậy.
Lý do hắn không dùng bữa trong cung, chắc chắn thiếu niên đoán ra được.
Thử đồ ăn cho hắn, chẳng phải đồng nghĩa với việc thử độc giúp hắn sao?
"Vì sao?" Lý Trạm mở lời hỏi thiếu niên.
Thiếu niên chưa kịp trả lời, bỗng dưng bụng lại kêu một tiếng "ọt ọt" chẳng đúng thời điểm chút nào.
Kỷ Khinh Chu: ...
Không phải vậy đâu... Ngài nghe nô tài giải thích đã!