Sau khi Nhiếp Chính Vương rời đi, Kỷ Khinh Chu bế nhóc Lý Tùng đi về phía cung Thục.

Nghĩ đến người mình đang ôm là Hoàng Đế của cả triều Đại Du, Kỷ Khinh Chu nhất thời có chút ngẩn ngơ. Nhưng khi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ trong lòng, y chợt cảm thấy nếu bỏ đi những danh xưng đó, cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ mà thôi.

Dường như Lý Tùng cảm nhận được vòng tay ôm mình không còn rộng lớn và vững chãi như trước, trong cơn mơ màng cậu bé sinh ra chút bất an rồi nhắm mắt đưa tay ôm lấy cổ Kỷ Khinh Chu để mình ngủ ngon hơn.

Lúc này mặt trời đã lên cao, Kỷ Khinh Chu sợ nắng chiếu vào đứa trẻ trong lòng, y lập tức bước nhanh hơn. Đến khi tới cung Thục, trên trán y đã lấm tấm mồ hôi mỏng.

Lý Tùng ngủ không sâu, khi Kỷ Khinh Chu dừng bước thì cậu bé đã tỉnh dậy.

Kỷ Khinh Chu cúi đầu nhìn xuống, y bất ngờ chạm phải đôi mắt trong veo sáng ngời của Lý Tùng.

Ban đầu tưởng rằng đứa nhỏ đột nhiên thấy người lạ ôm mình thì sẽ khóc nháo lên, không ngờ cậu bé lại nhoẻn miệng cười với Kỷ Khinh Chu, sau đó cậu bé nắm lấy tay áo mình, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi mỏng trên trán y.

Kỷ Khinh Chu sững sờ, trong lòng y dâng lên một chút cảm thán. Lý Tùng tuy là bậc đế vương, nhưng cậu bé không hề có sự kiêu ngạo và xa cách của người được nuông chiều từ bé, thậm chí còn dễ gần hơn cả những đứa trẻ bình thường.

Trong nguyên tác, người Lý Tùng thích thân cận nhất chính là Kỷ Khinh Chu. Chỉ tiếc Kỷ Khinh Chu trong truyện đã phụ lòng tin tưởng trong sáng này, coi Lý Tùng như con cờ và chỗ dựa của mình, càng ngày càng làm càn... Cuối cùng không chỉ rơi vào kết cục chết thảm hại, mà còn khiến hai thúc cháu Lý Tùng và Lý Trạm gần như trở mặt thành thù.

Giờ đây nhìn đôi mắt không chút đề phòng của Lý Tùng, Kỷ Khinh Chu khẽ động lòng, y không khỏi sinh ra chút thương xót cho đứa trẻ này.

Lư Đình Ý đã đến cung Thục từ sớm, sau khi tiểu Hoàng Đế ngồi xuống thì ông ấy đã bắt đầu giảng bài.

Kỷ Khinh Chu vốn định ngồi bên cạnh, nhưng Lý Tùng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn y khiến cậu bé khó lòng tập trung nghe giảng, cuối cùng Kỷ Khinh Chu đành phải lui ra ngoài dưới ánh mắt của Lư Đình Ý.

"Thưa Kỷ công công, nếu ngài mệt thì có thể vào điện phụ nghỉ ngơi một lát." Một tiểu thái giám tên Tiểu Đường nói: "Đợi bệ hạ học xong, ta sẽ gọi ngài."

Nhờ sự đề bạt của Diêu Trường An, sau khi nhập cung, Kỷ Khinh Chu đã được mặc lam bào, tuy chưa chính thức được tấn phong nhưng thân phận đã cao hơn đám tiểu thái giám mặc xám bào này một bậc. Thêm vào việc hiện tại y đã trở thành nội thị mới của tiểu Hoàng Đế, lam bào đổi thành hồng bào cũng chỉ là chuyện sớm muộn, vì vậy mọi người đều tỏ ra cung kính với y.

"Ngươi tên là Tiểu Đường à?" Kỷ Khinh Chu hỏi.

"Vâng, tiểu nhân họ Đường, tên chỉ có chữ Nghị, Kỷ công công cứ gọi tiểu nhân là Tiểu Đường là được." Tiểu Đường cười nói.

Kỷ Khinh Chu nhớ trong nguyên tác, Đường Nghị là trợ thủ đắc lực bên cạnh y. Nhưng nhất thời y cũng không thể phán đoán được, những việc thất đức mà Đường Nghị làm, đến cùng là bị ảnh hưởng của Kỷ Khinh Chu trong nguyên tác hay là bản chất hắn ta vốn đã như vậy.

Nhưng dù thế nào, hiện tại y cũng phải chú ý đến người này để tránh bị lật thuyền trong mương.

Cùng lúc đó, Diêu Trường An được gọi vào ngự thư phòng.

Trên đường đi, ông ấy không ngừng thắc mắc, Nhiếp Chính Vương vốn không hay hỏi đến chuyện của Nội Thị ty, tại sao lại đột nhiên triệu kiến ông ấy?

Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của những lời đồn trước đó nên ngài ấy có định chỉnh đốn Nội Thị ty sao?

Hay là muốn tính sổ sau mùa thu (*), truy cứu trách nhiệm của ông ấy, tổng quản Nội Thị ty?

(*) Tính sổ sau mùa thu: thường được sử dụng để miêu tả việc trì hoãn việc giải quyết một vấn đề nào đó, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có ngày phải đối mặt. Nó mang ý nghĩa cảnh báo rằng không ai có thể trốn tránh trách nhiệm mãi mãi.

"Hôm nay ta gọi Diêu tổng quản đến đây là có hai việc muốn giao cho ngươi đi làm." Lý Trạm nói mà vẫn cúi đầu dùng bút son phê duyệt tấu chương đặt trên án thư.

"Vương gia cứ phân phó, lão nô nhất định sẽ phân ưu vì Vương gia." Diêu Trường An nói.

Lý Trạm phê xong tấu chương trong tay, hắn đặt bút son xuống, mở miệng nói: "Tiên Đế ra đi đột ngột, ngài đã khâm điểm bổn vương nhiếp chính phò tá bệ hạ. Trước đó nhiều việc chưa kịp sắp xếp nên vẫn theo thói quen lúc Tiên Đế còn tại vị, nhưng hiện tại mọi việc đã đi vào quỹ đạo, không thể cứ mãi trì hoãn như vậy được."

Diêu Trường An sững sờ, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

"Ngự thư phòng này vốn là nơi của bệ hạ, hiện giờ bệ hạ học vỡ lòng, ngài ấy cũng nên dùng đến nơi đây rồi." Nhiếp Chính Vương nói: "Trước khi đến tháng sau, ngươi cho người dọn dẹp cung điện bỏ hoang phía sau ngự thư phòng, từ tháng sau trở đi, dù là phê duyệt tấu chương hay nghị sự với các đại thần đều chuyển đến đó."

Diêu Trường An nghe vậy sững sờ, ông ấy có chút bất ngờ, nhất thời cũng không hiểu hành động này của Nhiếp Chính Vương rốt cuộc là để tránh hiềm nghi hay là vì điều gì khác. Cung điện bỏ hoang phía sau ngự thư phòng là Anh Huy các, đó là nơi vừa có thể làm việc vừa có thể ở, sau khi dọn dẹp xong, nếu Nhiếp Chính Vương muốn chuyển vào ở cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng đây không phải là chuyện ông ấy nên lo lắng, Nhiếp Chính Vương đã ra lệnh, ông ấy đương nhiên phải làm theo.

"Việc thứ hai..." Lý Trạm ngẩng mắt nhìn Đổng Đống một cái, Đổng Đống hiểu ý, hắn ta ngay lập tức lấy ra một tờ giấy đã gấp đưa cho Diêu Trường An.

Diêu Trường An nhận lấy tờ giấy mở ra xem, thấy trên đó là một danh sách, viết một loạt tên của các nội thị.

"Sau khi dọn dẹp Anh Huy các xong, ngươi hãy sắp xếp những người này đến đó hầu hạ." Lý Trạm nói.

Diêu Trường An sững sờ, ông ấy thầm nghĩ: không phải Nhiếp Chính Vương là người ghét để nội thị hầu hạ nhất sao, tại sao bây giờ lại thay đổi rồi?

Đổng Đống thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của ông ấy, hắn ta hỏi: "Diêu công công này, ngươi có vấn đề gì sao?"

Diêu Trường An hoàn hồn, ông ấy vội mở miệng nói: "Lão nô nhất định sẽ tận tâm tận lực làm việc, chỉ là trong danh sách này có một người..."

"Ngươi không cần quan tâm hắn ta, cứ sắp xếp theo là được." Lý Trạm lạnh lùng nói.

Diêu Trường An vội vàng đáp ứng, ông ấy hành lễ với Lý Trạm rồi lui xuống.

Sau khi Diêu Trường An đi, Đổng Đống nhịn không được mà hỏi: "Thưa Vương gia, những người này thật sự đáng tin sao?"

"Bổn vương tự có chừng mực, ngươi không cần lo lắng." Lý Trạm nhìn hắn ta rồi nói: "Việc bổn vương giao cho ngươi, ngươi làm thế nào rồi?"

Đổng Đống vội vàng nói: "Tiểu thư Khâu gia sau buổi cung yến đó vẫn luôn cáo bệnh không ra ngoài, có lẽ còn phải chờ thêm."

"Không sao, đầu tháng năm là sinh thần của Thái hậu, đến lúc đó bệnh của nàng ta cũng nên khỏi rồi." Lý Trạm thản nhiên nói: "Khoảng thời gian này hãy rút người về, tránh lại khiến người ta cảnh giác."

Hiện tại nội thị trong lời đồn đã "tự sát", sóng gió dần dần lắng xuống.

Có lẽ người Khâu gia cũng sẽ dần lơ là cảnh giác theo thời gian...

Kỷ Khinh Chu đợi ở hành lang bên ngoài cung Thục gần hai canh giờ thì Lư Đình Ý mới hoàn thành bài giảng.

Khi y vào đón tiểu Hoàng Đế, cậu bé đã gục xuống bàn ngủ say không biết trời trăng đất dày như nào, cũng không biết đã ngủ bao lâu.

Kỷ Khinh Chu: ...

Mấy bài giảng này thật sự không cần thiết, nhóc con này quá đáng thương rồi.

Ai có thể biết được bậc đế vương vạn người kính ngưỡng, mỗi ngày lại phải chịu khổ như vậy chứ?

Kỷ Khinh Chu thấy Lý Tùng ngủ ngon quá toan đưa tay định bế cậu bé lên thì Lý Tùng lại dụi mắt tỉnh dậy.

"Bẩm bệ hạ, đã đến giờ về dùng ngọ thiện rồi, có cần nô tài bế ngài không?" Kỷ Khinh Chu ngồi xổm xuống hỏi.

"Không cần." Lý Tùng xua tay với y, cậu bé nhoẻn miệng cười rồi nói: "Ta không nỡ để ngươi vất vả."

Kỷ Khinh Chu: ...

Đây là lời của một Hoàng Đế nên nói với nội thị sao?

Nhiệm vụ của Kỷ Khinh Chu là buổi sáng hầu tiểu Hoàng Đế học bài, buổi chiều hầu tiểu Hoàng Đế làm bài tập. Vì vậy, y rất nghiêm túc ghi chép lại tất cả bài tập mà Lư Đình Ý giao, sau khi ghi xong lại không nhịn được mà thắp một ngọn nến cho tiểu Hoàng Đế... Y thầm nghĩ làm Hoàng Đế thật sự quá vất vả!

"Thưa tiên sinh, hiện giờ bệ hạ mới được năm tuổi, mà ngài ấy vừa phải học thuộc thơ phú vừa phải sao chép kinh nghĩa, có phải bài vở được giao hơi nặng quá không?" Kỷ Khinh Chu không nhịn được hỏi Lư Đình Ý.

Lư Đình Ý nghe vậy, ông ấy nhìn Kỷ Khinh Chu với vẻ mặt khó tin, vẻ mặt như đang nói một nội thị như ngươi mà lại dám hỏi đến chuyện bài vở của bệ hạ? Ngươi lấy đâu ra gan lớn và tự tin như vậy. Nhưng ông ấy chợt nghĩ, vị Kỷ công công này vốn là ấu tử của tiền Thái phó, ông ấy chợt thấy người này thật sự có tư cách.

Nhưng dù sao ông ấy cũng không thể mất mặt trước những người ít tuổi hơn, vì vậy ông ấy mở miệng nói: "Nếu ngươi thấy không ổn thì có thể bẩm báo lại với Vương gia, nếu Vương gia bảo lão phu sửa, đương nhiên lão phu sẽ tuân theo ngài ấy."

Kỷ Khinh Chu: ...

Lấy Nhiếp Chính Vương ra để áp chế người khác thì giỏi lắm à?

Đương nhiên Kỷ Khinh Chu không dám đi tìm Nhiếp Chính Vương để góp ý, y chỉ hận không thể luôn trốn tránh đối phương. Nhưng cứ đến khi Lý Tùng tan học thì cậu bé lại kéo y chạy thẳng đến ngự thư phòng, Kỷ Khinh Chu bất đắc dĩ chỉ đành đi theo, quả nhiên vừa vào cửa đã nhìn thấy Lý Trạm đang ngồi bên án xem tấu chương.

"Hoàng thúc ơi!" Lý Tùng vừa bước vào cửa là lao nhanh về phía án thư, cậu bé không đợi Nhiếp Chính Vương phản ứng đã nhảy tót lên đùi đối phương.

Lý Trạm bất ngờ bị đứa nhỏ ngồi trong lòng ôm chầm lấy, trên mặt hắn không khỏi có chút ngượng ngùng, hỏi: "Sao con không về dùng ngọ thiện?"

"Con nhớ hoàng thúc lắm, hoàng thúc dùng thiện cùng con đi." Lý Tùng nài nỉ.

Lý Trạm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lấp lánh vì sao mong đợi, hắn lập tức không còn giận, chỉ đành gật đầu.

Đổng Đống sai người dâng ngọ thiện của Nhiếp Chính Vương và tiểu Hoàng Đế lên ngự thư phòng.

"Hôm nay bệ hạ học hành thế nào?" Giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang lên, sau đó Kỷ Khinh Chu cảm thấy một ánh mắt rơi trên người mình. Y không dám ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ cúi đầu nói: "Bệ hạ... Ngài ấy rất chăm chỉ, chỉ là bài vở hơi nhiều."

Lý Trạm vốn chỉ hỏi cho có lệ, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, ánh mắt của hắn không thể không dừng lại trên người thiếu niên lâu hơn một chút.

"Chỉ học nửa ngày cũng không tính là nhiều." Lý Trạm thản nhiên nói.

Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì đáp một tiếng “Vâng”, rồi y không nói gì nữa.

Lúc này, có nội thị bưng trà nước vào, vừa vặn dừng lại trước mặt Kỷ Khinh Chu. Kỷ Khinh Chu tiện tay bưng chén trà định đưa cho Lý Trạm, nhưng y vô tình ngẩng đầu lên lại thấy người trước mặt lại là Cao Lương đã mất tích mấy ngày!

Kỷ Khinh Chu giật mình kinh hãi, chén trà trên tay y suýt nữa rơi xuống.

May mà y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và giữ được chén trà, nhưng vẫn vô tình làm nước trà nóng bắn lên tay.

Kỷ Khinh Chu chịu đựng cơn đau trên mu bàn tay rồi đặt chén trà trước mặt Lý Trạm. Ánh mắt của nam nhân như vô tình lướt qua tay thiếu niên, hắn thấy trên mu bàn tay trắng nõn của đối phương có một mảng đỏ do nước trà nóng gây ra.

"Bây giờ không cần hầu hạ nữa, đợi sau khi dùng ngọ thiện thì quay lại hầu hạ bệ hạ sao chép kinh nghĩa." Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Chu cúi đầu hành lễ rồi lui ra khỏi ngự thư phòng, sau đó Cao Lương cũng đi theo ra ngoài.

Trong ngự thư phòng, Lý Trạm đưa tay chạm nhẹ vào chén trà, hắn chợt cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cơn đau rát.

Hắn nhìn chén trà rồi nhớ lại vẻ mặt thất thần của thiếu niên khi nhìn thấy Cao Lương, vẻ mặt ấy khiến hắn không khỏi nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play