Sau khi Nhiếp Chính Vương rời đi, Kỷ Khinh Chu bế nhóc Lý Tùng đi về phía cung Thục.
Nghĩ đến người mình đang ôm là Hoàng Đế của cả triều Đại Du, Kỷ Khinh Chu nhất thời có chút ngẩn ngơ. Nhưng khi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ trong lòng, y chợt cảm thấy nếu bỏ đi những danh xưng đó, cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ mà thôi.
Dường như Lý Tùng cảm nhận được vòng tay ôm mình không còn rộng lớn và vững chãi như trước, trong cơn mơ màng cậu bé sinh ra chút bất an rồi nhắm mắt đưa tay ôm lấy cổ Kỷ Khinh Chu để mình ngủ ngon hơn.
Lúc này mặt trời đã lên cao, Kỷ Khinh Chu sợ nắng chiếu vào đứa trẻ trong lòng, y lập tức bước nhanh hơn. Đến khi tới cung Thục, trên trán y đã lấm tấm mồ hôi mỏng.
Lý Tùng ngủ không sâu, khi Kỷ Khinh Chu dừng bước thì cậu bé đã tỉnh dậy.
Kỷ Khinh Chu cúi đầu nhìn xuống, y bất ngờ chạm phải đôi mắt trong veo sáng ngời của Lý Tùng.
Ban đầu tưởng rằng đứa nhỏ đột nhiên thấy người lạ ôm mình thì sẽ khóc nháo lên, không ngờ cậu bé lại nhoẻn miệng cười với Kỷ Khinh Chu, sau đó cậu bé nắm lấy tay áo mình, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi mỏng trên trán y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT