Kết quả thi văn hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Kỷ Khinh Chu.

Y không thể ngờ rằng bản thân đánh bậy đánh bạ mà lại trúng tuyển.

Không nói tới những ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị của các nội thị không được chọn khi nhìn về y, mà chính bản thân y cũng hơi hoảng hốt. Rõ ràng bản thân đã quyết định không đi con đường như trong nguyên tác, nhưng lại không được toại nguyện.

Trở thành tùy tùng thân cận của tiểu Hoàng Đế có nghĩa là sau này y không chỉ theo sát hầu hạ tiểu Hoàng Đế học chữ mà khả năng cao sẽ cùng với Nhiếp Chính Vương ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Kỷ Khinh Chu vừa nghĩ tới người đó thôi mà trong lòng đã run cầm cập vì sợ hãi.

“Ngươi yên tâm đi, Vương gia đối xử với mọi người rất khoan dung, với lại dù tuổi bệ hạ còn nhỏ nhưng ngài ấy không phải đứa bé nghịch ngợm, rất dễ hầu hạ.” Trên đường ra khỏi cung Thục, Đồ Đại Hữu không ngừng khích lệ Kỷ Khinh Chu: “Chỉ cần ngươi hầu hạ ngự tiền cho tốt, nói không chừng sau vài năm còn cầu được một ân điển, cầu bệ hạ thả ngươi xuất cung chẳng hạn, tới lúc đó rồi ngươi có thể kéo dài hương hỏa cho Kỷ gia rồi.”

Kỷ Khinh Chu lấy lại tinh thần, buồn bực nói: “Sao ngươi lại để ý tới chuyện hương hỏa của Kỷ gia vậy chứ?”

“Thì ta… Ta tùy tiện nói chút thôi.” Đồ Đại Hữu né tránh ánh mắt y.

Kỷ Khinh Chu thở dài, bây giờ chuyện y nên lo lắng nhất không phải là chuyện trở thành nội thị của tiểu Hoàng Đế, mà là lời đồn có liên quan tới Phụng Tiên các trước đây. Có điều y không lo lắng chuyện này quá lâu, hai người họ vừa đi được nửa đường đã có tiểu thái giám vội vàng chạy tới kể cho Đồ Đại Hữu nghe những chuyện xảy ra trong cung hôm nay.

“Ngươi nói gì cơ?” Kỷ Khinh Chu nghe vậy thì thốt lên đầy sợ hãi, hỏi lại tiểu thái giám lần nữa.

“Ngươi…” Tiểu thái giám không quen biết gì với Kỷ Khinh Chu, nhưng thấy y hỏi thăm, hắn ta vẫn trả lời: “Bây giờ ai ở trong cung cũng biết chuyện này, lúc các ngươi còn ở cung Thục thì việc này đã truyền ra ngoài rồi.”

Đồ Đại Hữu yên hơi lặng tiếng nhẹ nhàng kéo y phục của Kỷ Khinh Chu, nói với tiểu thái giám: “Chuyện này có kết luận chưa?”

“Nhiếp Chính Vương tự tìm người tới nghiệm thi, chắc là không sai được đâu, cuối cùng Nội Thị ty chúng ta không cần lo lắng sợ hãi nữa rồi.” Tiểu thái giám kia nói.

Sau khi tiểu thái giám đi rồi, Kỷ Khinh Chu mới nhận ra điều gì đó, y đột nhiên quay qua nhìn Đồ Đại Hữu.

Đồ Đại Hữu nhìn Kỷ Khinh Chu, thản nhiên mỉm cười, hắn ta gãi đầu nhưng không nói gì cả.

Hai người họ đều biết đây không phải chỗ nói chuyện, vì thế không ai nói gì, quay về tiểu viện.

Không bao lâu sau Đồ Đại Hữu ôm một hộp đựng thức ăn tới, rồi đặt từng món đĩa thức ăn bên trong lên bàn, xem ra tâm trạng hắn ta rất tốt. Hắn ta còn tự rót rượu cho bản thân và Kỷ Khinh Chu, sau đó bưng ly của mình lên, chạm một cái vào mép cái ly còn lại rồi ngửa đầu uống một hơi.

Kỷ Khinh Chu không đụng tới chỗ rượu kia, y nhìn hắn ta, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi giết người vì ta sao?”

“Đừng nhìn ta như vậy.” Đồ Đại Hữu muốn vươn tay xoa đầu Kỷ Khinh Chu, nhưng bàn tay hắn ta đang vươn ra rồi lại rụt về, nói: “Người đó không vô tội đâu, yên tâm đi!”

Kỷ Khinh Chu giật mình, hỏi: “Là ai thế?”

“Cái người đã đổi nhang hương ở Phụng Tiên các hôm cung yến đấy, đó chính là người đã rải lời đồn đi khắp Phụng Tiên các.” Đồ Đại Hữu nói.

Quả nhiên người hôm đó ra tay và lan truyền lời đồn đãi gần đây là cùng một người, chỉ là… Nội thị dính vào chuyện này có vẻ cũng chỉ là một con dao, người thật sự khiến Kỷ Khinh Chu kiêng dè chính là người đứng sau sai khiến. Nhưng trước mắt con dao này đã bị lộ, chắc người đằng sau không có hành động gì khác nhanh như thế được.

“Ngươi…” Kỷ Khinh Chu nhìn Đồ Đại Hữu trước mặt, trong chốc lát y rất khó tiếp nhận chuyện đối phương giết người. Y không cảm thấy sợ hãi hoặc chán ghét, đối phương ra tay là vì y cơ mà, nhưng dù thế nào y cũng được nuôi dưỡng trong xã hội pháp chế, giờ đột nhiên phải đối mặt với chuyện như này khó tránh khỏi cảm thấy không chân thực.

“Sao ngươi làm được?” Kỷ Khinh Chu hỏi.

“Có người giúp ta, không phải ta tự ra tay.” Đồ Đại Hữu nói: “Hồi trước lúc bôi thuốc cho ngươi ta đã lén lút nhớ kỹ vị trí những vết bầm tím trên người ngươi, mặc dù vết thương mới chưa chắc có thể múa rìu qua mắt thợ, nhưng thi thể đã ngâm trong nước hẳn là vẫn có thể lừa dối qua chuyện.”

Kỷ Khinh Chu nghe thế mới hiểu ra, hiển nhiên Đồ Đại Hữu không phải đột ngột nảy ra ý tưởng này, chỉ sợ hắn ta đã có dự tính từ lúc lời đồn mới được lan truyền, thậm chí trước khi lời đồn tồn tại, nếu không thì sẽ không cố ý ghi nhớ vị trí các vết bầm tím trên người Kỷ Khinh Chu. Mãi tới khi lời đồn đại lan truyền càng lúc càng nhanh, thậm chí Kỷ Khinh Chu còn chuẩn bị tâm lý vò mẻ không sợ nứt, lúc này Đồ Đại Hữu mới hạ quyết tâm thực hiện.

“Ngươi không nên làm tới mức này vì ta!” Kỷ Khinh Chu nói.

“Đừng nhắc lại việc này nữa.” Đồ Đại Hữu đưa ly rượu cho Kỷ Khinh Chu, hắn ta nói: “Ngươi nhớ kỹ, chuyện ở Phụng Tiên các từ đầu tới đuôi đều không liên quan gì tới ngươi, nội thị đêm hôm đó, bây giờ đã chết.”

Kỷ Khinh Chu nghe vậy đành phải khẽ gật đầu, trong một khoảnh khắc y cảm thấy tất cả giống như đang nằm mơ.

Nhưng cùng lúc đó y cũng cũng dần dần có phần tò mò về người đứng sau lưng Đồ Đại Hữu.

Theo như suy đoán của y, có lẽ người đã táy máy tay chân ở Phụng Tiên các cũng có quan hệ với nhà Khâu Quốc cữu, nếu vậy người ở đằng sau giúp đỡ Đồ Đại Hữu tất nhiên thuộc về một thế lực khác. Chỉ mất vài ngày mà đã thăm dò được mọi việc trong cung, rồi lặng yên không tiếng động nhắm mũi dao về kẻ đầu têu, đến cuối cùng vẫn không để lộ bất kỳ sơ hở nào, có thể thấy thủ đoạn của người này còn cao siêu hơn nhà Khâu Quốc cữu rất nhiều.

Kỷ Khinh Chu nhìn Đồ Đại Hữu, thầm nghĩ hắn ta đã thuận lợi thoát khỏi kết cục đi đến cái chết, chắc kịch bản tương lai cũng sẽ vì vậy mà xảy ra biến số, dẫn tới rất nhiều hướng đi mà y không thể tưởng tượng ra được?

Nếu đã như thế, tương lai của y cũng chưa hẳn là một vùng tăm tối.

Việc này nhanh chóng truyền ra ngoài cung, buổi lâm triều ngày hôm sau đã có kết luận:

Nội thị tư thông với người khác ở Phụng Tiên các trong lời đồn kia vì không chịu được áp lực dư luận mạnh mẽ nên đã nhảy xuống hồ tự vẫn.

Lúc đầu trọng điểm của các Ngôn quan chính là hành vi dâm loạn nội cung của nội thị chứ họ không buồn quan tâm tới người cùng tham dự trong chuyện đó là ai, sau khi biết nội thị đó sợ tội tự vẫn thì họ cũng không có ý định tiếp tục dây dưa nữa, việc này tới đây coi như kết thúc.

Cả triều đình không một ai đưa ra yêu cầu truy tìm người còn lại có liên quan tới sự việc lần này.

“Cuối cùng cũng đã chấm dứt.” Sau khi hạ triều, Đổng Đống vừa thay đổi triều phục giúp Lý Trạm vừa cảm thán nói. Trước đây hắn ta cứ luôn lo lắng nếu lời đồn càng ngày càng ầm ĩ và mạnh mẽ thì e rằng Vương gia nhà hắn ta cũng sẽ bị liên lụy, uy danh của Vương gia sẽ bị suy giảm. Hôm nay hắn ta thấy đám người kia không tiếp tục truy cứu, trong lòng thầm cảm thán may mắn.

Nhưng hình như Vương gia nhà hắn ta chẳng có cảm giác gì với việc này, nhìn hắn xem, mặt mày đã không thả lỏng chút nào thì thôi, đã thế còn không vui nữa.

“Kết quả của chuyện này khiến Vương gia không vui sao?” Đổng Đống hỏi thăm.

“Không có gì mà không vui cả.” Lý Trạm thản nhiên nói: “Chẳng qua là ta cảm thấy mồm miệng của đám người kia luôn thốt ra những câu nhân nghĩa đạo đức, nhưng hành động lại không hẳn như thế. Tư thông là chuyện của hai người, thế vì sao người còn lại kia như bị cho vào quên lãng vậy?”

Đổng Đống không nghĩ được nhiều như thế, hắn ta hỏi thẳng: “Chẳng lẽ Vương gia hy vọng bọn họ không buông tha sao?”

“Được rồi…” Lý Trạm biết nói nhiều với Đổng Đống cũng vô ích, hắn lắc đầu không tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Trải qua chuyện này hắn bỗng nhiên ý thức được tình hình trong cung của bản thân hiện giờ. Trước kia khi hắn không liên quan gì tới quyền lực thì cũng chẳng quan tâm tới những chuyện xảy ra ở trong cung, chỉ chăm chú làm tốt bổn phận của mình. Sau khi Tiên Đế băng hà, hắn đột ngột lên nhiếp chính, nhìn thì có vẻ nắm quyền lực rất lớn nhưng trong cung cấm này lại chẳng thể tìm được người nào tin cậy.

Trước giờ hắn luôn rất cẩn thận, nhưng trong buổi cung yến hôm đó vẫn mắc bẫy, suýt nữa đã gây ra họa lớn. Đêm đó nếu không phải tiểu nội thị kia đột nhiên xuất hiện thì người hắn mạo phạm chính là muội muội của Khâu Quốc cữu, hậu quả đằng sau đó, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mà nội thị đột ngột chết trong hồ sen hôm qua, hắn đã tìm người khám nghiệm thi thể, không phải là tự vẫn mà là bị hại chết. Bất kể người đứng sau là ai, Lý Trạm đều không thể không thừa nhận, trong hoàng thành hiện giờ cuồn cuộn sóng ngầm, nếu hắn còn không tính toán thì những bước đi sau đó sẽ đầy gian nan.

“Chúng ta nên có người của mình trong Nội Thị ty.” Lý Trạm hờ hững nói.

Đổng Đống nghe vậy rất vui mừng, nhanh chóng nói: “Vương gia anh minh, ngài nên làm thế từ sớm rồi.”

Lý Trạm ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bây giờ ngươi đi lại trong cung cũng nhiều, cẩn thận một chút.”

“Bẩm Vương gia, thuộc hạ cảm thấy trước mắt có một người hoàn toàn phù hợp.” Đổng Đống nói.

“Ai?” Lý Trạm nhìn hắn ta, hỏi.

“Kỷ tiểu công tử đấy ạ.” Đổng Đống nói: “Hắn ta là con út của sư phụ ngài, cũng xem như có tình nghĩa đồng môn, bây giờ trong cung này hắn ta không có chỗ dựa, lại không có căn cơ, không phải đúng lúc chúng ta có thể lôi kéo hắn ta sao?”

Ai ai cũng biết Kỷ tiểu công tử này rất được Diêu tổng quản yêu mến, tương lai ở Nội Thị ty tất nhiên sẽ giống như cá gặp nước vậy.

Lý Trạm nghe thế thì mỉm cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười không tới đáy mắt: “Ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi vừa ý hắn sao?”

“Chẳng lẽ Vương gia có ý khác?” Đổng Đống hỏi thăm.

Lý Trạm nói tiếp: “Hậu cung tiền triều, chỉ cần là người có tâm tư muốn làm gì đó thì e rằng đều sẽ suy nghĩ giống như ngươi.”

Đổng Đống giật mình hỏi: “Theo ý Vương gia thì… E rằng hắn ta đã là người của người khác sao?”

Lý Trạm không cho ý kiến gì mà nhanh chân đi về hậu điện, hắn đi thẳng tới chỗ giường thấp, đúng lúc nhìn thấy tiểu Hoàng Đế đã thay triều phục xong, bây giờ cậu bé mệt mỏi rã rời, đang dựa vào giường nghỉ ngơi.

Lý Trạm vươn tay ôm lấy tiểu Hoàng Đế rồi nói: “Không phải hắn ta đã được bệ hạ chiêu mộ rồi đấy sao?”

Đổng Đống nghe thế giật mình một chút, lúc này mới nhận ra Lý Trạm đang nói chuyện gì.

Nhưng lời này của Vương gia nhà hắn ta rõ ràng chỉ là nói đùa, còn về phần có chiêu mộ Kỷ Khinh Chu không, Vương gia lại không cho hắn ta một câu trả lời chắc chắn rõ ràng. Trong chốc lát Đổng Đống cũng không dám hỏi lại, âm thầm nghĩ rằng sau này bản thân sẽ để ý thêm một chút, một khi xác nhận Kỷ tiểu công tử này là người đáng tin thì hắn ta nhất định phải kịp thời ra tay cướp người thay Vương gia nhà mình, không thể để người khác cướp mất.

Câu chuyện về lời đồn đãi kia cuối cùng cũng kết thúc, người trong Nội Thị ty cũng thả lỏng hơn.

Sau khi Kỷ Khinh Chu khiếp sợ một chốc lát, y nhanh chóng tập trung vào thân phận mới của mình.

Bây giờ y cần hầu hạ tiểu Hoàng Đế học chữ, cho nên không cần đi theo cậu bé lúc lâm triều, chỉ cần đợi ở bên ngoài hậu điện, đợi sau khi tiểu Hoàng Đế thay đổi triều phục và nghỉ ngơi một chút thì có thể đón cậu bé đi học.

Hôm nay là ngày đầu tiên y trực luân phiên cho nên không dám chậm trễ, đã đợi hầu bên ngoài hậu điện từ lâu.

Kỷ Khinh Chu đợi cả nửa canh giờ mới thấy cánh cửa hậu điện mở ra, sau đó là hình dáng cao lớn của Nhiếp Chính Vương đang ôm tiểu Hoàng Đế  bước ra ngoài.

Kỷ Khinh Chu nhìn thấy cảnh này không khỏi giật mình, y thấy tiểu Hoàng Đế vẫn còn đang ngủ, cậu bé nép vào trong lòng Nhiếp Chính Vương. Còn Nhiếp Chính Vương mặc dù quanh người đều là khí lạnh, cảnh báo người sống chớ tới gần, nhưng dáng vẻ hắn đang ôm tiểu Hoàng Đế lại cực kỳ giống một bà vú nhẫn nhục chịu khó.

Trong nguyên tác viết Nhiếp Chính Vương đối xử với tiểu Hoàng Đế vô cùng lãnh đạm, cũng vì thế mới cho nguyên chủ cơ hội châm ngòi ly gián, thường xuyên nói xấu Nhiếp Chính Vương trước mặt tiểu Hoàng Đế, cuối cùng dẫn tới việc khoảng cách giữa hai thúc cháu càng ngày càng lớn.

Nhưng nhìn thế này, dường như Nhiếp Chính Vương đối xử với đứa cháu này cũng khá tốt đấy nhỉ?

Kỷ Khinh Chu còn đang miên man suy nghĩ thì Lý Trạm đã đi tới trước mặt y.

Kỷ Khinh Chu cúi đầu tính hành lễ, nhưng lại cảm nhận được nam nhân đột nhiên lại gần y, hơi thở lạnh lùng trên người hắn đột ngột đánh úp tới khiến Kỷ Khinh Chu không khỏi nhớ tới cảnh tượng đêm đó trong Phụng Tiên các.

Tiếp đó, bên tai Kỷ Khinh Chu truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Ôm cho chắc vào.”

Nam nhân vừa nói xong, Kỷ Khinh Chu đã cảm thấy cánh tay mình trở nên nặng nề.

Kỷ Khinh Chu:…

Nhiếp Chính Vương cứ thế vứt tiểu Hoàng Đế đang ngủ say vào trong lòng y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play