Lúc tin tức truyền tới ngự thư phòng, Lý Trạm đang phê sổ con, hắn nghe xong hơi giật mình một chút, vô thức nhìn về phía Đổng Đống.
Đổng Đống cũng ngơ ngác, mơ hồ nhìn về phía Vương gia nhà mình, trong lúc nhất thời hắn ta không hiểu rõ ánh mắt của ngài ấy lúc này là có ý gì.
Lý Trạm đặt bút son xuống, hắn nhìn thoáng qua nội thị tới truyền lời rồi hỏi: “Tìm thấy ở đâu?”
“Bẩm Vương gia, chúng nô tài phát hiện thi thể trong hồ sen, mới vớt lên chứ chưa dám xử lý ngay, chỉ có thể tới bẩm báo Vương gia.” Nội thị đáp lời.
Mắt Lý Trạm hơi khựng lại, không biết hắn đang nghĩ cái gì mà tinh thần có chút hoảng hốt, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại bình thường, quay qua nhìn Đổng Đống, hỏi: “Buổi thi văn ra sao rồi?”
“Buổi thi…” Đổng Đống không hiểu vì sao hắn lại hỏi như thế, vội nói: “Thuộc hạ vừa mới ghé qua cung Thục, nhưng nghe thấy việc này thì không dám chậm trễ mà nhanh chóng chạy về bẩm báo Vương gia ngay.”
Đổng Đống thấy Lý Trạm không nói lời nào thì nói tiếp: “Nhưng những nội thị được chọn ra hôm đó không có ai vắng mặt, nếu có thì chắc chắn Lư tiên sinh sẽ sai người tới bẩm báo.”
Lời này ẩn ý rằng nội thị vớt từ trong hồ sen lên kia chắc chắn không tham gia thi văn.
“Ừm.” Lý Trạm lên tiếng: “Bản Vương đi xem một chút, còn ngươi mau đến cung Thục, nên làm gì thì làm cho tốt đi.”
Đổng Đống nghe xong nhanh chóng đáp lời rồi quay trở về cung Thục.
Hồ sen trong hoàng cung không tính là lớn, nó nằm ở một góc của ngự hoa viên, xung quanh được bố trí hòn giả sơn và trồng mấy loại cây có chiều cao trung bình. Bình thường nếu không có việc gì, hầu như nhóm cung nhân sẽ không đi ngang qua chỗ này, đặc biệt là bây giờ còn chưa tới mùa hoa nở, chỗ này không cần ngày nào cũng đến chăm sóc.
Nhưng hôm nay, cái hồ sen trong góc đấy lại có không ít nội thị vây quanh, thậm chí còn có một vài cung nữ to gan trốn ở cách đó không xa lén lút nhìn về phía bên này.
Trên mặt đất cạnh ao là một thi thể ướt sũng được đặt úp sấp, thi thể đó trần trụi không mảnh vải, chỉ có một tấm vải bố ai đó đắp lên để che phần nhạy cảm, nguyên phần lưng bị lộ ra ngoài, có thể nhìn thấy rất nhiều vết bầm tím tổn thương. Nhưng vì bị ngâm trong nước nên thi thể đã trương phình lên, làn da trắng xanh làm cho vết thương lại trông không quá nổi bật.
“Thật là hắn đấy à?”
“Ngươi tới chậm nên không thấy thôi, cái chỗ phía sau của hắn còn bị thương đấy, đang nghi ngờ là do làm chuyện ô uế với người khác cơ mà!”
“Bảo cụp cái đuôi làm nội thi cho hẳn hoi thì không, cứ nhất định phải cấu kết với nam tử khác, thế này là để lộ tiếng gió nên bị tên nhân tình kia diệt khẩu đúng không?”
“May mà tìm được nếu không thì toàn bộ Nội Thị ty đều sẽ bị chuyện xấu của hắn làm cho long trời lở đất mất…”
Nhóm nội thị cứ chúi đầu thì thầm bàn tán với nhau, lúc đầu còn có chút đồng tình với người chết, nhưng sau đó hình như bọn họ cũng chết lặng, họ dần dần cảm thấy có hơi may mắn vì người này đã chết, nếu thật sự toàn bộ Nội Thị ty đều bị dính vào thì tất cả mọi người đều xui xẻo.
“Vương gia tới rồi.” Không biết là ai nhắc nhở một câu, mọi người nhanh chóng cúi đầu, lùi qua một bên.
Lý Trạm lập tức nhìn thấy thi thể trên mặt đất, trên gương mặt không mấy khi thể hiện cảm xúc thoáng biến đổi.
Tầm mắt Lý Trạm lia qua thi thể đó một lượt, khi nhìn thấy những vết bầm tím trên bả vai và lưng thi thể, hắn ngẩn người một chút. Vóc dáng người này gầy yếu, trông có vẻ vẫn là thiếu niên, việc này khiến Lý Trạm có hơi hoảng hốt trong chốc lát.
“Bẩm Vương gia, ngài xem nên xử lý như thế nào?” Nội thị ở bên cạnh nhỏ giọng dò hỏi.
Lý Trạm không nhìn thi thể nữa, thản nhiên hỏi: “Sao không báo cho Diêu tổng quản?”
Đám nội thị đang đứng đó nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, trông họ có vẻ mất tự nhiên.
Lý Trạm nhìn sắc mặt bọn họ như vậy thì hiểu ngay.
Những lời đồn đại gần đây khiến mọi người ở Nội Thị ty hoảng hốt, khó khăn lắm bây giờ mới tìm được người, nếu bọn họ đi tìm Diêu Trường An tới giải quyết sẽ không tránh khỏi bị người khác trách móc, nhất là đám Ngôn quan của tiền triều kia, chắc chắn mấy người đó sẽ xoi mói chuyện này. Bọn họ tìm Nhiếp Chính Vương tới giải quyết sẽ ổn thỏa hơn nhiều, dẫu gì thân phận của hắn cũng là dưới một người trên vạn người, nếu để hắn xử lý thì tiền triều chắc chắn không có ai dám ý kiến gì.
Huống gì người chết này cũng chỉ là một tên tép riu không quan trọng, chắc không đến mức xử phạt cả thi thể đâu nhỉ?
Cung Thục.
Sau khi Lư Đình Ý chấm bài thi xong thì nhíu mày thở dài, dường như ông ấy đang cảm thán hoàng cung lớn thế này, nội thị đông thế kia mà chẳng có mấy người ăn nói lọt lỗ tai. Thật ra không thể trách đám nội thị này, thật sự bởi vì Lư Đình Ý là sư phó của Thiên tử, bản thân ông ấy cũng từng đọc rất nhiều áng văn chương, tất nhiên yêu cầu cũng cao tới quá đáng.
“Thưa Lư tiên sinh, ý của Vương gia là tuyển tùy tùng thân cận theo hầu bệ hạ thì không cần quá chú trọng thơ văn, quan trọng nhất vẫn là bệ hạ thích mới được.” Đổng Đống nói với Lư Đình Ý.
Lư Đình Ý nghe thế thở dài không vui nói: “Vậy thì cần gì phải gióng trống khua chiêng thế này?”
“Dẫu sao cũng là tuyển tùy tùng thân cận cho bệ hạ, không thể quá tùy tiện.” Đổng Đống lại nói.
Lư Đình Ý bị câu nói của hắn ta làm cho nghẹn họng, ông ấy không thèm tranh luận nữa, đứng dậy, hành lễ với tiểu Hoàng Đế xong thì rời đi.
Sau khi Lư Đình Ý đi rồi, Đổng Đống nhìn lướt qua đám nội thị ở đây một vòng rồi hắng giọng nói một câu: “Ta sẽ đưa ra một vấn đề, trong các ngươi nếu có ai trả lời tốt thì sẽ có cơ hội đi theo tùy tùng thân cận cho bệ hạ.”
Đám người nghe thế nhốn nháo nhìn về phía Đổng Đống, trong mắt họ đều có vẻ mong chờ.
Chỉ có mình Kỷ Khinh Chu không yên lòng, đầu y cúi gằm, đầy tâm sự.
“Trong số các ngươi có ai có thể giải thích cho bệ hạ hiểu “tư thông” là gì không?” Đổng Đống hỏi. Nhiếp Chính Vương bảo hắn ta tuyển người biết ăn nói, hắn ta không rõ thế nào mới xem như biết ăn nói nhưng hắn ta nhớ hôm đó Vương gia cũng bị vấn đề này làm khó, thầm nghĩ người có thể trả lời tốt vấn đề này cũng có thể xem như qua ải chăng?
Đổng Đống không ngờ rằng, hắn ta vừa nói xong câu này sắc mặt của các nội thị trong phòng lập tức tối tăm như màu đất.
Bọn họ vẫn luôn ở trong cung Thục nên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, bây giờ nghe thấy hai chữ “tư thông”, liên tưởng tới mấy lời đồn đãi khiến trong lòng mọi người ở Nội Thị ty đều bất an, họ vô thức cảm thấy lời nói này của Đổng Đống có tầng ý nghĩa khác, thế nên bọn họ nhanh chóng ngậm miệng như hến, không ai dám đáp lời.
“Không ai biết phải giải thích thế nào sao?” Đổng Đống tiện tay chỉ vào một nội thị gần đó, hỏi: “Ngươi, ra đây nói nghe xem.”
Tiểu nội thị đó nghe vậy giật nảy cả mình, hắn ta lắp ba lắp bắp cả buổi cũng không nói được chữ nào rồi đột ngột quỳ xuống đất kêu bịch một tiếng.
“Ta bảo ngươi trả lời cơ mà, ngươi quỳ xuống làm gì?” Đổng Đống không vui hỏi.
Hắn ta vẫn luôn đi theo hầu hạ bên cạnh Nhiếp Chính Vương, cũng được xem tâm phúc bên cạnh Nhiếp Chính Vương, thấy hắn ta có vẻ khó chịu, mọi người lại càng run sợ hơn, họ dồn dập vén tà áo qua một bên, quỳ xuống đất.
Vốn dĩ Kỷ Khinh Chu còn đang thất thần, y chưa kịp nhận ra có chuyện gì đã thấy mọi người đều quỳ xuống, chỉ còn mình y đứng đó trơ trọi lẻ loi. Đồ Đại Hữu cách y không xa muốn vươn tay kéo y nhưng đã không còn kịp nữa.
Đổng Đống nhìn về phía thiếu niên, nói: “Kỷ… Khinh Chu nhỉ, vậy ngươi trả lời nghe thử.”
“Hả? Thiếu niên nghe thế hơi giật mình, gương mặt anh tuấn cũng tỏ vẻ mờ mịt không hiểu.
“Ngươi hãy thử giải thích cho bệ hạ hiểu “tư thông” là gì.” Đổng Đống hỏi lại.
Toàn bộ nội thị trong phòng không ai dám trả lời, hắn ta đành phải hỏi Kỷ Khinh Chu vấn đề này thôi.
Sau khi Kỷ Khinh Chu nghe lại câu hỏi thì vẻ mặt đầy ngạc nhiên, nhưng y còn chưa kịp suy nghĩ thì tiểu Hoàng Đế đã lon ton chạy tới trước mặt y, cậu bé ngẩng đầu nhìn Kỷ Khinh Chu, đôi mắt to tròn tràn ngập khát vọng tiếp nhận với tri thức mới.
Kỷ Khinh Chu:…
Sắc trời lúc này đã gần tối đen Lý Trạm mới đi ra khỏi Thận Hình ty, chỗ tạm thời để thi thể.
Đổng Đống đã đợi ở ngoài cửa từ lâu, sau khi nhìn Ngỗ tác đi xa, hắn ta mới nhìn về phía Lý Trạm hỏi thăm.
“Đúng là hắn sao?” Đổng Đống hỏi.
“Ừ.” Lý Trạm trầm thấp trả lời một tiếng.
Đổng Đống nghe thế lập tức thở phào một hơi, cuối cùng việc này cũng đã có một kết thúc. Trước đây bởi vì trong cung không có ai bọn họ có thể dùng được, không tiện giống trống khua chiêng, nhưng việc này kéo dài thì kiểu gì cũng sẽ có phiền phức.
Bây giờ đã xác định người kia chính là nội thị đó, hơn nữa đã chết, cũng coi như trong họa có phúc.
Hắn ta còn muốn hỏi thăm tiếp nhưng không khí xung quanh Lý Trạm lạnh lẽo, hiển nhiên hắn không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.
Đổng Đống khẽ ho một tiếng, nói qua chuyện khác: “Đã chọn được tùy tùng thân cận cho bệ hạ rồi ạ.”
Lý Trạm thuận miệng hỏi: “Là ai?”
“Hì hì.” Đổng Đống không biết nghĩ tới chuyện gì đó mà không nhịn được cười thành tiếng rồi nói: “Là Kỷ Khinh Chu.”
Đổng Đống vừa nói xong đã nhận ra bước chân của Vương gia nhà hắn ta có hơi khựng lại, hắn ta nói tiếp: “Thuộc hạ đã dựa theo căn dặn của Vương gia để chọn người, từ trước tới nay bệ hạ yêu cái đẹp, hôm nay vừa mới thấy Kỷ tiểu công tử thì ngài ấy đã cười vui vẻ tới không ngậm miệng được…”
Trước đó bởi vì Đổng Đống không chắc chắn về thái độ của Vương gia với Kỷ tiểu công tử nên hắn ta vẫn rất ít nhắc tới Kỷ tiểu công tử kia trước mặt Lý Trạm, bây giờ đối phương đã trở thành tùy tùng thân cận của bệ hạ, chắc hẳn họ sẽ thường xuyên gặp mặt nhau, hắn ta không cần kiêng dè khi nhắc tới y nữa. Hơn nữa từ ngày Vương gia nhà hắn ta dặn dò lùi kỳ thi văn lại vào ba ngày sau, hắn ta đã cảm nhận được Vương gia nhà hắn ta trông có vẻ hà khắc với Kỷ tiểu công tử nhưng thực tế vẫn là có tình cảm.
“Kỷ tiểu công tử này dáng dấp tuấn tú, còn xuất thân từ thư hương môn đệ, là người có tri thức nhất trong số các nội thị, thảo nào bệ hạ vừa gặp đã thích.” Đổng Đống lại nói: “Mấu chốt là hôm đó vấn đề mà Vương gia gặp phải, hôm nay hắn ta lại thật sự trả lời được.”
Lý Trạm nghe thế quay lại hỏi: “Vấn đề gì?”
“Là chuyện “tư thông” đấy ạ…” Đổng Đống nói: “Thuộc hạ yêu cầu đám nội thị giải thích, bọn họ đều bị dọa sợ tới quỳ hết xuống đất, chỉ có Kỷ tiểu công tử này còn đứng nghiêm.”
Lý Trạm nghe thế nhíu mày hỏi: “Hắn ta trả lời thế nào?”
“Hắn ta nói… Tư thông chính là hai người cùng đạt tới một sự hài hòa nhất định trong cuộc sống.” Đổng Đống trả lời.
Lý Trạm:…