Khương Thế An vốn nhút nhát, vừa thấy hành lang âm u, liền không kìm được trốn ra phía sau Khương Thế Huân.
Tuy Hổ Tử còn nhỏ tuổi, nhưng đã quá quen với hoàn cảnh nhà mình. Thấy Khương Thế An có vẻ sợ sệt, cười chế nhạo:
“Gan anh sao lại nhỏ thế? Nhìn anh rõ ràng lớn hơn em nhiều, vậy mà còn nhát hơn cả em.”
Khương Thế An nghe vậy lập tức xấu hổ, len lén liếc nhìn Hổ Tử một cái, phát hiện thằng bé đúng là không hề sợ thật, khiến cậu không khỏi cảm thấy mình quá kém cỏi.
Khương Thế Huân thấy vậy thì hơi xót xa cho cậu em ngốc nghếch, nhưng nghĩ Hổ Tử chỉ mới ba tuổi, lại là con nhà người ta, anh cũng không tiện mở miệng trách mắng, chỉ định lên tiếng đỡ lời cho em mình.
Nhưng Khương Chỉ Oánh thì không suy nghĩ nhiều như vậy. Cô lên tiếng giòn giã:
“Hổ Tử, em nói vậy là không đúng đâu. Em sống ở đây mỗi ngày, đương nhiên không thấy sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT