Khương Thế Huân cười cười một cách hàm súc:
“Lần này làm được khá nhiều, mang cho cậu một ít. Tất cả đều là nấm dại hái trong núi, hương vị rất tuyệt. Dù là ăn kèm cơm, trộn mì hay làm nhân bánh bao, sủi cảo đều rất ngon.”
Chu Dũng nghe xong, nước miếng suýt nữa chảy ra, vội cắt lời:
“Anh đừng nói nữa! Anh càng nói, tôi càng thèm nhỏ dãi!”
Nói rồi, cậu ta không nhịn được ghé sát vào hũ pha lê, cố ngửi thử dù còn đậy nắp.
Dù có nắp đậy, cậu ta vẫn mơ hồ ngửi được mùi thơm mê người bên trong.
Chu Dũng không kìm được mà nuốt nước miếng cái ực, sau đó lập tức cảnh giác:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play