Khương Chỉ Oánh mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy có người đang ấn vào bụng mình, ấn đến mức khiến cô khó chịu cực kỳ.

Ai đây? Cư nhiên dám đối xử với cô như vậy! Chán sống rồi sao?

Cô tức giận mở to mắt, lập tức nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng quen thuộc. Cả kinh, cái miệng nhỏ của cô há ra, phun thẳng một dòng nước.

Đáng tiếc, tên kia phản ứng rất nhanh, tránh được ngay tức khắc, không để dòng nước văng lên mặt cậu ta.

Nhưng sắc mặt cậu ta lại càng lạnh hơn, như thể có ai nợ cậu ta mấy vạn tấn vật tư vậy.

Khương Chỉ Oánh phẫn nộ ôm bụng:

“Tiêu Lẫm! Anh phát điên gì vậy? Có bản lĩnh thì anh...”

Chưa nói hết câu, cô đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Khoan đã!

Vừa rồi đó là giọng cô sao?

Giọng của cô khi nào lại trở nên mềm mại như thế?

Khương Chỉ Oánh kinh hoàng nhìn xuống bàn tay nhỏ mập mạp của mình, đến mức sợ hãi bật dậy như cá chép lộn mình... nhưng lại nằm bẹp luôn trên cỏ.

Cô tức đến phát điên.

Trời đất! Cư nhiên đứng dậy không nổi!

Đây tuyệt đối không phải thân thể của cô!

Khương Chỉ Oánh chấn kinh trong giây lát, lập tức bò dậy từ trên cỏ, cảnh giác nhìn xung quanh.

Nhưng khi cô nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, cô hoàn toàn sợ đến ngây người.

Cô, đường đường là nữ vương giết chóc, nữ ma đầu tung hoành mạt thế không chút kiêng dè, giờ đây lại biến thành một bé gái mập mạp chỉ tầm ba bốn tuổi!

Là ai?

Cư nhiên dám bày trò hại cô như vậy!

Đột nhiên, Khương Chỉ Oánh nghĩ đến điều gì đó.

Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn đứa bé trai vừa rồi, phát hiện cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, thoạt nhìn tầm năm sáu tuổi, gầy gò như cọng giá đỗ.

Chỉ cần nhìn là biết cậu bị suy dinh dưỡng.

Không giống cô, thân thể hiện tại rõ ràng dinh dưỡng quá thừa!

Khương Chỉ Oánh nhìn gương mặt lạnh lùng quen thuộc của cậu, bất giác cảm thấy hả hê.

Khuôn mặt này cực kỳ giống với kẻ thù không đội trời chung của cô. Chỉ cần nghĩ đến kẻ thù gặp xui xẻo, tâm trạng cô liền tốt hơn hẳn!

Nhưng... đứa trẻ này hẳn không phải là kẻ thù không đội trời chung của cô, đúng không?

Người kia làm sao có thể cứu cô!

Tuy nghĩ vậy, Khương Chỉ Oánh vẫn hẹp hòi quyết định thử dò xét một phen.

“Tiêu Lẫm?”

Cô thử gọi một tiếng.

"Cậu cư nhiên biết tên tôi?" Đứa bé trai kia nhếch môi cười nhạo, ánh mắt đầy chế giễu, “Đồ béo ú,  làm sao lại rơi xuống nước? Nếu không phải tôi tình cờ đi ngang, thấy cậu đáng thương mà kéo lên, giờ cậu đã m·ất m·ạng rồi.”

Khương Chỉ Oánh há hốc mồm:

“??? Cậu không phải Tiêu Lẫm?”

Kẻ thù không đội trời chung của cô sao có thể gọi cô là đồ béo ú? Lại còn cứu cô nữa!

"Tôi đương nhiên là Tiêu Lẫm!" Tiêu Lẫm bực bội liếc nhìn Khương Chỉ Oánh, giọng nói đầy bất mãn:

“Nếu không phải nể mặt chú Khương, tôi đã mặc kệ cậu rồi!”

Khương Chỉ Oánh lần nữa trợn tròn mắt: “???”

Khoan đã! Chú Khương là ai?

Sao cái tên này nghe quen tai đến vậy?

Ngay lúc đó, một đoạn ký ức như cuốn phim ùa vào đầu cô.

Mười phút sau, cô hoàn toàn câm nín.

Cô - đường đường là nữ ma đầu tung hoành trong mạt thế, vậy mà lại xuyên vào một cuốn niên đại văn! Hơn nữa còn trở thành vai ác nữ phụ không ngừng tìm đường ch·ết!

Tiêu Lẫm vừa nhắc đến "chú Khương", không chỉ là cha của cơ thể cô hiện tại, mà còn là cha kế tương lai của nữ chính trong sách!

Khương Chỉ Oánh: ...Quá kích thích!

Nhưng điều làm cô khiếp sợ hơn cả chính là mẹ ruột của cơ thể này – Đường Ngọc Lan.

Đường Ngọc Lan là một người phụ nữ vụng về như lợn, tham lam, lười biếng, lại còn thích gây chuyện thị phi!

Theo cốt truyện trong sách, cha cô– Khương Thế Huân – là một người chính trực như ngọc quân tử, nhưng vì bị Đường Ngọc Lan thiết kế, ép buộc nên mới phải kết hôn với bà.

Khương Thế Huân vốn nhẫn nhịn mọi trò của Đường Ngọc Lan và gia đình bà, nhưng Đường Ngọc Lan lại quá đáng đến mức không thể chịu nổi.

Cuối cùng, Khương Thế Huân quyết định ly hôn. Ông không chỉ rời bỏ Đường Ngọc Lan mà còn không nhận cả con gái ruột của mình, sau đó chuyển đến làm cha kế cho nữ chính trong truyện.

Không cam lòng, Đường Ngọc Lan dẫn theo con gái tiếp tục gây sóng gió, cuối cùng hai mẹ con tự đưa mình đến con đường diệt vong.

Khương Chỉ Oánh: ...Quả nhiên đọc tiểu thuyết là hại đời mà!

Lúc rảnh rỗi không làm gì tốt hơn sao? Vì sao lại đọc tiểu thuyết cơ chứ!

Giờ thì hay rồi, không hiểu vì lý do gì mà cô xuyên vào cuốn sách này, lại còn thành vai ác nữ phụ thảm hại.

 

PS: Một vài trọng điểm cần lưu ý:

  • Nam chính và nữ chính đều xuyên từ mạt thế đến thế giới này và sở hữu dị năng.
  • Khương Thế Huân (cha của nguyên chủ) không phải người xấu. Đường Ngọc Lan (mẹ nguyên chủ) cũng không thật sự quá tệ như cốt truyện miêu tả.
  • Nữ chính thật ra chính là nguyên chủ (Khương Chỉ Oánh), nhưng hiện tại cô chưa biết điều đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play