Không được thăng chức thì cũng thôi, sao còn bị giáng chức nữa chứ?
Mộc Huệ có chút không phục: “Chúng ta hầu hạ nhị thiếu gia nhiều năm như vậy, dù không có công lao thì cũng có khổ lao, sao có thể nói giáng chức là giáng chức luôn được?”
Bích Tâm bước tới: “Đây là ý của phu nhân, nếu ngươi có gì bất mãn thì đi hỏi phu nhân đi, chúng ta chẳng qua chỉ nghe lệnh làm việc thôi.”
Mộc Huệ đương nhiên không dám đi hỏi phu nhân, chỉ đành phải chuyển cách nói: “Nhị thiếu gia từ trước tới nay vốn khó tính, chúng ta cũng là hầu hạ mấy năm mới quen được thói quen của ngài. Bây giờ đột nhiên đổi người, chỉ sợ nhị thiếu gia không quen.”
Trong ba người thì Hương Đào, người lớn nhất và quyến rũ nhất, che miệng cười: “Nhìn các ngươi nói kìa, chúng ta đã đến thì tự nhiên sẽ làm nhị thiếu gia hài lòng, đâu cần hai ngươi phải lo lắng.”
Hương Hạnh cũng tỏ vẻ khinh thường cười: “Những việc như bưng trà rót nước, ai chưa từng làm qua chứ? Nhưng chúng ta làm thì tự nhiên sẽ vừa mắt hơn hai ngươi nhiều, hiểu chưa?”
Quan Nguyên lại cảm thấy nàng nói cũng có lý, mỹ nữ làm gì cũng thấy đẹp, chỉ là nhị thiếu gia người kia... Nghĩ nghĩ một chút, nàng quyết định vẫn nên nhắc nhở một tiếng thì tốt hơn: “Trước đây nước trà của nhị thiếu gia đều do ta phụ trách, bây giờ đổi các ngươi làm cũng được, nhưng ngài ấy có một số sở thích đặc biệt, chẳng hạn như...”
“Ôi dào, chẳng phải là pha trà thôi sao, xem ngươi bày đặt chưa kìa? Về soi gương lại đi, một cái nha đầu tam đẳng thì có tư cách gì dạy bảo chúng ta?” Hương Đào và Hương Hạnh chẳng muốn nghe nàng nói, trực tiếp mỉa mai đáp lại.
Quan Nguyên thực sự bất đắc dĩ, nàng vốn không giỏi cãi nhau với người khác, đành phải yếu ớt nói: “Vậy, vậy được rồi, là ta lo lắng quá.”
Lúc này Bích Tâm nói: “Thực ra để lại hai ngươi chỉ là để chuyển giao một chút, sợ trong viện có thứ gì không tìm thấy. Đợi chúng ta hầu hạ quen rồi, các ngươi vẫn phải ra ngoài thôi.
Dù gì thì thanh danh nhị thiếu gia bên ngoài cũng đều do mấy người các ngươi gây ra. Không đánh các ngươi rồi bán đi đã là khoan dung lắm rồi.
Để tránh chuyện tương tự xảy ra, từ nay về sau nếu không có ta cho phép, hai ngươi không được tới gần nhà chính của nhị thiếu gia nửa bước, hiểu chưa?”
Mộc Huệ đương nhiên không phục, nhưng lúc này cũng không thể tranh cãi với các nàng, chỉ biết cúi đầu không nói gì.
Quan Nguyên thì chẳng có cách nào khác, lại bị giáng làm nha hoàn tam đẳng, tiền tiêu vặt lập tức ít đi không ít, vốn đã rất uể oải. Nhưng lúc này nghe các nàng nói về sau không cần hầu hạ nhị thiếu gia nữa, thậm chí không cần tới gần nhà chính, trong lòng lập tức trở nên vui vẻ.
Tuy rằng tiền tiêu vặt ít đi, nhưng việc cũng ít đi mà, lại không phải mỗi ngày bị mắng, vậy ra khỏi viện này hay không cũng chẳng khác gì mấy.
Nghĩ như vậy, cuộc sống đột nhiên lại thấy có hy vọng.
Nàng vội vàng gật đầu, sợ đáp chậm các nàng lại đổi ý: “Hiểu rồi hiểu rồi, chúng ta nhất định sẽ tránh xa nhị thiếu gia.”
Mộc Huệ thật sự nhịn không được: “Các ngươi an bài như vậy, nhị thiếu gia có đồng ý không?”
Bích Tâm cười lạnh: “Xem ra ngươi vẫn là không phục, không bằng để ta trực tiếp đưa ngươi đi gặp phu nhân. Ngươi có thể lớn tiếng nói với phu nhân rằng chúng ta cướp việc của ngươi, ngươi nhất định phải hầu hạ nhị gia, thế nào?”
Quan Nguyên vội vàng kéo tay áo Mộc Huệ, cười nói hòa giải: “Không không, không có không phục, về sau chúng ta đều nghe lời Bích Tâm tỷ tỷ.”
Mộc Huệ nhíu mày, hung hăng trừng nàng một cái, dùng khẩu hình mắng: “Đồ nịnh bợ!”
Bích Tâm lạnh lùng liếc nàng một cái: “Được rồi, về sau hai ngươi chỉ cần hầu hạ tốt mấy cây hoa cỏ, chim chóc trong viện thôi. Khi nào cần gọi thì nhanh nhẹn một chút, còn bình thường thì đừng có tới làm phiền chúng ta, đi đi!”
Quan Nguyên cười tủm tỉm: “Đã biết, Bích Tâm tỷ tỷ, chúng ta đi cho chim ăn ngay đây.”
Sau khi hai người rời đi, Mộc Huệ tức giận hất tay Quan Nguyên ra, gắt gỏng: “Thật không ngờ ngươi là loại người nhát gan sợ phiền phức như vậy.”
Quan Nguyên có chút ấm ức: “Ta cũng là vì tốt cho ngươi thôi, lỡ như thật sự bị đưa tới chỗ phu nhân thì chẳng phải chúng ta gặp họa sao?
Bây giờ thế này là ổn lắm rồi, ngươi thật sự muốn mỗi ngày hầu hạ cái người tính tình thất thường kia sao?”