Đậu Chiếu trên mặt thoáng hiện nét giận dữ, khóe miệng hơi nhếch lên:

“Nếu đã vậy, không bằng để ta gọi ngươi như thế luôn, được không?”

Sợ đến mức Triệu ma ma lập tức quỳ sụp xuống:

“Tha mạng cho lão nô, lão nô sai rồi, không dám nói nữa, nhị thiếu gia xin tha cho lão nô lần này.”

Chân phu nhân bèn cười nói:

“Được rồi, bà ta chỉ là nhiều lời thôi. Cái gì mà mẫu thân với không mẫu thân, ta không để bụng. Chỉ cần Chiếu Nhi tốt là được, Tống tỷ tỷ dưới suối vàng không trách ta là được rồi.”

Đậu Chiếu còn định nói móc thêm vài câu thì bên ngoài có người báo:

“Lão phu nhân tới!”

Mọi người lập tức rời khỏi bậc thềm, vội vàng ra nghênh đón.

Đậu Chiếu đỡ lấy tay Đậu lão thái thái:

“Tổ mẫu lúc này sao lại tới đây?”

Lão phu nhân đã có tuổi, lại còn mập mạp, đi vài bước đã thở dốc. Được hai nha hoàn nhẹ nhàng vỗ lưng hồi lâu mới nói được:

“Nghe nói con muốn đổi nha hoàn, vừa hay ta có mấy đứa đắc lực, đem tới cho con dùng.”

Đậu Chiếu nói:

“Việc này không cần đâu ạ, người nào hợp tay thì tổ mẫu cứ giữ lại dùng, phu nhân đã đưa người tới rồi, tổ mẫu không cần bận tâm.”

Lão phu nhân lắc đầu:

“Không được, không được. Nếu đã thay hết, lại không có người thân cận đi theo, ta làm sao yên tâm?”

Rồi quay ra gọi:

“Thải Cúc, các ngươi lại đây.”

Bốn nha hoàn từ phía sau bước tới hành lễ:

“Bọn nô tỳ ra mắt nhị thiếu gia.”

Đậu Chiếu không khỏi nhíu mày, ánh mắt quét qua bốn nha hoàn này rồi lại nhìn sang năm nha hoàn mà Chân phu nhân giữ lại, còn vô tình liếc qua đám nha hoàn cũ trong viện.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn thấy Quan Nguyên mở to đôi mắt long lanh, vẻ mặt đầy mong chờ và xúc động nhìn mình chằm chằm.

Dưới ánh nắng sớm, nàng như chùm nho tím căng mọng, ánh sáng chiếu vào càng thêm lung linh bóng bẩy… Đậu Chiếu cảm thấy có chút phiền lòng. Rõ ràng bắt nàng phơi nắng cho đen đi, sao vẫn nổi bật như thế chứ?

Quan Nguyên phát hiện ánh mắt của chủ tử, sợ đến mức lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa.

Đậu Chiếu hừ lạnh một tiếng, thầm chế giễu: Tưởng nàng có thể diễn giỏi thế nào, thật muốn rời khỏi đây lại còn không nỡ à?

Nghĩ như vậy, hắn liền quát:

“Các ngươi chết đứng hết rồi sao? Còn không mau pha trà cho lão phu nhân”

Thôi thì, thấy nàng đáng thương, lại giữ lại mấy năm cũng được.

Từ lúc lão phu nhân tới, lòng Quan Nguyên đã nhảy lên tới cổ họng. Nghe nói chỗ của lão phu nhân là nơi thanh nhàn nhất Đậu phủ, chỉ cần không phải là người thân cận hầu hạ thì mỗi ngày nhàn rỗi đến mức có thể đánh bạc cũng không ai quản. Nàng đã ngưỡng mộ đến không chịu nổi.

Giờ thấy lão phu nhân mang bốn người tới, kiểu gì cũng phải giữ lại hai người, cơ hội nàng được theo lão phu nhân cũng lớn hơn rồi.

Nhất thời vừa mừng vừa lo, lúc thì len lén nhìn lão phu nhân, lúc thì nhìn đám nha hoàn như hoa như ngọc kia. Thật không thể không nói, mấy cô nương này ai cũng trắng trẻo mảnh mai hơn đám nha hoàn ở đây, ngay cả nàng nhìn cũng thích, không biết nhị thiếu gia sẽ ưng ai.

Nghĩ vậy, nàng lại nhịn không được liếc sang Đậu Chiếu, mong tìm chút manh mối trên mặt hắn.

Nhưng ánh mắt vừa mới chuyển qua, liền phát hiện hắn cũng đang nhìn lại đây, dọa nàng giật mình đứng sững một hồi lâu, vội cúi đầu không dám nhìn nữa.

Ngay sau đó liền nghe thấy Đậu Chiếu phân phó: “Còn không mau pha trà cho lão phu nhân!”

Quan Nguyên vốn chuyên lo trà nước, nghe đến hai chữ pha trà liền phản xạ có điều kiện đáp ngay: “Dạ, nô tỳ đi ngay.”

Nhưng vừa nói xong liền sực nhớ, sáng sớm thế này, nước còn chưa đun, nhìn bộ dạng phu nhân là sắp xử lý ngay, đợi nàng đun nước pha trà xong thì làm gì còn chỗ tốt nào để lại cho nàng nữa?

Không được, nàng chờ mong mãi mới tới ngày này, không thể để lỡ mất.

Lấy hết can đảm, nàng ngẩng đầu định mở miệng nhờ đám nha đầu mới tới pha trà, Mộc Huệ bên cạnh lại giành nói:

“Ta đi cùng ngươi, giúp nhóm lò.” Nói xong không đợi ai đáp lời, mặc kệ ánh mắt kháng cự của Quan Nguyên, lôi nàng đi mất.

Thấy các nàng rời đi, Đậu Chiếu mới nói:

“Tổ mẫu có lòng tốt, tôn nhi xin nhận. Nhưng phu nhân đã đưa năm nha đầu, con còn muốn giữ lại mấy người cũ. Tổ mẫu lại cho thêm bốn người, chẳng những con không có chỗ chứa, mà còn không hợp lễ. Hơn nữa, viện của tổ mẫu cũng không có nhiều người như vậy, con nào dám nhận?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play