“Im miệng!” Phùng quản gia quát lên, chặn miệng nàng lại, “Nói thêm một câu nữa là lột da ngươi!”
Nha hoàn lập tức lấy tay bịt miệng!
“Người đâu, mang hai đứa này áp giải xuống, còn lại thì ở yên tại chỗ chờ.”
“Vâng!”
Quản gia dẫn người rời đi, lúc này Quan Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hỏi Mộc Huệ:
“Ai to gan như vậy, dám động đến đầu thái tuế (ý nói làm chuyện nguy hiểm)?”
Mộc Huệ lắc đầu:
“Mặc kệ đi, ngươi nên lo lắng cho bản thân thì hơn, cũng không biết sẽ bị phân đi đâu.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
Mộc Huệ ngước mắt nhìn vào trong phòng, rõ ràng không có hứng thú lắm:
“Chưa nghĩ ra.”
Quan Nguyên lại đi hỏi Thủy Lăng, Thủy Lăng không chút kiêng dè nói:
“Tất nhiên là muốn đến viện của đại thiếu gia rồi. Bên đó sớm muộn cũng sẽ quản gia, sớm qua đó tìm một công việc ổn định thì mới lâu dài được.”
Quan Nguyên lắc đầu:
“Hầu hạ nam nhân mệt lắm, ta chỉ muốn đến viện của lão thái thái, thanh thản nhẹ nhàng sống tới hai mươi tuổi rồi xuất phủ sống cuộc sống của mình.”
Thủy Lăng liếc nàng một cái, đôi mắt xếch mang vẻ mị hoặc:
“Ngươi ra ngoài còn có ca ca lo liệu, chúng ta cô đơn một mình đi ra chẳng phải dễ bị khinh khi sao? Không bằng ở lại đây, tuy là hầu hạ người khác, nhưng ăn mặc không lo, vẫn tốt hơn bên ngoài nhiều.”
Nhắc tới ca ca, Quan Nguyên nhớ tới lời huynh ấy nói, rằng chờ nàng ra ngoài sẽ mua một tiểu viện, về sau cả nhà cùng sống bình an. Trong lòng cảm thấy ấm áp, không nhịn được mỉm cười nói:
“Cũng đúng, dù ở đâu đi nữa, sống tốt mới là quan trọng nhất.”
Đang nói chuyện, lão gia dẫn theo phu nhân, nhị thiếu gia cùng một đám nha hoàn nối đuôi nhau đi ra.
Đậu lão gia quét mắt qua đám người trong viện, nói với Chân phu nhân:
“Những người này xử trí thế nào tùy nàng, về sau nếu còn có tin đồn nhảm từ trong viện truyền ra, ta chỉ hỏi tội chủ mẫu trong nhà là nàng.”
Chân phu nhân mặt mày tái mét. Từ khi bà được nâng lên làm chính thất đến giờ, lão gia chưa từng nói nặng lời trước mặt hạ nhân như vậy. Biết lần này ông thật sự giận dữ, bà vội vàng đáp:
“Lão gia yên tâm, trước đây là thiếp quản lý chưa nghiêm, về sau nhất định sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Đậu lão gia hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Chân phu nhân có chút xấu hổ, quay sang Đậu Chiếu nói:
“Nếu đã vậy, để Bích Tâm làm nha hoàn nhất đẳng ở lại, cùng Quan Hải quản lý việc trong viện. Lưu thêm bốn nha hoàn nhị đẳng hầu hạ, còn lại nha hoàn thấp hơn và gã sai vặt đều đổi người mới, tránh cho người cũ người mới cấu kết sinh chuyện, được không?”
Đậu Chiếu lười biếng đáp:
“Chỉ cần các nàng hầu hạ tốt, phu nhân sắp xếp thế nào cũng được.”
Lời này vừa ra, những người khác không nói gì, chỉ có Mộc Huệ nhíu chặt lông mày, đôi mắt ngân ngấn nước.
Đậu Chiếu vốn đã là mỹ nam tử nổi danh số một số hai ở kinh thành. Giữa đôi mày ẩn hiện vẻ thanh tú như tranh sơn thủy, ánh mắt như chứa cả dải ngân hà lấp lánh.
Hôm nay hắn mặc bộ trường bào trắng thêu hoa văn tinh xảo, tóc đen mượt được búi lên bằng một cây trâm ngọc trắng, càng làm nổi bật dáng vẻ tuấn tú, phong độ ngời ngời.
Đây là nhị thiếu gia mà nàng đã hầu hạ suốt năm năm! Cây trâm, y phục của hắn đều là một tay nàng chuẩn bị, vậy mà hắn lại có thể nhẹ nhàng quyết định đổi hết tất cả các nàng như vậy sao?
Quan Nguyên thì lại có tâm trạng hoàn toàn khác. Nàng hầu hạ nhị thiếu gia lâu hơn cả, từ năm 6 tuổi đã theo hắn, đến nay đã tròn mười năm. Tuy nói năm đó cũng nhờ hắn cứu giúp nên mới thoát khỏi cái nơi bẩn thỉu ở nhà bếp, nhưng mấy năm nay khổ sở chịu đựng cũng không ít.
Đặc biệt là mấy năm gần đây, bất kể nàng làm gì cũng sai, thở thôi cũng như không đúng, ngày nào không bị mắng vài lần thì không yên.
Những ngày tháng thấp thỏm lo âu như vậy thật sự chịu đủ rồi, giờ phút này lòng nàng đã bay bổng, chỉ mong sao phu nhân có thể phân nàng đến viện của lão thái thái.
Lúc này, Triệu ma ma bên cạnh Chân phu nhân mở miệng:
“Nhị thiếu gia cũng nên đổi cách gọi mẫu thân đi, cứ như vậy mãi, bên ngoài người ta sẽ chê cười.”
Mặt Đậu Chiếu lạnh như băng, trừng mắt nhìn thẳng vào bà ta:
“Ngươi nói cái gì?”
Triệu ma ma vội vàng cười bồi:
“Ai da, lão nô già rồi lắm lời, nhị thiếu gia đừng giận, chỉ là lão nô lo lắng chút thôi mà.”