Quan Nguyên nhìn về phía một gốc cây mai đứng ngạo nghễ trong tuyết, nhớ tới ngày xưa khi nàng chỉ là một nha hoàn phụ trách pha trà cho Nhị thiếu gia, mỗi năm đến mùa tuyết rơi, Nhị thiếu gia đều sai nàng đi bẻ một cành mai về cắm vào bình.
Bởi vì Nhị thiếu gia từng nói rằng, nàng bẻ cành mai luôn có hình có dáng, cắm trong bình mai không chỉ hiện rõ khí chất ngạo nghễ, mà cũng chẳng mất đi vẻ diễm lệ thanh tao.
Khi ấy nàng, lúc nào cũng hết sức cẩn thận tiến gần cây mai, sợ quấy nhiễu sự yên tĩnh trắng tinh kia, càng sợ làm tổn hại chút phong hoa của hoa mai. Tìm một cành mai vừa ý bẻ xuống, trong lòng liền có một loại thỏa mãn nho nhỏ như đã hoàn thành trọng trách, lại thêm phần vui vẻ nhàn nhạt bởi được Nhị thiếu gia thưởng thức.
Giờ đây thì sao, nàng đã không còn là nha hoàn đơn thuần năm đó nữa, mối quan hệ giữa nàng và Nhị thiếu gia đã biến đổi long trời lở đất, thành ra một cuộn chỉ rối rắm đến chính nàng cũng không thể hiểu rõ.
Ngày hôm nay, lại lần nữa thấy tuyết bay tán loạn, cảnh tượng bẻ mai năm xưa như một bức họa dần dần mở ra trong lòng, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ, cái khoảng thời gian đơn giản mà thuần khiết ấy, mới chính là đoạn thời gian hạnh phúc mà tận sâu trong lòng nàng vẫn luôn hướng tới.
Chỉ tiếc, chẳng thể quay về nữa.
Mộc Huệ thấy nàng đột nhiên rơi lệ, liền vội vàng kéo tay nàng, cười nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT