Hắn cũng từng nói sẽ giải quyết chuyện này. Giờ đây xem như đã làm được, đã vì nàng mà rửa sạch nỗi oan. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn muốn cưới Tiêu Hồng Cẩm.
Quan Nguyên liền nhàn nhạt mỉm cười, tiếp tục chỉnh lại tóc mình: “Đây là việc tốt, nhị thiếu gia dẫu sao cũng phải lấy vợ. Là Tiêu Hồng Cẩm cũng tốt. Nàng đã từng hãm hại ta một lần mà chẳng được kết quả gì tốt lành, nghĩ rằng về sau cũng chẳng dám động tới ta nữa. 
Huống hồ ta đã không thể sinh con, sau này càng chẳng cùng nàng tranh giành sủng ái, nàng chắc cũng chẳng tốn tâm tư lên một phế nhân như ta.”
Mộc Huệ ngồi bên quạt bếp lò, phì một tiếng nói: “Cái gì mà phế nhân với chẳng phế nhân? Trương đại phu nói, bệnh này của ngươi nếu điều trị cẩn thận, vẫn có hy vọng hoài thai sinh con. Mà hiện giờ, tuy rằng nhị thiếu gia đối với ngươi lãnh đạm, nhưng ngươi xem tất cả bài trí nơi đây vẫn là theo quy cách tốt nhất mà chuẩn bị cho ngươi. Hẳn là trong lòng ngài ấy có ngươi, chỉ là không thể hạ thể diện đó thôi. Chờ ngươi... chờ ngươi được giải cấm túc, rồi cho ngài ấy chút dịu dàng, ai mà biết được ngài ấy sẽ sủng ngươi đến mức nào đâu.”
Quan Nguyên để ý, khi Mộc Huệ nói mấy lời này thì không dám nhìn thẳng nàng, liền biết rõ là đang an ủi nàng, e là còn có điều gì đó che giấu.
Nhưng nàng thật sự không muốn để tâm.
Cứ như thế mà sống thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play