Khói thuốc súng vô hình lặng lẽ lan tỏa trong không khí, khiến bất cứ ai cũng đều cảm thấy cổ họng mình khô khốc, thậm chí bọn họ còn không dám thở mạnh.
Cừu Pháp đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống Bạch Tâm Nhiên vài giây, giọng nói tràn đầy nguy hiểm: “Được thôi.”
Khóe miệng Bạch Tâm Nhiên vừa kịp thả lỏng hơn đôi chút, bỗng nhiên cây gậy chấp pháp của Cừu Pháp bất ngờ quật mạnh lên mặt Mộ Văn Tinh. Cặp kính bị hất văng ra ngoài, khóe miệng của anh ta ngay lập tức rỉ máu.
Mộ Văn Nguyệt thét lên ngay tại chỗ: “Anh ơi! Mày làm gì anh trai tao thế hả?!”
Bạch Tâm Nhiên sợ đến mức cả khuôn mặt trở nên tái mét. Tại sao diễn biến câu chuyện lại phát triển theo hướng này cơ chứ?
“Bốp!” Cây gậy chấp pháp lại tiếp tục đánh Mộ Văn Tinh theo một phương hướng khác, khiến cho đầu của Mộ Văn Tinh ngoẹo hẳn sang bên kia trong tiếng gào thét của Mộ Văn Nguyệt.
“Đừng mà!” Bạch Tâm Nhiên hét lên thật to.
Khuôn mặt của Cừu Pháp không có chút biểu cảm nào, anh nhìn cô ấy rồi hỏi: “Ai nói cho cô biết về ‘Lục Đoạn Đới’?”
“Tâm Nhiên à!” Gia chủ nhà họ Bạch lo lắng gọi, liên tục nháy mắt ra hiệu với cô ấy, con bé này đang làm gì vậy không biết? Cục trưởng Cục Phán quyết Cừu Pháp là một người đàn ông sẽ không bao giờ bị uy hiếp, cũng rất khó để anh quyết định khoan dung cho tội phạm, nếu không thì ông ta cũng chẳng ngoan ngoãn để bọn họ đưa người đi mà không có chút kháng cự nào. Muốn giở thủ đoạn để đối phó với Cừu Pháp, trừ phi đã nắm chắc một vạn phần trăm, nếu không sẽ chỉ có con đường chuốc lấy thất bại thảm hại.
Bạch Tâm Nhiên sợ hãi đến tột độ, vì không phản tổ nên từ nhỏ đến lớn cô ấy luôn được người nhà bảo vệ rất kỹ càng. Sống trên cuộc đời này suốt ba mươi năm, trở ngại lớn nhất mà cô ấy từng gặp phải cũng chỉ là việc chồng cô ấy tiếp cận cô ấy với mục đích riêng. Cô ấy không phải loại phụ nữ ngu ngốc, nếu không thì cũng chẳng phản ứng nhanh nhạy đến mức nghĩ ra được phương án gắp lửa bỏ tay người, nhưng cô ấy đã đánh giá thấp đối phương rồi.
Cảnh Bội dựa lưng vào đầu giường, trong miệng còn ngậm một viên ô mai, vừa nghêu ngao hát vừa gõ máy tính, chỉnh sửa phần mềm nhỏ của mình. Cô cũng có lừa gạt ai đâu, cô làm ăn chân chính, không phân biệt già trẻ, quả thực cô đã cung cấp một thông tin có thể nói là chí mạng đối với Cừu Pháp, nhưng liệu thông tin đó có giúp người mua nó đạt được mục đích hay không thì lại tùy thuộc vào người sử dụng.
Rõ ràng Bạch Tâm Nhiên còn chưa hiểu rõ thông tin đó là gì mà đã tùy tiện lấy ra sử dụng, thậm chí Bạch Tâm Nhiên còn không biết Cừu Pháp là loại người như thế nào nữa chứ.
Thứ nhất, người đàn ông này sẽ không chấp nhận việc mình bị đe dọa; thứ hai, anh cực kỳ ghét tội phạm, dù kẻ phạm tội có là trẻ con thì anh cũng sẽ tuyệt đối không nương tay. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nhưng cô chỉ là kẻ buôn tin thôi, đâu phải kiểu nhân vật như quân sư hay chuyên viên cố vấn hành vi, cô chỉ có mỗi một việc là cung cấp thông tin, đâu cần chịu trách nhiệm dạy dỗ người khác.
Dĩ nhiên nếu như không phải tại Bạch Tâm Nhiên quá gấp gáp muốn cứu Mộ Văn Tinh mà cúp máy ngay sau khi nhận được thông tin thì cô cũng có thể vì tình nghĩa mà khuyên nhủ Bạch Tâm Nhiên thêm chút ít, nhưng chính bản thân người ta không muốn dành thời gian cho cô cơ mà.
Bạch Tâm Nhiên nhìn chồng mình gục đầu xuống, máu chảy từ khóe miệng nhỏ giọt xuống đất, rồi lại nhìn sang phía Cừu Pháp, trong đôi mắt chỉ còn lại sự hoảng sợ. Cô ấy không dám tính toán thêm gì nữa, cô ấy sợ rằng Cừu Pháp sẽ tiếp tục ra tay, cuối cùng đánh chết Mộ Văn Tinh vốn là người bình thường mất thôi.
“Tôi không biết ‘Lục Đoạn Đới’ là gì, thông tin này là do tôi mua từ người khác, nếu như anh muốn biết nhiều hơn thì anh có thể tự mình liên hệ với Nhà Thông Tin để mua tin tức.” Bạch Tâm Nhiên nói, còn sợ rằng Cừu Pháp sẽ không tin nên lại bổ sung thêm: “Đêm qua, hai gia tộc chúng tôi đình chiến cũng là nhờ Nhà Thông Tin đó.”
“Cô tưởng tôi là loại người dễ bị lừa sao? Cô tưởng lôi thêm một người ngoài vào là có thể dời sự chú ý của tôi đi nơi khác à?”
Khuôn mặt của Bạch Tâm Nhiên vốn dĩ đã trắng bệch như tờ giấy, giờ đây lại càng tái nhợt đến mức gần như trở nên trong suốt. “Tôi nói thật mà, tôi không biết ‘Lục Đoạn Đới’ nghĩa là gì, đối phương ra giá quá cao, tôi không đủ khả năng mua thông tin đó, vì vậy chỉ có thể mua được ba chữ ‘Lục Đoạn Đới’ từ trong tay người đó thôi. Nếu như anh không tin thì tôi có thể đưa số điện thoại của người đó cho anh, anh tự đi mà gọi điện hỏi!”
Lúc này Bạch Tâm Nhiên cũng bắt đầu hiểu ra mọi chuyện, ban đầu cô ấy nghĩ rằng cái giá để biết ‘Lục Đoạn Đới’ là gì quá đắt đỏ, vả lại cũng không cần thiết phải biết, thế nên cô ấy thầm nhủ rằng mình nên dụ Cừu Pháp tha cho hai anh em Mộ Văn Tinh rồi giở chiêu gắp lửa bỏ tay người mà đẩy vấn đề về phía buôn tin. Có lẽ bên phía buôn tin cũng đã nhận ra ý đồ của cô ấy, thế nên khi nghe cô ấy nói rằng không muốn mua nội dung sâu xa mà chỉ cần một manh mối tuy rẻ tiền nhưng hữu dụng, đối phương đã bật ra một tiếng cười nhẹ đầy ẩn ý.
Bạch Tâm Nhiên đưa số điện thoại cho Cừu Pháp, thư ký của anh nhanh chóng bấm số gọi điện rồi bật loa ngoài. Cùng lúc đó, một nhân viên cảnh sát khác cũng mở máy tính mini ra, sẵn sàng truy theo dấu vết của cuộc gọi này.
“Tút... Tút... Tút...” Giữa căn phòng khách ngột ngạt, âm thanh này như đang gõ thẳng vào trong tim mọi người.
“Bíp bíp.”
Cuộc gọi đã được kết nối.
Tất cả mọi người đều dỏng tai lên mà lắng nghe.
Lúc này Bạch Tâm Nhiên vô cùng căng thẳng, đối phương biết rõ ý định của cô ấy, liệu bây giờ người đó có nói dối rằng mình không phải là người buôn tin không nhỉ?
“Xin chào, đây là Nhà Thông Tin Giải Mã, có thể giúp gì cho bạn nào?” Ở phía đầu dây bên kia vang lên một giọng nam rất quen thuộc, ngữ điệu nghịch ngợm như một thiếu niên đang bày trò đùa giỡn.
Nhưng bọn họ không thể biết chắc được người ở đầu dây bên kia là nam hay nữ, ai mà biết liệu giọng nói đó có được xử lý qua thiết bị biến âm hay không.
Cừu Pháp cầm lấy điện thoại, nói bằng giọng không chút cảm xúc: “Tôi muốn mua toàn bộ thông tin về ‘Lục Đoạn Đới’, cần bao nhiêu tiền?”
“Xin hãy chờ một chút.” Người bên kia giả bộ như đang tra cứu tài liệu, sau đó tiếp tục nói: “À, cần toàn bộ thông tin về cái này thì phải trả 10 tỷ nhé.”
Vẻ mặt của Cừu Pháp trở nên u ám hơn hẳn: “Nếu như tôi chỉ cần danh sách tất cả những người liên quan đến vụ việc thì sao?”
“Vậy thì phải trả 5 tỷ nhé.”
Cái giá thế này, dù nhà họ Bạch có vét sạch cả gia tài cũng không dám mua. Phải là bí mật nghiêm trọng đến mức nào mới được chào mời bằng cái giá như vậy chứ? Cũng vì thế nên Bạch Tâm Nhiên mới ngay lập tức quyết định rằng sẽ chơi chiêu gắp lửa bỏ tay người chứ không chịu mua thông tin này. Thế nhưng chỉ có vỏn vẹn ba chữ “Lục Đoạn Đới” mà cũng đã tốn đến tám mươi triệu, nhưng cơ hội trị giá tám mươi triệu ấy, dường như đã bị cô ấy lãng phí vì lỡ sử dụng theo cách thức sai lầm.
Một nụ cười tàn nhẫn như của loài động vật săn mồi khát máu dần dần hiện lên trên khuôn mặt vô cảm của Cừu Pháp: “Cái thứ trộm cướp hèn hạ.”
Cảnh Bội bỗng dưng bị mắng: ??? Không mua nổi thì là không mua nổi thôi, mắc cái gì mà lại chửi người ta thế?
Cô hút lại viên ô mai vừa suýt rơi ra khỏi miệng mình, chớp chớp mắt rồi nhếch môi cười, đáp lại: “Giọng nói của anh khi sỉ nhục người khác nghe hay thật đấy, anh có thể nói lại một lần nữa được không?”
Biểu cảm của Cừu Pháp ngay lập tức trở nên đáng sợ.
Thư ký và các cảnh sát khác thuộc Cục Phán quyết đứng xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc, cái gì thế? Vừa rồi là tán tỉnh trêu ghẹo đúng không?!
Thư ký nhìn sang viên cảnh sát đang dò tìm vị trí của cuộc gọi kia, chỉ thấy mười đầu ngón tay của anh ta nhảy múa như bay trên bàn phím, đôi lông mày nhíu chặt, có vẻ như vẫn chưa tìm được kết quả gì.
“Xem ra anh không có ý định mua thông tin rồi nhỉ, anh khách hàng.” Cảnh Bội lại nói tiếp: “Khách hàng trước đó của tôi, cô Bạch, vẫn còn ổn chứ?”
Bạch Tâm Nhiên cắn môi, toàn thân run lên bần bật. Đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy cảm thấy mình chẳng là gì cả khi đứng trước một người đàn ông, không phải đại mỹ nhân, không phải thiên kim thế gia, thậm chí không phải công dân, có khi còn không bằng một miếng thịt heo nữa.
Cừu Pháp lạnh lùng dời mắt sang chỗ khác, vì còn phải chờ cấp dưới xác định vị trí của cuộc gọi này nên anh chưa cúp điện thoại mà vẫn tiếp tục dây dưa: “Ổn hay không, chẳng lẽ cậu không biết à?”
“Xét trên việc cô ấy là khách hàng đầu tiên của tôi và đã mang lại cho tôi không ít mối làm ăn, cũng là để giữ gìn tình cảm giữa tôi với khách hàng, anh Cừu ạ, nếu anh đồng ý giao vụ việc của nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch cho Cục phó An xử lý thì tôi có thể cung cấp miễn phí cho anh một thông tin trị giá mười triệu.”
Cục phó của Cục Phán quyết, An Tội, tuy cái tên nghe như muốn gán tội cho người khác* nhưng trên thực tế anh ta lại là một người chấp pháp rất khéo đưa đẩy, nếu như cặp anh em Mộ Văn Tinh rơi vào trong tay Cừu Pháp thì có khả năng sẽ bị kết án tử hình, còn nếu như vào trong tay An Tội thì ít nhất cũng có thể đổi thành án tù có thời hạn.
(*: An Tội là An trong “an bài” và Tội trong “tội lỗi”, thế nên mới nói cái tên này nghe như thể đang gán tội cho người khác)
Điều kiện mà cô vừa đưa ra, thứ nhất là không mang mục đích xin miễn tội cho cặp anh em Mộ Văn Tinh như điều kiện của Bạch Tâm Nhiên, thứ hai là cũng không mang lại chút cảm giác đe dọa nào, bởi vì dù sao cô cũng chẳng có liên quan gì với Bạch Tâm Nhiên và những người khác, anh muốn nhận lấy thông tin miễn phí này thì cứ việc nhận thôi, còn nếu không nhận thì cô cũng chẳng phải chịu thiệt thòi gì cả.
Quả nhiên vẻ do dự thoáng hiện lên trên khuôn mặt của Cừu Pháp, “Lục Đoạn Đới” rất quan trọng với anh, anh đã dành cả đời để truy tìm câu trả lời cho nó, nếu như tên trộm cướp hèn hạ đang nói chuyện qua điện thoại với anh có thể cung cấp bất kỳ thông tin liên quan nào ngay bây giờ thì việc giao cặp anh em này cho An Tội xử lý cũng không phải là một điều bất khả thi.
Bạch Tâm Nhiên nhìn Cừu Pháp bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Cừu Pháp quay sang nhìn về phía thư ký: “Giao bọn họ cho An Tội đi.”
Thư ký ngẩn người: “Rõ!”
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng vỗ tay bốp bốp hai ba lần: “Cục trưởng Cừu đúng thật là đã nói là làm, vậy thì tôi cũng sẽ tuân theo lời hẹn, cung cấp cho anh một thông tin trị giá mười triệu.”
Cừu Pháp tắt loa ngoài, sau đó đưa điện thoại lên tai: “Nói đi.”
“Đó chính là… tôi, siêu, đẹp.”
Chiếc điện thoại mà Cừu Pháp đang cầm trong tay lập tức bị bóp nát.
“Ấy? Sao tự dưng lại cúp máy rồi? Tôi vẫn còn chưa nói xong mà.” Cảnh Bội nhìn thông báo cuộc gọi đã kết thúc, có vẻ chưa hoàn toàn thỏa mãn.
Cừu Pháp là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong cuốn tiểu thuyết kỳ ảo này của cô, cũng là một trong những nhân vật mà cô rất thích, thậm chí còn có cảm giác như thích đến mức nảy sinh một vài suy nghĩ đen tối, bèn không nhịn được mà muốn trêu chọc anh. Cô rất tò mò muốn biết ngoài đời anh trông như thế nào, cũng chỉ có những khoảnh khắc như thế này mới giúp cô tìm được cảm giác vừa chân thực lại vừa kỳ diệu, rằng cô đã bước vào cuốn sách của chính mình. ( truyện trên app T•Y•T )
Dù gì thì cô cũng chưa thực sự tiếp xúc với Long Linh lần nào, những người khác đều chỉ là nhân vật hy sinh, nhân vật làm nền, hoặc là nhân vật phụ nhỏ bé.
Nhưng đợi đến khi vào Học viện Mười Hai Con Giáp, cô sẽ được gặp rất nhiều nhân vật chính và nhân vật phụ quan trọng.
Thật là mong chờ quá đi.
Ở bên phía nhà họ Bạch, không khí lạnh xuống như thể sắp sửa đóng băng, đến cả hít thở thôi cũng khó khăn hơn gấp bội, tất cả mọi người đều thầm nghĩ xem liệu Cừu Pháp có đổi ý không, dù sao trông có vẻ như bên buôn tin kia đã chơi anh một vố rất đau rồi.
Vì vậy khi chuông điện thoại của Bạch Tâm Nhiên lại reo lên lần nữa, âm thanh chói tai ấy khiến tim mọi người đập mạnh liền mấy nhịp.
Bạch Tâm Nhiên run rẩy rút điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại gọi đến thì vội vàng nghe máy.
“Đưa điện thoại cho anh Cừu đi.”
Bạch Tâm Nhiên cứ như vừa nắm được cọng rơm cứu mạng, bèn vội đưa điện thoại sang: “Là... là Nhà Thông Tin.”
Cừu Pháp sầm mặt cầm lấy điện thoại, thư ký vốn dĩ đang thương tiếc chiếc điện thoại đã tan tành của mình, thấy vậy liền nói: “Xin Cục trưởng nhẹ tay chút, cái điện thoại đó cũng hơn mười nghìn đấy! Chúng ta còn phải bồi...”
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị trừng mắt bắt im lặng.
“Anh Cừu à, đừng nóng nảy như vậy chứ, tôi chỉ đùa một chút thôi mà.” Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại khẽ bật cười, sau đó bỗng trở nên nghiêm chỉnh trở lại, cô nói: “Anh hãy đi tìm một người phụ nữ tên là ‘Nguyên Thanh’. Đây chính là thông tin trị giá mười triệu mà tôi đã nói, giờ thì giao dịch của chúng ta đã được hoàn thành, Cục trưởng Cừu, hẹn gặp lại nhé.”